Chủ thành Atali, bên trong mảnh đất có rất nhiều căn nhà hai tầng được nối liền với nhau tạo thành một kiến trúc đồ sộ khác xa với những ngôi nhà khác bên ngoài, những căn nhà này đều được xây lối đi xuyên qua từng căn tạo thành một toà lâu đài kỳ lạ.
Bên trong được trang hoàng cực kỳ xa hoa lộng lẫy, rất nhiều người đang bận rộn lây hoay xung quanh.
Bên trong một văn phòng đầy hoa lệ, trên chiếc bàn chất đầy công văn, một người đàn ông béo tròn đang thì hục viết hoấy từng tờ từng tờ, ông ta chẳng thèm đọc một chữ chỉ nhanh tay ký tên rồi quăng qua một bên.
Cốc, cốc, cốc.
Cánh cửa vang lên, chàng trai trẻ có đôi mắt xanh biết đứng bên cạnh người đàn ông béo tròn hô.
"Mời vào."
"Xin phép." Một người đàn ông mặc một bộ giáp trắng mở cửa cúi đầu đi vào.
"Thế nào." Chàng trai có đôi mắt xanh hỏi.
Người đàn ông cung kính quỳ một gối xuống sàn nhà hai tay bao lại với nhau bẩm "Thưa, việc ngài bảo thuộc hạ điều tra đã xong."
"Như thế nào." Lúc này người đàn ông béo tròn dừng tay viết mà hứng thú ngước đầu lên "Thứ mà tên kia để mắt như thế nào."
"Bẩm, hoàn toàn vô dụng, không thể làm gì cả ngoại trừ có chút khôn vặt ra thì hết sức bình thường."
"Ha, khôn vặt cũng tốt." Người đàn ông béo tròn tủm tỉm cười "Rút đi, kẻ vô dụng chẳng đáng để tốn nhân lực."
"Thưa ngài." Người đàn ông không vội đáp ứng mà tiếp tục nói "Hai tên đi cạnh lại khá tốt, nếu có thể thu nhận thì có khi lại thêm nhân tài."
Người đàn ông béo tròn bật cười lắc đầu "Không cần thiết."
Chàng trai trẻ mắt xanh bên cạnh thấy sự khó hiểu trong mắt người đàn ông liền giải thích "Những thế lực khác sẽ không tha cho bọn họ, nhân tài chúng ta không hiếu, cái hiện tại cần nhất là diệt trừ những người quá hùng mạnh kia."
"Thuộc hạ đã hiểu, xin phép được cáo lui." Người đàn ông nghe vậy liền hiểu rỏ.
"Đi đi."
Sau khi phất tay cho người đàn ông lui, chàng trai mắt trẻ xanh khẽ nhướng mày hỏi "Sắp đến lúc rồi, ngài có chắc muốn diệt trừ những kẻ kia."
"Hừ, quyền của bọn chúng quá cao rồi, ta không thể bị lấn áp." Người đàn ông béo tròn hừ lạnh đáp sau đó tiếp tục cầm bút rồi ký tên vào từng tờ văn bản trên bàn.
Phía bên chủ thành cho tất cả người theo dõi rút về, không tiếp tục quan tâm động thái của nhóm người vô danh tiểu tốt này nữa nhưng ở phía cá lãnh địa khác những người có tước vị cùng quý tộc sau khi nghe báo cáo liền chỉ có một động thái duy nhất.
"Nếu không thể thu phục thì cứ giết, cứ giết từ trong trứng nước nếu không để bọn chúng lớn mạnh thì rất bất lợi cho chúng ta."
Nhưng dù những nơi khác đang âm mưu chuyện gì thì ở một lãnh địa khác, một ngôi nhà hai tầng tầm thường nằm ở trung tâm chính thành đang rất náo nhiệt.
Bễn trong căn phòng được trang trí xa hoa, một chiếc bàn dài bày biện khá nhiều món ăn, có tổng cộng sáu người ngồi xung quanh bàn ăn, một người ngồi trên ghế chủ vị đang nhàm chán vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa, giống như đang chờ đợi thứ gì vậy.
Cổc, cốc, cốc.
Tiếng cửa vang lên đầy nhịp điệu, người ngồi trên ghế chủ vị liền gác đĩa sang một bên hưng phấn nói "Vào đi."
Những người khác trên bàn ăn cũng dừng lại nhìn ra cửa.
Cánh cửa mở ra một người đàn ông vẫn đang mặc quần áo bình dân bước vào, ông ta cung kính quỵ một chân rồi dưng một phong thư lên, một trong năm người ngồi trên bàn đứng dậy đi đến cầm lấy phong thư rồi đem lại cung kính đưa cho người ngồi trên ghế chủ vị.
Chàng trai nhận lấy rồi mở phong thư ra, một màn hình chân thật đầy sống động bắn ra từ trong phong thư, những người có mặt ở trong phòng đều có thể xem rõ ràng.
Chàng trai hứng thú bừng bừng nhìn từng cáu cử động, nét mặt, động tác đống mở môi của người trên màn hình.
Từ lúc đầu chỉ là hứng thú bàn quan cho đến khi nghiêm túc quan xác cuối cùng kinh ngạc cảm thán, những người ngồi trên bàn đều phải thây đổi sắc mặt từng chút từng chút, chỉ có chàng trai ngồi trên ghế chủ vị kia từ đầu đến cuối không thay đổi.
Hình chiếu chấm dứt bức thư bị cháy thành tro chàng trai than thở một chút rồi nhìn người đàn ông vẫn quỳ ở gần cửa nói.
"Ông thấy sao, đội phó đội kỵ sĩ."
"Thưa ngài, người cầm kiếm khá mạnh sức mạnh của anh ta có thể tự động chuyển hoá một cách kỳ lạ, đây là chuyện trước đây không có ai có thể làm được, không phải nói không ai có thể nghĩ ra."
"Còn cô gái cầm cuồng đao, tuy không bằng người cầm kiếm nhưng sức mạnh ánh sáng của cô ta nếu như trưởng thành thì chắc chắn tương lai vô hạn."
Chàng trai nghe xong gật đầu "Vậy người còn lại, ông cảm thấy thế nào."
Người đàn ông nghe vậy lắc đầu "Thuộc hạ không biết, không thể tiếp xúc trực diện với cậu ta, không thể đánh giá."
"Vậy sao." Chàng trai làm như thất vọng thở dài rồi quơ tay "Lui đi."
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Người đàn ông lùi ra cửa sau đó đóng cửa lại.
Bên trong bàn ăn, năm người nhìn chàng trai chóng cằm suy nghĩ rồi nhìn ông lão bên phải mình hỏi.
"Ông Adam thấy thế nào."
"Nó trưởng thành đến nỗi tôi không thể nhìn thấu, nhưng lòng hiện lương vẫn không thay đổi." Ông lão lạnh nhạt nói, nét mặt vẫn bình tĩnh khi nhìn thấy một người quen đã lâu không thể gặp.
"Ồ, ông quen cậu nhỏ đó à." Một người đàn ông vạm vỡ nghe ông lão nói vậy luền khá hứng thú."
"Ừ." Ông Adam gật đầu.
"Tôi không thể nhìn nhầm người được." Ông lão ngồi bên phía còn lại của chàng trai híp mắt cười nói.
"Cậu ta khá thông minh, nhưng điều đó sẽ vô nghĩa nếu không có sức mạnh, ai biết được những người đồng thành sẽ không bỏ rơi cậu ta." Chàng trai ngồi cuối cùng bên phía ông Adam bỗng nhiên nói.
Chàng trai trên ghế chủ vị nhìn qua bật cười rồi lắc đầu "Cậu còn non lắm Quan, nếu cậu cảm thấy cậu nhóc này không có sức mạnh thì lá chắn làm sao có thể chống lại đòn tấn công củ một con sư tử Gun trung cấp."
"Chẵng lẽ thằng nhóc nhỏ kia không phải là chức nghiệp giả." Chàng trai ngồi cuối bàn kinh ngạc thốt.
"Đúng thằng nhóc này có sức mạnh, nhưng sức mạnh củ nhóc nhỏ không đủ tạo lá chắn chịu sức mạnh quá lớn, thứ giữ được lá chắn hai lần trong cả hai đợt tấn công là của thằng nhóc xinh đẹp này." Người đàn ông vạm vỡ giải đáp thay, ông đã nhìn ra.
"Sao có thể." Chàng trai ngồi cuối bàn trợn to nắt không thể tin, tộ không cảm nhận sức mạnh dao động của cậu ta.
"Cậu không thể cảm nhận được, bởi vì thằng bé không có màu của sức mạnh, nguyên tố là thuần khiết." Ông Adam nói "Một sức mạnh đẹp đẽ."
"Ta rất mong gặp được cậu ấy." Chàng trai trên ghế chủ vị bỗng nhiên thốt.
"Ngài đã gặp rồi." Ông lão bên cạnh liếc nắt nói.
"Ý ta là chào hỏi, chính là chào hỏi lẫn nhau." Chàng trai giã lã cười, nhưng sau đó khuôn mặt lạnh tanh nói "Những người đó rục rịch rồi, không biết chàng trai bé nhỏ của chúng ta có vượt qua được gió tanh thay không.
"Đừng khiến ta phải thất vọng về cậu."
Trong bàn ăn những người khác vẫn đang nói chuyện với nhau thì một người ngồi bên cạnh ông Adam từ đầu đến cuối chỉ trầm mặt ngồi đó không nói tiếng nào.