Chương 678: Liều lĩnh
Màn khí độc dần tán đi. Kull nốc ngay hai bình thuốc hòng hồi phục khí huyết và thể lực, những thứ mà cậu vừa tổn hao hơn nửa.
Vây lấy xung quanh Kull bây giờ không chỉ có ba con Bọ ngựa hung mãnh bị tách khỏi bầy mà có đến tận tám con, với ít nhất hai trong số đó có cấp độ trên 15. Tình thế hiểm nghèo.
Kull vô ý thức hít sâu một hơi. Cậu hồi hộp, nhịp tim tăng dần, thành đập mãnh liệt. Niềm hưng phấn đang dâng trào giữa hiểm nguy này thật khó mà kiềm chế nổi.
Lý trí nhòa đi, dần bị gạt bỏ. Cơn khát máu điên cuồng tăng thêm.
Kull muốn g·iết chóc, từ chỗ c·hết mà tìm đường sống, hoặc chỉ đơn thuần không còn đường lui nữa nên cứ thế bùng phát mà thôi.
Giành lấy thế chủ động, Kull lập tức kích hoạt kỹ năng chủ đạo tới mức tối đa, phủ lấy toàn bộ những con quái quanh đây. Các giác quan của cậu được tăng cường vượt mức, giúp cảm nhận được bất kì vật và việc đang diễn ra.
Nhịp thở của những con bọ ngựa, cử động nhẹ nhàng của chúng hay cả ánh mắt đang chú đến phần cơ thể nào của con mồi là Kull đây. Chúng nhanh nhẹn nhưng không hề vội vã, kiên nhẫn chờ đợi, và một khi ra đòn, cậu sẽ không thể tránh thoát.
Một con trong đám quái chợt hơi nghiêng về trước. Đó hẳn là con quái mở màn cuộc t·ấn c·ông. Cấp độ của con quái không cao, nên là dễ giải quyết.
Kull lập tức vung tay, phóng đi một con dao, không nhằm vào con quái ấy mà nhằm vào một con cách xa hơn, có cấp độ trên 15. Đòn t·ấn c·ông dễ dàng bị tránh đi, nhưng đó là đủ để loại bỏ nhịp công kích kế tiếp của con quái.
Ngay sau đấy, con bọ ngựa mở màn t·ấn c·ông lao vụt tới, vung cặp chân của mình chém ngang. Kull hạ thấp người, tránh vừa sát, đồng thời đâm tới một dao từ dưới lên, nhắm thẳng vào đầu con quái.
Quá nhanh. Con bọ ngựa đang trên đà, không thể nào tránh được. Sức sát thương có lẽ không đủ, nhưng đây là một đòn t·ấn c·ông chí mạng, nhất định sẽ khiến con quái mất đi năng lực chiến đấu trong một khoảng thời gian. Chờ cho tới lúc con quái hồi phục, trận chiến đã sớm kết thúc rồi.
Vấn đề là vừa lúc Kull đâm xong, bốn con bọ ngựa chia làm bốn hướng xung quanh chộp lấy thời cơ mà đồng loạt công kích.
Trên, dưới, trái, phải. Chỉ có phía sau là đường sống, nhưng hiển nhiên một khi Kull quyết định lùi về sau, hai con bọ ngựa đang chờ sẵn sẽ mỗi con một đòn cắt đầu và đâm thủng tim cậu.
Vậy nên Kull bước sang ngang, tránh thoát ba đòn t·ấn c·ông trong gang tấc và rồi nhận lấy đòn t·ấn c·ông còn lại bằng lớp giáp dày bên hông của mình. Cái chân sắc lẻm của con bọ ngựa vẫn thành công cắt xuyên lớp giáp, đâm sâu vào ruột của Kull, đau điếng.
Không bỏ lỡ dù chỉ một khắc, Kull đâm một cú mạnh mẽ vào bên đầu con bọ ngựa dám tổn thương mình. Lại là một đòn chí mạng.
Ba con bọ ngựa đánh hụt Kull chẳng chút ngừng nghỉ tiếp tục ra đòn, ép cậu phải di chuyển sang bên lần nữa. Một con bọ ngựa cấp độ trên 15 lập tức tóm lấy cơ hội, chặn đường tránh thoát của con mồi bằng một nhát chém bổ xuống. Trúng đòn đó đừng nói trọng thương, nhất định là c·hết ngay tức khắc.
Kull cắn chặt răng, nhịn đau, quả quyết huých người vào con bọ ngựa gần nhất đang định cắt chân mình. Cú huých khiến đòn t·ấn c·ông của con quái chệch đi, nhưng cậu vẫn không tránh được bị cắt mất một nửa cổ chân phải, làm cho gần như phế bỏ.
Lần này, Kull không có khoảng trống để phản công, chỉ có thể liều mạng mở đường máu, nhảy phốc đi mà tránh thoát.
Hai con bọ ngựa còn lại chờ sẵn ở ngoài, thấy thế liền đuổi theo. Chúng không t·ấn c·ông, chỉ đơn thuần ngăn cản lối thoát của Kull. Đây thật sự là khiến người ta tuyệt vọng. Quái cấp độ càng cao càng không dễ đối phó, tập trung thành đám, lại còn có quái cấp độ trên 15 ở trong thì quả là một cơn ác mộng.
Ít nhất là đối với Kull. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ g·iết bằng được chúng. Giết hết sạch.
Kull tiếp đất, nghiêng người, đập tay, gắng giữ thăng bằng khi chân phải đã mất đi phần lớn năng lực. Vết thương của du hành giả không khó hồi phục, nặng quá thì vẫn luôn có thể nhờ điểm trị liệu mà chữa khỏi hẳn, chi có mất cũng sẽ mọc lại được.
Chỉ cần đừng để quá lâu, thành dị tật. Một khi cơ thể, linh hồn định hình thành dị tật, điểm trị liệu sẽ không thể làm mọc lại được.
Thế nên Kull chẳng có chút lo lắng nào, càng đã quên đi đau đớn. Đối mặt với bốn bọ ngựa vừa t·ấn c·ông mình xong giờ đã lại nhào tới, cậu biết mình cần tìm một điểm đột phá.
Nhưng nếu hành động liều lĩnh, Kull sẽ liền bị hai con bọ ngựa chờ sẵn bên ngoài thừa cơ mà hạ sát. Một khi bất cẩn là sẽ c·hết ngay, không có cơ hội thứ hai. Chúng chờ vốn đã lâu rồi.
Lựa chọn duy nhất, Kull hơi nghiêng người về trước, gắng giữ thăng bằng, tay trái lấy ra một khẩu súng, hướng nòng chỉ thẳng về con bọ ngựa đang lao đến.
Đạn bắn rất nhanh, nhanh hơn nhiều lần so với phóng dao. Thế nhưng Bọ ngựa hung mãnh chẳng những sở hữu tốc độ nhanh, phản ứng và cảm giác đều là rất tốt. Mặt khác, chúng dường như cũng biết thứ Kull đang cầm là gì.
Cảm nhận được nguy hiểm, mấy bọ ngựa vội vàng tránh khỏi họng súng. Dù thế, chúng vẫn chẳng hề chừa cho Kull một khoảng trống nào.
Kull nhếch miệng cười hung ác. Khoảng cách vừa đủ, cậu liền bóp cò.
Nổ súng, đạn bắn ra. Mấy con bọ ngựa tránh được đường bắn đạn thẳng, nhưng từ miệng khẩu súng bắn ra không phải một viên đạn mà là hàng chục mảnh đạn nhỏ tán ra các phía. Không một con bọ ngựa nào trong số bốn con ở trước mặt thoát được.
Các mảnh đạn vốn không bắn được xa, nhưng ở khoảng cách gần, lực sát thương chắc chắn là lớn. Sức phản chấn từ phát bắn thậm chí khiến Kull ngã ngược về sau, tạo cơ hội cho hai con bọ ngựa đứng ngoài.
Đoán chắc được chúng sẽ không bị phát bắn dọa sợ, lập tức thừa cơ nhảy bổ vào, Kull kích hoạt ngay một tấm bùa gây ra xung chấn mạnh mẽ lên chính cơ thể mình. Xung chấn đánh văng cơ thể cậu lên trên, vừa kịp tránh thoát bốn nhát chém c·hết chóc hạ xuống.
Cơ thể Kull gãy nát. Từng khúc xương nứt vỡ, nội tạng dập nát đổ máu tràn ra ngoài qua các chỗ hở bởi người bị xé rách. Lúc này chân chính có thể gọi cậu là thân tàn ma dại. Nếu không phải Thần cấp bản thân hiện tại không thấp, cậu đ·ã c·hết luôn mất rồi.
Đến cùng, Kull vẫn còn sống. Cậu gắng hít lấy từng chút hớp không khí một, giữ cho mình không mất đi sự tỉnh táo. Nhưng càng như thế, tâm trí cậu càng trở nên điên cuồng. Có lẽ chỉ có điên cuồng và cơn khát máu mới có thể giúp cậu chống lại c·ái c·hết đang hiển hiện trước mắt.
Thực tế là thực tế. Mặc kệ Kull có nổi điển hay muốn g·iết chóc như thế nào đi chăng nữa, cơ thể tàn tạ này của cậu vẫn không thể cử động chứ đừng nói gì đến đánh trả. Rặt một đường chờ c·hết.
Rất rõ ràng, quyết định sử dụng bùa tạo xung chấn lên bản thân là cực kì ngu ngốc. Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, Kull chỉ nghĩ được đến thế mà thôi. Bọ ngựa hung mãnh rất nhanh, các loại bùa phép rất khó mang đến hiệu quả kịp thời, mà nếu chậm một chút thôi, cậu đã bị cắt thành muôn mảnh rồi.
Kỹ năng chủ đạo của Kull vẫn còn tiếp diễn, tăng cường các giác quan, khiến cậu cảm nhận rõ hơn tình trạng thảm hại của mình hiện tại. Dù vậy, Kull không hề cảm thấy đau đớn hay bất lực. Càng bị dồn ép, cậu càng muốn chạm đến cái ảo giác nghiệt ngã gọi là phát huy cực hạn kia.
Toàn bộ đều là dối trá, nhưng cũng vô cùng mê hoặc, không cưỡng lại nổi. Kull vươn tay, run rẩy, đôi môi mấp máy. Cậu thật muốn chửi đổng một hồi.
Quá yếu. Kull quá yếu đuổi. Mặc cho bản thân chỉ mới Thần cấp 14 đang phải đối mặt với đám quái toàn cấp độ 15 và cao hơn nữa, cậu vẫn thấy mình thật yếu.
Như một trò đùa.
Nhờ vào vùng lĩnh vực đang bao phủ, Kull vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ đang diễn ra. Bốn con bọ ngựa b·ị b·ắn trúng khi nãy giờ còn chưa hết choáng váng, có con còn b·ị t·hương nặng, đoán chừng sẽ không thể chiến đấu tiếp trong một khoảng thời gian.
Vấn đề mấu chốt là hai con bọ ngựa vừa chém hụt Kull. Chúng giờ đang ngước nhìn chằm chằm lấy cậu, để rồi đón lấy mấy chiếc thẻ gỗ lẫn với đá phát sáng nhấp nháy rơi xuống.
Theo bản năng, hai con bọ ngựa vung cặp chém nát hết cả, dập tắt đi hết những đốm sáng trên mấy tấm thẻ, vô hiệu hóa chúng đúng như Kull dự đoán.
May mắn thay, một số tấm thẻ vẫn kịp kích hoạt, p·hát n·ổ, xung điện. Hai con bọ ngựa bị v·ụ n·ổ đánh văng đi, đ·iện g·iật cho tê người, nhưng sát thương nhận phải cực kì thấp. Kull không phải thuật sư, nhờ vào bùa chú tất nhiên không xoay chuyển được tình thế.
Chỉ cần kéo dài thời gian, vậy là đã đủ. Cách không xa, một kẻ điên cuồng đập thanh đại kiếm đang lao tới.
Một bổ, một bổ và một bổ. Không xuất hiện có nhát bổ kiếm thứ hai trên bất kì con quái nào, cả tránh né cũng không kịp, bất kể cấp độ của chúng có là bao nhiêu. Chênh lệch giữa người với người, còn là trong cùng một tổ đội vẫn luôn lớn như thế. Hơn nữa, đối phương vẫn chỉ trên Kull có một bậc Thần cấp mà thôi.
Đáng giận.
Hơn hết là đến cùng, cậu vẫn không thể tự mình giải quyết đám quái.