Chương 732: Hoàng đế cho gặp
Vội lấy khăn lau miệng và tay, tam hoàng tử làm vẻ bình tĩnh, bảo:
– Hoàng đế cho phép?
Lily nhìn thêm xác người nữ hầu trên đất một lúc, lại liếc sang nữ hầu bên cạnh, khiến đối phương không khỏi rùng mình. Cô thấy thế chỉ là cười một tiếng, đáp:
– Chỉ cho phép ta. Ma chú, ta là người hiểu rõ nhất.
– Bệ hạ thiên vị.
Tam hoàng tử ra vẻ cằn nhằn, khóe miệng lại hơi nhếch lên, chẳng rõ là đang chế giễu hay cảm thấy thích thú.
– Vậy cô muốn gì?
Lily không đáp, chỉ nhìn lên bàn. Đối phương chốc thì hiểu ý, vội ra lệnh cho người mang thức ăn ngon lên. Thời gian dọn thức ăn không mất quá nhiều. Hắn ta rõ là đã sớm chuẩn bị, chẳng qua cố tình làm khó cô mà thôi.
Vừa ăn vừa nói đương nhiên không hợp thân phận và phong cách của Lily. Cô cứ thế giữ im lặng, chọn lấy mấy món bắt mắt nhất trên bàn, bắt đầu ăn. Thức ăn rất ngon, chua cay mặn đủ cả, cũng có giòn tan lẫn mềm mịn. Đồ ngọt ngược lại không được để ý tới. Cô sau khi ăn no lại đụng tới chúng vẫn chưa muộn.
Cả bàn đồ ăn vốn dành cho mười người bị Lily dọn dẹp sạch sẽ. Thời gian ăn tất nhiên tốn không ít. Có điều, tam hoàng tử rộng lượng chắc chắn đợi được, mặc dù gương mặt đã bắt đầu hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lau miệng, lại uống thêm một hớp rượu chát làm tráng miệng xong, Lily mới mím môi, lên tiếng:
– Ma pháp ‘Cực quang’ tam hoàng tử có chứ?
Nghe nói, tam hoàng tử lộ vẻ nghi hoặc, thắc mắc:
– Thứ ma pháp ấy lại lọt vào mắt cửu công chúa? Hơn nữa, chẳng phải có trong thư viện hoàng gia sao?
Lily mỉm cười. Ma pháp ‘Cực quang’ mà cô đang nhắc đến tất nhiên chẳng phải thứ có thể dễ dàng lấy được từ thư viện hoàng gia như tam hoàng tử đang nghĩ. Cô mặc dù được sinh ra sau đối phương rất nhiều năm, nhưng may mắn thông qua một nguồn tin đáng tin cậy biết được hắn ta đã từng tìm ra ma pháp ‘Cực quang’ từ di tích cổ đại.
Thứ ma pháp mà Lily đọc được ở thư viện hoàng gia chẳng có chút gì giống như đã từng tồn tại ở thời đại xa xưa ấy. Vậy nên cô rất tò mò muốn biết sự khác biệt là gì.
Tam hoàng tử nhìn Lily chằm chằm, song thở dài một tiếng, bảo:
– Thành thật mà nói thì dùng ma pháp ‘Cực quang’ đổi lấy cơ hội hành động mà cô đang đưa ra là không đáng. Ngoài ra cô còn cần gì không?
– Như thế là đủ. – Lily đáp – Cơ hội hành động đến cùng cũng chỉ là cơ hội hành động mà thôi. Chờ sau khi có kết quả lại nói tiếp cũng chưa muộn.
Nghe vậy, tam hoàng tử lộ vẻ khó xử. Sau một hồi suy xét, đối phương cuối cùng quyết định lấy một quyển sách ném tới trên bàn.
– Nếu cửu công chúa đã có thành ý như thế thì ta cũng không thể keo kiệt.
Người nữ hầu liếc nhìn Lily một chút, nhận được sự cho phép mới tiến lên cầm lấy quyển sách, xem xét một lúc xong mới đưa cho cô.
Quyển sách có hơi cũ, nhưng chất lượng vẫn là không tệ, có dấu vết cho thấy được bảo quản đặc biệt kỹ càng. Theo như Lily biết, ma pháp ‘Cực quang’ đối với tam hoàng tử hầu như chẳng có tác dụng gì, thế nên đối phương mới đánh giá là không xứng đáng. Dĩ nhiên, quyển sách vẫn là một điều bí mật không tiện lộ ra. Cơn giận của hoàng đế chẳng phải là đùa giỡn.
Mở ra xem vài trang đầu, Lily tặc lưỡi, vẻ khó chịu thốt:
– Quả nhiên là chữ cổ.
– Có thể là có người cố tình chép sách bằng chữ cổ. – tam hoàng tử nói – Dù sao ta đọc cũng không hiểu, cũng không ưa thích.
Lại lật thêm vài trang, Lily mới hỏi:
– Chỉ có một quyển?
– Chỉ tìm được một quyển. – tam hoàng tử khẳng định – Cũng đừng nghi ngờ ta giấu giếm gì. Nếu cô đã biết tin tức mật này, cô cũng nên sớm biết về việc chỉ có một quyển mới đúng.
– Hốt cái gì! – Lily thốt, dè bỉu – Ta chỉ là không cam lòng.
Nói rồi, Lily đóng quyển sách lại, cất đi. Chữ cổ đọc hiểu không dễ, càng đừng nói tới là sách ma pháp. Chính bằng năng lực của cô cũng cần mất không ít hơn một tuần mới may ra đọc xong.
Lily há miệng, vừa định thảo luận về di tích cổ đại thì chợt nghe được tiếng gõ cửa. Cô trước tiên là nhìn tam hoàng tử, thấy đối phương cũng có vẻ ngạc nhiên. Căn phòng này vốn nên bị cấm làm phiền rồi mới đúng, nên nếu có tiếng gõ cửa thì e là chuyện cực kì quan trọng.
– Thứ lỗi.
Tam hoàng thử cất tiếng, xong thì đứng dậy tự mình đi mở cửa. Nếu là chuyện quan trọng, đối phương cũng không dám để người khác tùy tiện nghe.
Lily yên tĩnh chờ đợi. Cô về cơ bản chẳng có gì phải vội cả. Nếu là giờ trở về phòng, cô cũng chỉ nằm chơi trên giường mà thôi. Đó lại chẳng phải là nhàm chán gì, cô ngược lại còn ưa thích.
– Cửu công chúa, bệ hạ cho gọi người.
Nghe vậy, Lily quay sang. Người nói chuyện là một binh sĩ, trông thoáng qua thì rất bình thường chẳng có gì lạ, nhưng cô biết đó là vệ sĩ thân cận của hoàng đế. Tam hoàng tử đứng cạnh đã sớm tái xanh mặt, sợ b·ị b·ắt quả tang.
– Ta biết rồi.
Lily điềm nhiên lên tiếng. Việc hoàng đế gọi cô là thường xuyên xảy ra, huống hồ chi cô còn vừa hoàn thành cuộc hẹn được ông ta sắp xếp xong, vốn nên trở về báo một tiếng.
Vị binh sĩ nghe vậy gật nhẹ đầu, cũng không dây dưa thêm, quả quyết rời đi. Dù vậy, tam hoàng tử vẫn chưa trở về phòng mà ra chỗ cửa sổ đứng chờ, đến tận khi đối phương đã hoàn toàn khuất bóng phía cổng thì mới an tâm trở lại.
Lily cười một tiếng duyên dáng, nói:
– Tam hoàng tử lo sợ như thế thì có ích gì? Nếu bệ hạ muốn xử lý, e rằng anh đến cơ hội phản ứng cũng không có.
– Ta sợ. – tam hoàng tử thẳng thắn thừa nhận – Không phải ai cũng như cửu công chúa, được bệ hạ yêu thích.
Đối với lời này, Lily chẳng muốn đáp. Tâm ý hoàng đế rất khó đoán, không phải cứ nhìn vào hành động và biểu hiện là có thể thấy được. Mặc dù cô luôn nhận được nhiều quyền lợi vượt quá cái gọi là thiên vị, lại khó thể nào lý giải dụng ý của đối phương.
Dĩ nhiên được đối xử như thế, Lily không ghét hoàng đế, còn là có phần thân cận. Nhưng càng lớn, nhìn cách ông ta đối xử những người khác, cô không khỏi phải suy xét nhiều hơn.
– Tam hoàng tử không làm việc xấu thì chẳng cần lo gì đâu.
Lily cất tiếng. Lời này không chỉ đơn giản là nói qua loa, mà còn bày tỏ ý muốn giúp đỡ đối phương với vai trò là người hợp tác.
– Ta vẫn còn quý cái mạng của mình lắm. – tam hoàng tử nhếch miệng cười bảo – Cái đó… đã đưa cho cô rồi, coi như ta cũng chẳng còn gì vướng bận.
– Anh không lo ta mang đi đưa cho bệ hạ?
Lily thốt, lộ vẻ tinh nghịch hiếm thấy.
Đối với chuyện này, tam hoàng tử không thấy vui nổi, nụ cười trên mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Đối phương cuối cùng chỉ đành bỏ đi, để lại gỏn gọn một câu:
– Bệ hạ cho gọi, đừng nên để người chờ thì hơn.
Lily xì một tiếng, bản thân lại đã sớm đứng dậy. Cô không phải vội về gặp hoàng đế, mà là trở về cung điện của mình chuẩn bị một vài thứ. Dù sao cũng không thể mặc bộ đầm này đi gặp ông ta được.
Gần trưa, Lily mới tự mình tìm tới cung điện của hoàng đế. Theo lời vị cận vệ, hoàng đế hiện đang ở phòng đọc sách, nên cô cũng chẳng cần phải theo các bước lễ nghi rườm rà mà cứ hướng thẳng tới là được.
Phòng đọc sách của hoàng đế là chuyên biệt, nhưng đối Lily mà nói lại là cực kì quen thuộc. Hơn một nửa khoảng thời gian rảnh rỗi lúc trước của cô đều dành ở đây.
Lily rất thích đọc sách. Một khi bị cuốn vào một quyển sách hay, cô thậm chí có thể dành cả ngày trời để đọc, qua đêm luôn. Bởi mải mê đọc sách, cô luôn bị hoàng đế coi là lười biếng, lấy đó làm lý do kiếm mấy chuyện linh tinh cho cô làm. Kì thực, làm gì có ai siêng năng hơn cô đâu.
Phòng đọc sách rất lớn, chỉ riêng cửa ra vào đã đủ để chứa một hàng mấy mươi người cùng đi. Tất nhiên, đồ dùng của hoàng đế, mọi thứ đều lớn cả.
Lily đứng trước cửa, chờ đợi. Cô đoán đối phương biết mình đã đến. Lúc nhỏ cô thường cứ tự tiện xông vào, giờ thì khác, đã sớm từ bỏ thói quen ấy.
– Vào đi.
Một giọng nói trầm vang hiện lên trong tâm trí Lily. Đối phương không nói chuyện, mà là truyền âm bằng ma pháp.
Nhận được sự cho phép, Lily đẩy cửa tiến vào. Cánh cửa lớn khá nặng, nhưng cô cũng chỉ cần đẩy một khoảng nhỏ vừa đủ để mình bước qua là được.
Bên trong không khí mát lạnh, thoang thoảng mùi gỗ đặc trưng của sách. Kệ sách có rất nhiều, nhưng chúng được đặt ở hai bên thành từng hàng dài, để trống ra một khoảng giữa rộng lớn chứa một chiếc bàn cao và thấp đặt cạnh nhau.
Lily hướng mắt nhìn về trước, trông thấy một dáng hình to lớn ngồi phía sau chiếc bàn cao. Đối phương thật sự rất to lớn, so với người bình thường phải cao đến gấp ba lần là ít.
Người này tự nhiên là hoàng đế. Ông ta mặc dù không có đang mặc bộ trang phục phối màu lam và vàng kim đặc trưng của hoàng đế nhưng vẻ uy nghi vẫn được thể hiện rõ.
Mái đầu đen lẫn với xám, chòm râu ngắn và đôi lông mày dày phối hợp với chiếc mũi cao phần nào cho thấy khí chất mạnh mẽ và tự tin với đầy quyền uy trong tay. Một người đã luôn đi ban phát sự sợ hãi như một ân huệ, cũng đồng thời là kẻ mang tới thời đại huy hoàng nhất trên lục địa trong suốt hàng vạn năm qua.