Trong lúc bọn họ nói về đứa trẻ vẫn đang hôn mê thì bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cùng với một giọng nói gấp gáp.
"Tộc trưởng, xin lỗi đã quấy rầy khi ngài đang tiếp khách nhưng có chuyện hệ trọng cần bẩm báo."
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra một chàng trai có khuôn mặt trẻ con, mái tóc màu nâu bước vào.
Nhóm người Trần Vũ Phong nhìn thấy chàng trai liền hô "Ru."
Ru gật đầu với bọn họ rồi nhìn tộc trưởng cung kính nói "Ngài dược sư bảo con đến đây báo với ngài về tình trạng của nhóc con kia không được tốt lắm, cần phải đưa vào nội thành ngay."
"Thằng bé còn cầm cự được bao lâu." Tộc trưởng trầm ngâm hỏi.
"Ít nhất hai ngày, hôn mê sâu khiến thằng bé không thể ăn uống gì được cả."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền xen vào "Thưa tộc trưởng, có thể để tôi xem tình trạng của cậu nhóc trước được không."
"Cậu là dược sư à, không cậu không phải." Nghe đề nghị của cậu tộc trưởng kinh ngạc nhưng rồi phủ nhận, bởi vì bên cạnh cậu có một con thú triệu hồi.
"Tôi không phải, nhưng tôi biết phán đoán cùng chế dược, hơn hết bên cạnh tôi cũng có một dược sư hàng thật bên cạnh." Trần Vũ Phong nhún vai rồi chỉ vào Anna bên cạnh.
Tộc trưởng nghi hoặc nhìn cậu rồi nhìn Anna sau đó gật đầu chấp thuận "Được rồi, Ru dẫn bọn họ đến nơi ở của Phan đi."
"Cảm tạ ngài, chúng tôi xin phép." Trần Vũ Phong cúi đầu rồi cùng nhóm mình đi theo sau Ru ra ngoài.
"Các cậu chỉ được vài giờ, nếu không có cách chúng tôi sẽ đưa đứa nhóc ra nội thành."
Trần Vũ Phong gật đầu "Tôi hiểu."
Cậu hiểu được tại sao ông ta lại cho mình thời gian như thế, không phải là do không quan tâm đến tình trạng của cậu nhóc mà do vấn đề bên trong rất phất tạp, nếu như bọn họ đưa cậu nhóc đi thì sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết, trên hết những chủng tộc lánh đời rất không muốn liên quan hay dính dáng gì đến nhân loại cả.
Ngược lại nếu như cậu có thể cứu được cậu nhóc thì chuyện điều sẽ được giải quyết ổn thỏa, nguy cơ tộc thú nhân bị để ý, theo dõi sẽ thấp hơn hết nếu như vậy cậu vừa có thể nhận thưởng nhiệm vụ vừa có thể tìm hiểu thêm về loại độc này.
Rời khỏi nhà tộc trưởng, Ru dẫn nhóm người Trần Vũ Phong đi vào một con đường riêng biệt, xung quanh thưa thớt nhà cửa, đặc biệt có một quảng trường khá rộng nằm ở giữa đường, Ru lách qua trung tâm sau đó dừng lại ở căn lớn hơn những căn nhà khác, tuy kiểu dáng vẫn giống nhau nhưng diện tích hoàn toàn rộng lớn hơn.
"Ngài dược sư, những khách nhân của tộc trưởng muốn đến thăm cậu bé."
"Vào đi." Bên trong căn nhà vọng ra một giọng nói khàn đặc.
Ru mở cửa ra sau đó mời bọn họ vào, đập vào mũi họ là mùi thuộc tràn ngập, phòng khách hiện tại trống không, căn nhà im ắng như không có người.
"Hiện tại chắc ngài Phan đang trong phòng chế thuốc, tôi sẽ dẫn mọi người đi đến phòng cậu bé luôn." Ru giải thích rồi dẫn bọn họ lên cầu thang cuối cùng dừng lại trước cửa căn phòng trong cùng bên trái.
"Mọi người vào đi."
Cánh cửa mở ra, bên trong căn phòng rộng lớn nhưng rất đơn sơ, chỉ có một cái giường cùng một cái bàn cùng hai cái ghế, kích cở dụng cụ đều chiếu theo khổ người lớn nhất của nhân thú mà làm ra nên khá to lớn.
Trên chiếc giường lớn nằm gọn một cậu nhóc đôi mắt nhắm nghiền hơi thở yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch nhưng màu da trên người lại chuyển sang màu đỏ.
"Đây là triệu chứng của độc dược, màu da của người nhiễm độc sẽ dần dần chuyển sang màu đỏ." Ru thấy bọn họ ngạc nhiên thì giải thích.
Trần Vũ Phong gật đầu xem như đã biết, cậu đi đến gần giường rồi nhìn kỹ cậu bé, sau đó kiểm tra tay chân.
"Đúng là độc không mạnh, nhưng nó khiến người khác rơi vào hôn mê sâu, các chức năng trong cơ thể không thể hoạt động, cũng không thể ăn uống khiến cơ thể suy nhược trầm trọng." Trần Vũ Phong suy đoán sơ bộ rồi nhìn sang Anna "Cô đến xem thử đi."
Anna gật đầu rồi đến gần, cô khẽ nhắm mắt lại lòng bàn tay xuất hiện một bông hoa sen, hoa sen từ từ bay đến trên người cậu bé, ánh sáng xanh dương từ từ bao trùm lên người.
"Dò xét."
Những người trong phòng thả chậm hô hấp chờ đợi.
Hoa sen từ từ biến mất, Anna mở mắt ra thở nhẹ một hơi.
"Đúng là không nghiêm trọng, chỉ cần biết cách điều chế thuốc là được."
Trần Vũ Phong gật đầu rồi nói với Ru "Cậu có thể hỏi ngài Phan giúp tôi vài loại dược được không."
"Được." Ru gật đầu rồi rời khỏi phòng, cậu ta không thể quyết định nên phải đi hỏi trước rồi mới hỏi tên các loại dược phẩm cần thiết.
"Cậu biết điều chế thuốc à." Anna kinh ngạc.
"Ừ, nhưng vẫn phải nhờ cô thẩm định thì mới được." Trần Vũ Phong nói, cậu đã biết cách điều chế thuốc nhưng về loại độc thì cần nghiên cứu thêm.
"Được." Anna gật đầu.
Nhóm của Trần Vũ Phong cũng không chờ lâu thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Ru xuất hiện cùng một ông lão có thân hình khá to cao.
"Dược sư của chúng tôi muốn gặp các cậu."
"Chào ngài." Trần Vũ Phong khẽ cúi người, theo như những gì cậu thấy ngoại trừ tộc trưởng thì dược sư cũng được tộc nhân tôn kính.
"Ta nghe nói các cậu biết cách chế tạo dược trị độc của cây Pon." Phan nhìn những người trẻ tuổi trong phòng hỏi.
"Vâng thưa ngài."
"Vậy các người cần gì."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền mỉm cười nói ra các loại dược tương đối phổ biến ở trong rừng rậm bên ngoài nội thành Ruta.
"Ru, con đi lấy cho họ đi." Phan nghe xong liền gật đầu rồi nói với người bên cạnh, nhưng cảm xúc ông rất bình thường dường như còn có một chút thất vọng.
Ru lấy những loại dược liệu rất nhanh, cậu ta rất quen thuộc với nơi này, chỉ mất vài phút cậu ta đã ôm đồ trở lại.
Mạnh Kỳ nhận dược liệu trong tay cậu ta rồi đưa cho cậu.
Trần Vũ Phong lấy những công cụ chế tạo dược liệu để trên bàn rồi rút ra từng loại dược liệu trên tay Mạnh Kỳ bắt đầu điều chế.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua sau khi bỏ vào dược liệu cuối cùng vào máy, mọi người cứ ngỡ thuốc đã được điều chế xong thì Trần Vũ Phong lên tiếng.
"Đưa cho tôi quả Pon."
"Sao." Phan kinh ngạc nói lớn "Pon có thể trị độc của nó, chuyện này sao có thể."
"Đúng vậy, có lẽ các vị biết cây Pon có độc nhưng bù lại nhân loại chúng tôi biết quả Pon có thể trị độc." Trần Vũ Phong gật đầu cười nói.
"Ha ha ha, ta đã quá khinh thường các người rồi." Phan trầm ngâm một chút rồi bật cười "Chào mừng các cậu đến với bộ tộc báo, ta là Phan dược sư duy nhất của bộ tộc."
Lão dược sư duy nhất trong làng như ông có tuổi đời cao hơn nên không dể dàng nhìn nhận một người qua việc bên cạnh họ có vị thần mà ông tôn kính, nhưng bây giờ ông cảm thấy thiên nhiên sẽ chẳng bao giờ chọn sai.