Hai ngày trôi qua giống như một cái chớp mắt.
Lãnh địa Marata, bên trong căn nhà hai tầng sang trọng ở chính thành, một nhóm người từ trong hôn mê tỉnh dậy thần kinh căng chặt.
"Đây là đâu, Vũ Phong, Như Yến, Yuta." Mạnh Kỳ mở mắt nhìn căn phòng xa lạ mà mê man.
"Anh Kỳ, Như Yến chị ấy, chị ấy...." Yuta nghe tiếng gọi liền nhảy khỏi giường đi đến gần Mạnh Kỳ.
Cậu nhóc tỉnh dậy sớm hơn một chút, nhưng cậu nhóc không ngồi dậy mà yên lặng nằm khóc một mình, cơn sốc đã qua nhưng nỗi đau vẫn còn đó, ký ức tốt đẹp của bọn họ chẳng thể nào phai nhòa.
"Anh biết, anh biết rồi, chỉ là anh quen miệng mà thôi." Mạnh Kỳ xoay đầu nhìn cậu nhóc hai mắt đã sưng đỏ mà cười khổ nói.
"Vâng." Yuta cúi đầu, nước mắt lại muốn rớt xuống nhưng cậu nhóc cố gắng kìm nén lại.
"Đúng rồi đây là đâu."
"Em không biết." Yuta lắc đầu "Trong phòng chỉ có ba người, em, anh cùng anh Roma."
"Roma, cậu ta sao rồi." Mạnh Kỳ lòm còm ngồi dậy, tìm kiếm cái giường có người nằm.
Roma lúc này rất im lặng cậu ta cũng chẳng nhúc nhích, dù cho có người nhắc đến tên mình cũng chẳng quan tâm.
"Cậu ta tỉnh chưa." Mạnh Kỳ xuống giường muốn đi lại xem tình hình của Roma.
Roma nghe Mạnh Kỳ nói cũng không trả lời mà ngồi dậy, khuôn mặt cúi xuống đụng vào lòng ngực mình.
"May quá cậu cũng tỉnh rồi." Mạnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm cũng không tiếp tục đi lại gần mà ngồi lại lên giường.
"Những người khác không biết thế nào rồi, anh Phong..." Yuta cũng leo lên giường ngồi cạnh Mạnh Kỳ thở dài nói.
Bọn họ đều bất tỉnh, không biết cuối cùng là ai cứu bọn họ sau đó đưa bọn họ đến đây, nếu như lúc họ bất tỉnh mà gặp kẻ thù thì chắc chắn chết cả rồi nhưng may mắn họ vẫn còn sống.
Nhưng, không phải tất cả đều còn sống.
"Xin lỗi."
Roma nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, đầu vẫn cúi xuống, chẳng ai nhìn rõ được biểu cảm của cậu ta lúc này.
"Sao lại xin lỗi." Mạnh Kỳ nhìn cậu ta bình tĩnh nói.
"Do tôi, do tôi mà... tất cả đều là lỗi của tôi."
"Đủ rồi, không phải lỗi của cậu." Mạnh Kỳ cắt ngang.
Roma dứt khoát ngước mặt lên, hai mắt đã chảy dài hai dòng lệ, đôi môi run rẩy "Không, không, không, tất cả là lỗi của tôi, là tôi hại chết cô ấy."
Càng nói cậu ta càng kích động "Là do sự hiếu thắng, khinh thường không chịu để ý những thứ xung quanh, la do tôi là tôi luôn ngước mắt nhìn trời khinh thường nhân loại."
Roma ôm đầu đau khổ hét lớn "Là tôi có lỗi với các người, là tôi đã hại cô ấy tôi nợ cô ấy mạng sống của mình."
Mạnh Kỳ đứng dậy đi lại gần Roma, sau đó giơ tay lên tát mạnh vào má cậu ta.
Roma ôm má ngơ ngác nhìn Mạnh Kỳ.
“Tỉnh táo lại đi, cậu như thế này có xứng đáng với mạng sống của cô ấy không.” Mạnh Kỳ nắm lấy cổ áo Roma nhìn thẳng vào mắt cậu ta “Cậu đừng quên cô ấy đã nói gì trước khi ngã xuống.”
“Xem như chúng ta huề nhau rồi.” Roma ngơ ngác nhắc lại lời nói của Như Yến.
“Đúng vậy, cậu đã từng cứu cô ấy vì vậy cô ấy cũng sẽ bất chấp tất cả để cứu ngươi, đây là mong muốn của cô ấy.” Mạnh Kỳ buông tay khỏi cổ áo của Roma.
“Tôi… Tôi… Tôi.” Roma nức nở nói nhưng klhong6 thể nói nỗi một cậu hoàn chỉnh cậu ta chỉ lập đi lập lại một chữ rồi thụp người xuống hai tay ôm lấy đầu mình.
Mạnh Kỳ thấy vậy liền thở dài cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Lúc này bên ngoài cánh cửa vang lên ba tiếng gõ, sau đó cánh cửa từ từ mở ra, người mở cửa là một người đàn ông mà bọn họ từng gặp ở thôn Thạch Hoa, phía sau ông ta là Rie cùng nhóm thú nhân.
“Roma.” Rie thấy Roma ngồi thụp người trên sàn nhà liền lo lắng chạy vào.
“Cậu ta không sao, chỉ là không chấp nhận được sự thật mà thôi.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nói.
Yuta nhìn Mạnh Kỳ càng bình tĩnh thì càng đáng lo ngại, cậu nhóc biết ba người Mạnh Kỳ, Trần Vũ Phong cùng Như Yến đã quen nhau vài năm rồi, tình cảm ba người rất sâu đậm, nhưng hiện giờ một người đã không còn vậy chắc chắn hai người còn lại sẽ không thể nào trở về như xưa được nữa, cậu nhóc cảm thấy mọi thứ đã bắt đầu thay đổi rồi.
“Tôi biết.” Rie thở dài sau đó trịnh trọng cúi đầu với Mạnh Kỳ cùng Yuta “Tôi thật sự lấy làm tiếc với các cậu, cũng chân thành cảm tạ mọi người.”
“Chúng tôi chẳng làm gì cả, người anh cần cảm ơn là cô ấy.” Mạnh Kỳ lắc đầu phiền muộn.
“Đúng vậy, nếu có thể tôi chắc chắn sẽ cảm ơn cô ấy một cách chân thành.” RIe gật đầu nói, không biết bọn họ nghĩ gì nhưng tộc thú nhân bọn họ đã thiếu nợ cô gái trong nhóm bọn họ một ân tình rất lớn.
“Mọi người đã nói chuyện xong chưa, chủ nhân của tôi đang chờ mọi người.” Người đàn ông nhìn bọn họ nói.
“Xin chở tôi một lát.” Rie gật đầu với ông ta rồi ngồi quỵ một chân trước mặt Roma “Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, Roma nếu bây giờ cậu vẫn tiếp tục như vậy thì sẽ cô phụ tấm lòng của cô Như Yến mất, tộc thú nhân chúng ta có một câu nói, chỉ cần chúng ta chưa chết thì kẻ thù phải chết.”
Roma ngước đầu, đôi mắt đầy mong lung nhìn Rie “Kẻ thù phải chết, thú nhân chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ thù được.”
Càng nói ánh mắt cậu ta càng trở nên kiên định “Đúng vậy tôi phải báo thù cho cô ấy, người con gái tôi yêu mến.”
“Đi thôi, chúng ta cần biết chuyện gì đang xảy ra.” Mạnh Kỳ đứng dậy sau đó đi ra khỏi phòng.
“Tôi là Ma Rin, mọi người hãy đi theo tôi.” Người đàn ông dẫn đầu đi về phía trước.
Nhóm người còn lại cũng chậm rãi bước theo sau.
“Cho cháu hỏi chị Anna đâu rồi ạ.” Yuta đi bên cạnh Mạnh Kỳ khẽ hỏi.
“Cô ấy ở một dãy nhà hai tầng khác, sẽ có người dẫn cô ấy đến chỗ chủ nhân.” Ma Rin trả lời, bởi vì những ngôi nhà hai tầng được xây dựng liền kề nhau nên nam nữ cũng phải chia hai bên.
Nơi bọn họ ở lại là dãy phòng ở rất bình thường dành cho những binh lính, từ nơi này đi đến ngôi nhà chính dành cho lãnh chúa phải qua hai dãy nhà khác.
Dọc đường đi bọn họ gặp rất nhiều người, ai nấy đều bận rộn, nơi này canh phòng cũng cực kỳ nghiêm ngặt, đến nỗi một con muỗi cũng không thể bay vào.
"Không biết người bạn còn lại của chúng tôi ở đâu." Mạnh Kỳ thấy ông ta không hề dừng lại ở bất kỳ căn phòng nào khác ở dãy phòng này nữa liền hỏi.
"Chuyện này tôi không thể trả lời, mọi người hãy hỏi chủ nhân của tôi."
Ma Rin nói xong liền im lặng sau đó vững vàng bước chân mà dẫn nhóm người đi đến ngôi nhà chính nơi chủ thành đang chờ.