Phi Bạo Lực Bất Hợp Tác

Chương 4: Nghĩ lại mà kinh 1




Lục Nghiễm không biết mình đã lái xe về nhà như thế nào. Người đàn ông nói xong câu cuối cùng đã rời đi, bóng lưng anh tuấn, bước đi bình tĩnh, quần áo chỉnh tề, không hề nhìn ra hình ảnh cầm thú ỷ thế dọa người vừa rồi.

Nhưng khi hắn rời đi, sự bất an cực độ của Lục Nghiễm ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Sự đụng chạm của người đàn ông đi kèm với hơi thở hung hãn, giống như một con giòi từng chút từng chút gặm nhấm máu thịt của cậu, cảm giác thối rữa đó từ tận đáy lòng sinh sôi, dường như ngay cả hô hấp của cậu cũng bị nó chậm rãi bóp nghẹt...

Vừa mở cửa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Lục Nghiễm lúc này mới nhớ ra hôm nay cậu mời bạn gái thanh mai trúc mã đến nhà, nhưng Hạ Noãn lúc lâu không đợi được cậu, đã nấu xong cơm rồi đi về.

Cậu đột nhiên thấy mừng vì bạn gái của mình không có ở đây, nếu không, cậu không biết phải đối mặt thế nào.

Cậu không muốn ăn gì cả, bụng trống rỗng nhưng lại cảm thấy buồn nôn.

Cậu cởi áo khoác ném mình lên giường, xung quanh vắng lặng, màn đêm đang từng chút chìm xuống, trong phòng không có ánh đèn, bóng tối bao trùm như muốn nuốt chửng người ta. Lục Nghiễm nguyên tư thế nằm ở trên giường, đầu óc hỗn loạn, sự tức giận và nhục nhã khi bị xâm phạm cứ quấn lấy cậu, những hình ảnh gần như nhuốm máu kia trong ký ức khiến cậu muốn quên mà không thể quên.

Vùi đầu xuống gối, điều cậu nhớ lại là cảm giác lạnh lẽo khi khuôn mặt bị áp vào cửa tủ. Khuy áo vest của người đàn ông khiến da lưng cậu đau nhức, lúc đó, cảnh tượng bộ âu phục và giày da của đối phương được cắt tỉa gọn gàng còn cậu gần như khỏa thân bị áp chế hoàn toàn không còn cơ hội phản kháng đột nhiên chồng chất lên ký ức nhục nhã khi xưa.

Sự bình tĩnh của Lục Nghiễm trong nháy mắt sụp đổ, cậu muốn mở miệng chỉ tên cặn bã này mà chửi bới, nhưng khi mở miệng, lại phát hiện mình đến tên của người này cũng không nhớ...

Cậu nhớ rõ từng chi tiết của đêm đó ba năm trước, những ký ức đó được bọc trong tầng tầng lớp lớp khiến cậu không thể thoát ra được, nhưng cậu lại quên tên của kẻ đã cưỡng hiếp mình. Thậm chí... nếu như hôm nay không phải lại nhìn thấy người này thì hẳn là cậu còn làm mờ cả khuôn mặt của hắn.

Lục Nghiễm nghĩ, điều cậu thực sự sợ hãi không phải là Diệp Thiếu Đông, mà là sự chật vật và tủi nhục mà Diệp Thiếu Đông mang đến cho cậu khi còn trẻ.

Chỉ là quá khứ thôi mà.

Nhưng mà, những quá khứ này không hề bị thời gian ép xuống, nó quá khắc sâu, quá sống động.

Cậu vẫn nhớ rằng khi ấy mình vừa bước chân ra khỏi cánh cửa đại học đã hăm hở đi tới giải đấu bi-da Hồng Kông. Một đường "vượt quan chém tướng", cuối cùng bước vào vòng chung kết.

Đối thủ của cậu là một người đàn ông trông lớn hơn cậu một chút, phong thái lịch lãm, nụ cười lãnh đạm, biểu cảm trên mặt cũng không quá sinh động, nhưng người này lẳng lặng đứng ở đối diện, lại có một cảm giác khiến người khác không thể không chú ý.

Trận chung kết đó họ đã đấu rất quyết liệt, Lục Nghiễm nhớ rằng tiếng cổ vũ của các sinh viên đến từ Đại học Hồng Kông bên ngoài hội trường ngày càng lớn hơn, bản thân cậu ngày ấy lại càng lo lắng, sau đó, cậu nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông đối diện trở nên nhiệt tình.

Khi đó, Lục Nghiễm chỉ nghĩ rằng đối thủ đang ngày càng xem trọng trận đấu này, nhưng không ngờ, điều Diệp Thiếu Đông thực sự xem trọng lại là chính cậu, người đang chơi trò chơi này với hắn ta...

Năm ấy, Lục Nghiễm vừa bước chân ra khỏi trường học, lòng đầy kiêu ngạo và cố chấp. Hơn nữa, cậu học hành xuất sắc, luôn được đàn em vây quanh, cho nên cậu vẫn là một người trẻ tuổi không chịu nổi thua cuộc.

Vì vậy, cậu đã cố gắng hết sức đấu trận này, cuối cùng đã giành được chức vô địch trong tay với cách biệt chi một gậy.

Nhưng nghĩ lại thì thật nực cười, thứ mà cậu đã cố gắng hết sức để giành lấy lại chẳng khác gì một tai họa.

Sau cuộc thi, cậu được ban tổ chức mời dự tiệc tối. Khi đó cậu còn quá ngây thơ, sau khi khai tiệc xong vô cớ được mời vào KTV, cũng không nhận ra có gì đó không đúng.

Cậu nhớ lúc cậu bước vào, bên trong đã mịt mù khói thuốc, phòng riêng rất tối, vài người đàn ông thản nhiên ngồi trên ghế sô pha hai bên hút thuốc, uống rượu, cười đùa, chửi bới, nói chuyện phiếm. Đám trẻ bồi rượu cười theo đon đả, vừa thấy cậu đẩy cửa bước vào thì giật mình, mấy cặp mắt tò mò nhìn cậu, cậu đang định rời đi, lại thấy nam nhân ngồi trên ghế chính đứng dậy, sau đó kiên định gọi tên cậu, "Lục Nghiễm."