Bỏ nguyên liệu cuối cùng vào công cụ chế tạo thuốc, Trần Vũ Phong đóng nấp lại, bởi vì người bệnh đang hôn mê cậu không thể nào nấu bằng nước thuốc nên đành phải tạo thuốc viên mặc dù thời gian sẽ lâu hơn nhưng thuốc viên sẽ trực tiếp tan trong miệng không cần người bệnh phải nuốt xuống.
Dụng cụ chế tạo thuốc đang ngầm hoạt động, nó không tạo ra bất kì âm thanh nào cả, nhưng ánh sáng phát ra từ nó nhắc nhở người sử dụng.
Lộc cộc, một viên thuốc lăn từ bên trong đường ống của dụng cụ chế tạo ra chung nhỏ nối liền với nó ở bên ngoài.
"Xong rồi, Anna." Trần Vũ Phong đưa tay lấy viên thuốc nhỏ rồi đưa qua cho Anna, nhưng nữa đường bị một bàn tay to lớn nhăn nheo cướp lấy.
"Đế ta đi, dù sao sức mạnh của ta vẫn cao hơn, tác dụng của nó sẽ tốt hơn." Phan cầm viên thuốc vào tay sau đó bên tay ông suất hiện một bông hoa sen "Giám định."
Một luồng ánh sáng màu xanh xuất hiện bao từ hoa sen bao quanh viên thuốc.
"Phù, đúng là thuốc có thể trị độc của cây Pon, cậu rất hiểu về y dược." Sau khi ánh sáng biến mắt, Phan đưa viên thuốc cho Ru để cậu ta đút cho đứa bé sau đó ông nhìn cậu khen ngợi.
Sau khi Ru đưa thuốc vào miệng cậu bé liền tan, nó tan nhanh đến nổi không ai có thể nhìn thấy kịp, chỉ thoáng chốc hơi thở của cậu bé đã trở nên nhẹ nhàng, miệng khẽ hé phát ra một tiếng thở khò khè nhỏ.
"Vài năm trước một dược sư đã chỉ bảo tôi." Trần Vũ Phong nhìn phản ứng cậu bé rồi mới gật đầu đáp lại.
"Sao ông ấy lại làm thế, dù sao cậu cũng không thể tạo ra một viên thuốc hoàn chỉnh." Phan nghe vậy thì khá kinh ngạc.
Trần Vũ Phong lắc đầu "Tôi không biết nhưng tôi biết ơn người ấy rất nhiều."
"Người ấy là gia đình của cậu sao."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền không chút do dự mà gật đầu "Đúng vậy, gia đình của tôi."
Phan nhìn ánh mắt đầy dịu dàng của cậu liền không hỏi nữa "Tối này tộc trưởng sẽ tổ chức tiệc để chào đón các cậu, hãy nghĩ ngơi đi."
"Vâng, nhưng không biết chúng tôi sẽ ở nơi nào." Trần Vũ Phong hỏi.
"Ru sẽ đưa các cậu đến đó." Phan nhìn tinh linh đang ngoan ngoãn ngồi trên vai cậu thì nói tiếp "Ngài tinh linh có thể nán lại một chút được không."
Nghe vậy mọi người đồng loạt nhìn về Tiểu Pi.
"Mày thấy sao." Trần Vũ Phong đưa tay lên khều nhẹ tinh linh bé nhỏ trên vai.
"Pi." Tiểu Pi gật đầu sau đó bay xuống bàn.
"Vậy bọn tao đi trước." Trần Vũ Phong nói với Tiểu Pi rồi khẽ cuối đầu với ông lão dược sư.
Nhóm của Trần Vũ Phong bước ra ngoài phòng sau đó đi theo sau Ru rời khỏi nhà của ông lão dược sư.
"Chúng tôi có căn nhà riêng cho khách, tuy không quá lớn nhưng vẫn đủ cho mọi người sinh hoạt." Ru vừa đi vừa nói.
"Sao mọi người lại xây nhà khách vậy." Như Yến tò mò hỏi, chẳng lẽ chủng tộc của họ có những chủng tộc khác đến thăm hỏi ngoại trừ nhân loại.
"Tộc người lùn vẫn thường ghé thăm để giúp đỡ chúng tôi, nhưng nói vậy thôi chứ cũng phải gần trăm năm mới đến một lần." Ru gãi đầu nói, đối với những chủng tộc khác năm tháng không bao giờ được xem trọng, bọn họ cũng chẳng để ý đến nó.
"Không biết em có cơ hội diện kiến những tài năng sáng chế như thế không, dù sao em cũng muốn tạo ra những thiết bị tốt nhất." Yuta mơ ước nói.
"Sẽ gặp thôi, chúng ta rất có duyên với những chủng tộc lánh đời trong truyền thuyết mà." Như Yến vỗ nhẹ vai cậu nhóc.
Mạnh Kỳ lắc đầu phản bác "Không phải chúng ta, chỉ có Vũ Phong thôi."
"Đừng bắt bẻ vậy chứ, dù sao chúng ta cũng gặp mà." Như Yến nhún vai, công cảm thấy bọn họ giống nhau mà cần gì phải phân biệt như thế.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Ru đã dừng lại trước một căn nhà tương đối nhỏ, nhưng nhỏ này là so với kích thước của những căn nhà của thú nhân chứ không phải đối với bọn họ.
"Tới rồi." Ru mở cửa nhà ra rồi nói "Mọi người sẽ nghỉ ngơi ở đây, tối nay khi tiệc bắt đầu sẽ có người đến gọi mọi người."
"Cảm ơn." Trần Vũ Phong gật đầu cảm tạ rồi bước vào trong nhà, những người khác cũng đi vào theo.
Căn nhà mà Ru dẫn họ vào là căn nhà hai tầng tuy đơn sơ nhưng đồ dùng rất đầy đủ, phòng khách có một bộ bàn ghế gồm sáu cái ghế, đi vào trong là phòng bếp và nhà vệ sinh.
"Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon." Ru thấy bọn họ đang quan sát xung quanh liền để lại một câu rồi đóng cửa lại rời đi.
Trần Vũ Phong ngồi trên ghế ngoài phòng khách chờ mọi người thích thú quan sát căn nhà xong mới lên tiếng "Mỗi người chọn một phòng nghỉ ngơi đi, tối nay chắc không ngủ sớm được đâu."
"Không biết bọn họ tổ chức tiệc như thế nào nhỉ." Anna cười nói.
"Háo hức quá đi, tôi chưa bao giờ dự tiệc cả." Như Yến cũng gật đầu nói.
Yuta cũng đầy mong chờ với buổi tiếc tối nay.
"Nghỉ ngơi đi, tối nay sẽ biết mà." Trần Vũ Phong bật cười nói.
Những người khác đáp lại sau đó đi lên tầng.
Mạnh Kỳ vẫn đứng im nhìn cậu "Vũ Phong."
"Sao cậu không lên nghỉ ngơi đi." Trần Vũ Phong chớp mắt nhìn Mạnh Kỳ.
"Còn cậu thì sao."
"Tôi chờ Tiểu Pi trở về."
"Meo." Đại Bạch nằm bên chân cậu gật đầu giống như đồng ý với lựa chọn của cậu.
Mạnh Kỳ trước khi lên tầng liền thở dài nói "Nó không sao đâu, đừng lo lắng."
Trần Vũ Phong nhìn theo Mạnh Kỳ rồi nhỏ giọng nói "Tôi không lo lắng, chỉ là tôi không quen mà thôi."
"Meo." Đại Bạch ngồi dậy sau đó dụi đầu vào trong lòng cậu.
"Không biết sau khi Tiểu Pi thực hiện xong mong ước của mình rồi có rời đi không." Trần Vũ Phong thở dài sờ nhẹ đầu Đại Bạch "Quen rồi, tình cảm cũng trở nên sau đậm hơn."
Ngoài phòng khách bên trong căn nhà nhỏ, một người một thú đầy mong ngóng nhìn ra ngoài cửa chờ đợi một thành viên nhỏ nhắn duy nhất của nhóm đi vào.