Chương 731: Viếng thăm tam hoàng tử
Thở hắt một hơi vẻ mất kiên nhẫn, Lily nói:
– Ngươi nhiều lời như vậy, đến cùng là muốn gì? Nói cái nào có tác dụng ấy.
Tên thanh niên trước đó có hơi hoảng hốt, giờ chẳng còn cách nào khác ngoài ép bản thân lấy lại bình tĩnh. Và như để tiếp thêm cho mình sự tự tin, hắn ta quả quyết đứng dậy, nhìn thẳng Lily, cất tiếng:
– Hai tháng. Chỉ cần cho hội chúng tôi thêm hai tháng, chúng tôi sẽ cho ra được kết quả khảo cứu đáng giá. Nếu không được, toàn bộ chúng tôi đều sẽ do người tùy ý xử lý.
“Thật là nhảm nhí.” Lily thốt thầm. Tên thanh niên nói như thể hiện tại bọn hắn còn chưa phải đang để người khác tùy ý xử lý vậy. Đám này khảo cứu đến mức mục ruỗng cả đầu óc rồi, chẳng trách hoàng đế lại giao cho cô.
Dĩ nhiên, hoàng đế vốn cũng không có ý định để Lily giải quyết vấn đề. Cô còn chưa có năng lực ấy. Chủ yếu là để cô có chuyện để làm mà thôi.
Quan trọng hơn cả, Lily không muốn cứ thế từ bỏ. Tên thanh niên trước mặt này là người quen của cô, và cô cũng đã từng có khoảng thời gian xem trọng hắn ta.
Tài năng đối phương có, tiền tài và quyền lực của là không hề kém. Điểm sai duy nhất là Lily có thể tìm tới chính là hắn ta chọn sai con đường.
Ma pháp khởi đầu giống như phép màu, lại chưa bao giờ là nhân từ. Ma pháp cổ đại càng thứ đáng nguyền rủa. Tên thanh niên không chỉ truy tìm ma pháp cổ đại, hắn ta thậm chí còn lén lần mò dấu vết của ma chú.
Lily hơi suy nghĩ, bảo:
– Di tích khảo cổ ấy, tiềm năng là bao nhiêu?
Bất ngờ với câu hỏi, tên thanh niên ngẩn người mất một lúc mới đáp:
– Chí ít là sáu phần. Nhưng theo tính toán sơ bộ, thần tin tưởng tiềm năng vượt quá tám phần.
– Tám phần à…
Lily lẩm bẩm. Di tích khảo cổ có rất nhiều, và hầu hết đều có liên quan đến ma pháp cổ đại và nền văn minh đứng sau. Tuy nhiên, không phải di tích nào cũng có giá trị khảo cứu, và thường sẽ được đánh giá tiềm năng để tiến hành phân bổ tài nguyên cho hợp lý.
Sáu phần đã là mức tiềm năng rất cao. Theo quy mô thông thường, di tích tiềm năng sáu phần luôn có thể mang tới ít nhất một ma pháp cổ đại phẩm chất cao. Nếu là tám phần, vậy thì đẳng cấp ma pháp nhất định đạt tới sáu vòng.
Ma pháp sáu vòng trong thư viện hoàng gia có rất nhiều, Lily chẳng buồn để ý. Thế nhưng đây lại là ma pháp cổ đại, và nhiều khả năng là ma pháp chưa được tìm thấy. Cô rất có hứng thú.
– Vậy vẫn chưa đủ.
Lily cất tiếng. Cô cần nhiều hơn thế để thuyết phục hoàng đế. Hơn nữa, cô trông chờ vào việc có thể nhận được gì từ đối phương, chứ không phải sẽ trừng phạt như thế nào nếu đối phương thất bại.
Tên thanh niên vốn không mang lấy hi vọng gì, nghe vậy chợt lại bừng tỉnh. Ngọn cỏ cứu mạng được đưa ra, hắn ta lập tức bất chấp mọi thứ mà tóm lấy, sợ sẽ để vuột mất.
– Chúng tôi… tìm thấy dấu vết của ma chú.
Lời nói đơn giản bỗng khiến bầu không khí thay đổi, dần trở nên nặng nề. Xung quanh hoàn toàn chìm vào im lặng mặc cho thỉnh thoảng phía ngoài vẫn có cánh chim bay qua.
Ma chú là đại kỵ. Hoàng đế trước khi đăng cơ đã từng triển khai một đợt càn quét toàn bộ dấu vết ma chú trên lục địa. Chẳng phải là ông ta căm ghét gì, mà giống hơn là điên cuồng thu thập.
Vấn đề là tất cả những ai sở hữu tri thức về ma chú đều bị hoàng đế chém g·iết hết cả. Là thực sự chém g·iết, tự tay, bất luận tội.
Ông ta chỉ muốn giữ tri thức ấy cho riêng mình. Ít nhất là người đời đồn đoán như vậy.
Lily biết được khác, bởi những tri thức về ma chú mà hoàng đế đã thu thập suốt bao nhiêu năm qua, đều nằm hết trên người cô. Chúng tồn tại quanh quẩn, và chỉ hiện lên khi cô có mong muốn tra đọc.
Vì thế, so với hoàng đế, Lily càng thèm khát tri thức về ma chú. Cô khó mà phân rõ lợi và hại, nhưng nếu có thứ để cô vượt qua hoàng đế thì chỉ có ma chú.
Lily không ham mê hoàng vị, đây là sự thật. Tuy nhiên, cảm giác vượt qua kẻ mạnh nhất thời đại như ăn sâu trong tâm hồn cô. Cô muốn thắng.
Nhất thời, Lily mất bình tĩnh, nhưng cũng rất nhanh cô nhận một điểm quan trọng. Hoàng đế cố tình sắp đặt cuộc hẹn này, không thể nào là trùng hợp được. Ông ta hẳn đã nghĩ tới khả năng tồn tại ma chú. Như vậy xem đến, đối phương cũng là muốn cô thử tự mình tìm hiểu.
– Cho ta xem.
Lily nói. Bây giờ đi tới kết luận vẫn còn quá sớm. Có khả năng tên thanh niên chỉ là trong lúc hoảng loạn cố gắng tìm đường sống lấy ra một cái cớ thôi.
– Tôi không có mang theo…
Tên thanh niên lộ vẻ áy náy. Hắn ta chợt nghĩ lại và cũng cảm thấy lời của bản thân vừa rồi quá lỗ mãng.
Lily phát bực, đứng dậy, muốn nói gì đó lại thôi. Cô cứ thế nhấc bước rời đi, bỏ mặc tên thanh niên bối rối nhìn theo, cũng là không có cách nào. Nếu hắn ta còn muốn bám lấy hi vọng nhỏ nhoi ấy, nên tìm cách cho thấy thành ý rõ ràng vào.
Giận dữ, nhưng Lily thấy trong lòng mình nhiều hơn vẫn là thất vọng. Cô đã chẳng trông chờ vào cuộc gặp này mang đến niềm vui bất ngờ gì, nhưng dáng vẻ thê thảm đáng thương của tên thanh niên vẫn khiến cô khó thể nào chấp nhận nổi.
Hoàng đế đã từng mời chào đối phương làm việc cho mình, với cương vị hiệp sĩ. Chính Lily cũng đã từng phát ra ý nâng đỡ hắn ta. Tất nhiên, càng có vô số tổ chức muốn nhận hắn ta, đề ra đủ loại quyền lợi.
Tên thanh niên từ chối tất cả, quyết định tham gia vào một cái hội khảo cổ bất minh. Hoàng đế không nổi giận lập tức tru diệt cả hội ấy đã là đáng kinh ngạc.
Gần nhất, Lily nghe được tin hội của tên thanh niên tìm ra một di tích cổ đại có niên đại đặc biệt xa xưa. Cô mới đầu không để lắm, nhưng về sau phát hiện hắn ta là lần theo dấu vết ma chú mới tìm được di tích. Đáng nguyền rủa nhất là hắn ta thay vì giao nộp di tích lên như mọi lần rồi chờ phân phối thì lại muốn để hội của mình tiếp tục khảo cứu.
Hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua. Lỗi lầm của tên thanh niên là chuyện nhỏ, di tích là chuyện lớn. Nếu hoàng đế cho phép, như vậy thì những di tích được tìm thấy khác cũng sẽ gặp vấn đề tương tự.
Giải pháp đơn giản là trực tiếp xử lý theo lệ. Lily cũng đã định bỏ mặc rồi, chợt lại nghe thấy cuộc hẹn này được sắp xếp. Cô vốn đâu có mong muốn hay đòi hỏi gì. Hoàng đế rõ là làm chuyện thừa thãi. Kết quả cuối cùng cũng chẳng có khác biệt.
Rời đi, nhưng Lily lại chẳng có trở về điện của mình. Cô chịu khó ăn bận đẹp một hôm thế này, cứ như vậy kết thúc thì thật là uổng phí. Hơi suy nghĩ một lúc, cô quay sang người nữ hầu, bảo:
– Hôm nay đệ tam có nhà chứ?
Đệ tam là chỉ hoàng tử thứ ba của hoàng đế, cũng gọi tam hoàng tử. Tuy nhiên, đó trên thực tế chỉ là thứ tự hiện tại sau khi những hoàng tử khác và công chúa đã không còn thuộc về hoàng tộc theo nhiều cách.
– Thưa điện hạ, tam điện hạ hẳn là còn ở điện Sarahaun. Buổi sớm, ngài ấy thường không ra ngoài.
– Được. Tới chỗ hắn ta.
Điện Sarahaun không lớn, cũng không có kiến trúc hay nội thất tráng lệ gì. Tuy nhiên, nơi đây lại chứa rất nhiều của ngon vật lạ được thu thập từ khắp nơi trên lục địa. Đặc biệt là thức ăn ngon. Thỉnh thoảng khi buồn miệng, Lily vẫn thường tìm tới chỗ này để ăn uống miễn phí.
Hôm nay, trùng hợp là đối phương chuẩn bị mở tiệc vào buổi đêm, nên càng nhiều đồ ăn ngon được mang tới. Lily có lộc, tự nhiên vui.
– Cửu công chúa tìm tới chỗ ta thật là quý hóa quá.
Người nói chuyện là tam hoàng tử. Đối phương sở hữu thân hình cao ráo và mái tóc vàng ươm được uốn bóng lưỡng. Đôi mắt màu xanh lục như ngọc di truyền từ mẹ trông thật nổi bật, chỉ là lãng phí trên người hắn ta.
Mặt khác, “cửu công chúa” được gọi là phong hiệu đặc thù của Lily. Sau này cho dù các anh chị của cô có biến mất thì cô vẫn sẽ là cửu công chúa. Theo đó, sẽ có cả những kẻ được sinh ra sau nhưng thứ tự lại ở đằng trước cô.
Lily không đáp lời, tự tiện ngồi vào bàn, nhìn quanh một lượt đống đồ ăn sáng nghèo nàn của đối phương xong mới tỏ vẻ khó chịu bảo:
– Ta tưởng tối nay có tiệc?
– Bây giờ vẫn còn sớm, chẳng phải sao?
Tam hoàng tử vội nói, tuyệt nhiên không có ý định gọi người chuẩn bị đồ ăn cho đối phương. Lily bất mãn, lại không tiện trực tiếp chỉ ra. Chẳng còn cách nào khác, cô đành nhấc lên chủ đề.
– Bệ hạ lại tìm tới ma chú.
Tam hoàng tử nhíu mày, chốc thì dãn ra, thốt:
– Cũng chẳng phải mới lạ gì. Mặt khác, tốt nhất đừng bàn lung tung.
– Lần này, ta là người dẫn đội.
“Rầm!”
Âm thanh tiếng bàn bị dộng mạnh vang lên chói tai. Tam hoàng tử nổi giận. Chỗ bàn hắn ta thậm chí đã nứt gãy ra, còn có cả dấu vết ma năng được vận dụng.
Cơn giận của đối phương là dành cho Lily, nhưng hắn ta lại không thể làm gì cô. Trong khi đó, người nữ hầu đứng cạnh hắn ta chợt nhận ra vấn đề, lập tức quỳ mọp xuống, sợ hãi la lên:
– Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!
Không có câu thứ ba vang lên. Người nữ hầu của đối phương đã bị một vết dài màu xanh lam rạch ngang cổ. Cả cơ thể cứ thế đổ ập sang bên. Chẳng có máu chảy ra, nhưng người thì đã bị cắt làm đôi, c·hết đến không thể c·hết thêm.