Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 58






Bước đệm nhỏ hôm qua cũng không khiến bọn họ quá bận tâm, trời vừa sáng Trần Vũ Phong đã thức dậy làm một chút thức ăn để mọi người lững bụng rồi mới tiếp tục khởi hành.

Đoạn đường còn lại mất hết bốn ngày bọn họ mới đến được trước cổng thành Ruta, nhưng khi đến nơi thì trời đã sập tối.

Đứng trước cửa thành nhóm Trần Vũ Phong trình giấy nhiệm vụ ra cho binh sĩ rồi đi vào trong.

Buổi tối trong nội thành cực kỳ nhộn nhịp, ánh sáng từ những viên ngọc tròn được gắn trên những cái cây tạo thành đèn đường, những hàng quán tấp nập, tiếng trò chuyện nói cười đầy vui vẻ.

"Được rồi, chúng tôi hộ tống cô đến đây thôi." Trần Vũ Phong nhìn Anna nói, nơi đây nằm trong nội thành có quy luật bảo vệ người dân rõ ràng không có bất kỳ ai có thể làm hại cô khi cô vẫn ở đây.

"Tôi, tôi." Anna lắp bấp muốn nói nhưng không thốt nổi ra lời cuối cùng cô nhìn màn đêm trên bầu trời rồi nhỏ giọng "Trời cũng tối rồi hay mọi người nghỉ tạm ở nhà tôi đi."

"Vậy có phiền phức quá không." Như Yến hỏi, hiện tại cô lên tiếng là hợp nhất dù sao giới tính khác biệt cũng khó khăn trong đối thoại.

"Không phiền, không phiền." Anna liên tục lắc đầu tỏ vẻ không phiền phức.

Như Yến nhìn bạn đồng thành của mình thấy ba người đều gật đầu thì nói "Vậy làm phiền rồi, chúng tôi ở nhờ một đêm vậy."

"Tốt, tốt, nhà tôi cách đây cũng không xa." Anna vui vẻ nói sau đó đi trước dẫn đường.

Bốn người một thú đi theo phía sau, ánh mắt nhìn dòng người tấp nập xung quanh.

Bọn họ lách qua khu hàng quán đông người, đi qua những cửa tiệm rồi đi vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, cuối cùng dừng ở một căn nhà hai tầng tối đen phía trước không có đèn đường.

"Bao lâu rồi cô không về đây." Nhìn sự tiêu điều tăm tối của căn nhà Như Yến nuốt một ngụm nước miếng hỏi.

"Chắc vài năm rồi." Anna nói sau đó lấy chìa khoá mở cửa ra.

Tiếng cửa keo kẹt vang trong đêm tôi tĩnh lặng tạo nên một sự rụng rợn khó tả, bụi bậm bởi vì cửa mở mà bay phấp phới trong không trung.

"Khụ khụ khụ, chắc phải sửa lại cửa rồi." Anna vừa ho vừa dùng tay phẩy phẩy bụi trước mặt "Mọi người mời vào."

Năm người đi vào trong, căn nhà tối đen như mặt không có chút ánh sáng nào, bụi bậm thì mịt mù khắp nơi, Anna cảm thấy khá ngại ngùng khi mời bọn họ đến đây, nhưng lỡ rồi cô cũng không biết làm sao.

Đi đến cái bàn có giá để đèn, Anna lấy từ túi không gian ra viên ngọc chiếu sáng rồi để vào, sau đó đi vài nơi rồi để từng viên xuống, cuối cùng căn nhà cũng sáng sủa.

"Thật ngại quá, tôi không nhờ nó lại bụi bậm thế này." Anna ngại ngùng nói.

"Không sao, dọn dẹp một chút là được rồi." Trần Vũ Phong cười nói.

Anna lên tầng lấy thêm vài viên ngọc chiếu sáng để vào các phòng, bởi vì ngủ có một đêm nên Trần Vũ Phong sẽ ngủ cùng Yuta còn lại thì cứ vào ba phòng còn lại.

Trong các phòng đều rất bẩn, bụi bậm bám khắp nơi, mọi người đều phải lấy chổi quét cho sạch bụi rồi lấy khăn ướt lâu giường cùng bàn ghế.

Cả nhóm làm xong thì đã quá muộn, ai về phòng náy để nghỉ ngơi.

Trần Vũ Phong trải niệm lên giường sau đó bắt Yuta ngồi cảm nhận sức mạnh, cậu cũng không rảnh rổi, trong cơ thể hai luồng sức mạnh khác nhau đang cùng tồn tại, chỉ khi cậu dẫn dắt một trong hai luồng sức mạnh đến tim thì nó mới đồng hoá trở thành luồng sức mạnh còn lại, điều này rất kỳ lạ nhưng sức mạnh của luồng sức mạnh đã được đồng hoá càng thuần tuý mạnh mẻ hơn.

Lúc này đây cậu chưa thể khám phá ra được rốt cuộc tại sao lại như vậy nên cũng không định nói cho những người trong nhóm biếc, chuyện này sẽ khiến bọn họ trở nên lo lắng hơn mà thôi.

Yuta ngồi ở đối diện cậu cảm thấy hôm nay rất thuận lợi, tuy nhóc không biết diễn tả như thế nào nhưng luồng sức mạnh trong cơ thể đang rất ôn hoà, không giống những lần trước nó khiến cơ thể cảm thấy khó chịu lần này nhóc cảm thấy được nó đang được so diệu trên hết nó đang dẫn dắt ngược lại nhóc, để nhóc cảm thấy vũ khí của mình càng lúc càng rõ hơn, giống như nhóc đang cầm nó trên tay vậy.

"Không đúng, trên tay." Yuta cảm nhận sức nặng trong bàn tay tráy của mình liền kinh ngạc mở mắt ra.

Trong bàn tay cậu nhóc đang cần chặc cán búa, đầu búa thì đang nằm giữa hai chân đang xếp bằng của nhóc, một cây búa màu bạc lắp lánh xuất hiện bên trong đôi mắt Yuta.

"Búa, búa, búa, tay mình cầm, cầm một cây búa."

"Sao, sao lại vậy, mình lấy nó ra thế nào."

"Sao mình lấy nó ra được, không phải người giám định đã nói mình không thể sao."

"Đây là do sao."

Yuta nhìn cây búa mà ngơ ngác lẩm bẩm, càng nói nhóc càng kích động giọng càng lớn.

Trần Vũ Phong bị giọng nói của Yuta quấy nhiểu đành dừng lại, cậu mở mắt bất đắc dĩ nhìn cậu nhóc khi thấy thứ trong tay nhóc cũng thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh liền mĩm cười.

"Chúc mừng nha, nhóc chính thức trở thành một nhà chế tạo sư rồi."

"Em, em, em." Yuta nghe cậu nói liền lắp bắp sau đó nở một nụ cười thật tươi "Em có vũ khí rồi, em không phải phế vật, cha em, cha em không phải vì một người vô dụng như em mà mất mạng như lời họ nói rồi."

Trần Vũ Phong thở dài ôm cậu nhóc vào lòng "Không liên quan gì đến nhóc cả, cha nhóc yêu thương nhóc nên mới để nhóc rời xa vũng nước bùng như chủ thành, chứ không liên quan gì đến việc nhóc có sức mạnh trong người hay không."

"Ư, ư, ừ em biết, em biết." Yuta vùi đầu vào lòng cậu nức nở.

Bao nhiêu năm qua nhóc luôn canh cánh trong lòng về việc mình không thể trở thành một chức nghiệp sư hoàn chỉnh, cha nhóc bởi vì nhóc mà một đi không trở về, nhóc không biết rốt cuộc mình đã sai chỗ nào, chẳng lẽ chỉ vì không thể lấy vũ khí ra nên mọi chuyện mới thành ra như thế.

Nhưng nhóc lấy được rồi, lấy được rồi, không giống như giám định sư nói nhóc vĩnh viễn chỉ là người bình thường, hiện tại nhóc đã chứng minh nhóc có thể trở thành một chế tạo sư chân chính rồi.

Không những thế, nhóc có những người đồng hành rất tốt, một người anh sẽ ôm nhóc và nói cha nhóc rất yêu thương nhóc.

Đúng vậy em biết chứ cha mẹ em đều rất yêu thương em, họ mong muốn em có một cuộc sống bình an hạnh phúc.

Yuta khóc một trận sau đó mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Trần Vũ Phong nhẹ ngàng để nhóc nằm xuống, cậu cũng không nằm chung bởi vì cậu biết nếu mình nằm xuống rất dễ đánh thức cậu nhóc.

Trần Vũ Phong nhẹ nhàng xuống giường sau đó đi đến chỗ Đại Bạch đang nằm, cậu cũng không hèm hỏi nó có đồng ý hay không mà chui vào bụng nó, dùng phần hông làm gối nằm sau đó cậu cuộn tròn trong lòng Đại Bạch mà ấm áp chìm vào giấc ngủ.