Chương 646: Gặp cướp
Turan nghĩ rồi quyết định bỏ qua. Kull kì thực có đủ lý do để không nhắc tới chuyện đó. Lộ trình của cả đội rõ ràng là không thể tùy tiện thay đổi chỉ vì một nhóm du hành giả chẳng đáng nhắc tới muốn c·ướp đồ của mình. Huống hồ chi chuyện đối phương có c·ướp hay không còn chưa chắc sẽ xảy ra. Khi nhận ra chênh lệch giữa hai bên, hẳn họ sẽ chủ động thoái lui.
Tuy nhiên, Turan vốn cũng chẳng ưa gì kiểu người như thế. Đối phương yếu hơn bọn nó nên không dám c·ướp là điều dễ hiểu, nhưng điều ngược lại đã có thể xảy ra. Vậy thì chỉ có thể chờ xem họ quyết định như thế nào khi đội của nó tới.
Thế rồi bốn người Turan tiếp tục đi về trước. Không mất quá lâu để Turan phát giác được sự dò xét không mấy thân thiện. Hiện giờ, bọn nó là một nhóm du hành giả ba nam một nữ, trên người không mang theo trang bị gì mạnh mẽ, vẻ ngoài cũng trông tương đối thường gặp, ngoại trừ cô gái tóc màu nâu đỏ trông có vẻ là con nhà quyền quý kia. Như vậy, nhiều khả năng sẽ b·ị đ·ánh giá là ba tên du hành giả đang làm nhiệm vụ hộ tống, dù rằng lộ ra có phần bất thường.
Chỉ có điều, nếu vì vài sự bất thường mà từ bỏ việc c·ướp b·óc thì đám c·ướp này sẽ khó mà sống sót lâu được. C·ướp là vì muốn lấy mạnh h·iếp yếu, dùng con đường dễ dàng, dù hại người mà phát triển. Giết quái quá khó khăn rồi, hoặc là đối phương đã gây nên tội tình gì đó mà không thể tự do vào thành hay thị trấn để nhờ đến sự giúp của ủy ban Đại Thánh Tôn hay các du hành giả khác.
Và, chúng xuất hiện. Một nhóm tám tên, sáu nam hai nữ. Còn có hai tên nữa đang quan sát từ xa, đoán chừng là muốn đánh lén hoặc chặn đường trốn chạy của con mồi.
Turan để cho Kull lên trước, hòng câu chút thời gian. Bản thân nó thì tranh thủ sử dụng kỹ năng chủ đạo để thăm dò thông tin bảng thuộc tính và kỹ năng của bọn người. Mặc dù Kull báo rằng chúng không mạnh, nhưng cẩn thận chưa bao giờ là thừa.
Hầu hết đều là Thần cấp 11 đến 12, một tên Thần cấp 10 và hai tên Thần cấp 13. Đội hình này đẳng cấp không quá cao cũng không quá thấp. Về phần hai tên ở phía xa đang ẩn nấp, Turan không sử dụng kỹ năng lên được, nhưng Kull báo về rằng chúng không thể mạnh hơn tên cầm đầu Thần cấp 13 kia.
Kỹ năng thì, quả thật có chút đáng thương. Không một ai trong số chúng sở hữu kỹ năng chủ đạo phẩm chất ‘Anh hùng’ cả, và chỉ có một tên duy nhất là có kỹ năng chủ đạo phẩm chất ‘Tinh anh’. Càng đáng buồn là tên đó lại là tên có Thần cấp 10, hoàn toàn chẳng đáng lo ngại.
Kỹ năng không chủ đạo thì cũng chỉ có một là đạt đến phẩm chất ‘Anh hùng’. Là một kỹ năng loại chủ động kích hoạt mang tên ‘Nhát chém lạnh băng’. Kỹ năng tiêu hao lượng nguyên khí khổng lồ để khiến một đòn t·ấn c·ông, chủ yếu là chém mang thuộc tính băng, có thể lập tức khiến mục tiêu trúng phải rơi vào trạng thái đông lạnh. Càng nguy hiểm là đòn t·ấn c·ông dù cho bị cản phá hay né tránh thì vẫn sẽ chịu phần lớn hiệu ứng.
Ngoài ra, đặc thù của nhát chém là không dễ dàng lấy mạng của kẻ trúng đòn mà chỉ khống chế. Đây là một kỹ năng nghiêng nhiều về tính đặc dụng hơn là gây sát thương. Có lẽ đó mới là lý do chính để nó đạt tới phẩm ‘Anh hùng’. Dù sao thì trong hầu hết các tình huống, g·iết c·hết luôn dễ dàng hơn là bắt sống.
Kỹ năng ‘Nhát chém lạnh băng’ khả năng rất cao là con bài tẩy của nhóm du hành giả, hòng khống chế một du hành giả mạnh mẽ có thể xuất hiện. Các đội hộ vệ hay nhóm du hành giả đi du hành vẫn thường có một người như vậy, và nếu không thì nhắm vào chủ công của đội hình đối phương thì cũng đạt hiệu quả rất tốt rồi.
“Có kỹ năng này cho tổ đội thì tốt…”
Turan thầm nghĩ, nhưng nó cũng rõ ràng rằng điều này sẽ không thể xảy ra. Kỹ năng này hẳn là được người sở hữu học được từ sách kỹ năng thông qua ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn. Như thế thì quyển sách đã sớm bị tiêu hao rồi.
Còn việc mô phỏng nhờ vào kỹ năng ‘Thông hiểu’ thì hoàn toàn là không tưởng. Ở đây không có bất kì một đầu mối nào để Turan bám vào cả, càng chẳng nói tới việc kỹ năng mục tiêu có phẩm chất đạt tới ‘Anh hùng’. Huống hồ chi, loại ý tưởng nhất thời này không nên được xem trọng và làm nó mất thời gian. Để sau này có dịp suy nghĩ kỹ càng hơn lại tính tiếp.
– Không có vấn đề. Nếu chỉ là phí qua đường thì chúng tôi luôn sẵn lòng chi trả. Chỉ cần… mọi người đừng để lộ rằng chúng tôi từng đi qua đây là được. Chúng tôi thậm chí có thể trả thêm.
Giọng Kull vang lên không chút e sợ. Cậu ta cố tình tạo ra một cái cớ nửa thật nửa giả, hòng khiến đối phương càng có thêm lý do để đánh c·ướp cả đội. Quả thật là ranh ma.
– Dễ nói chuyện.
Tên có vẻ là kẻ đại diện cho cả nhóm du hành giả cười nói. Hắn ta chính là kẻ sở hữu kỹ năng ‘Nhát chém lạnh băng’. Liếc ra sau một chút, chừng như ra hiệu gì đó, hắn ta tiếp tục:
– Chúng tôi cũng không muốn làm khó. Chỉ là dạo này chiến trường ở phía tây thật sự khiến mọi người rất khó khăn. Du hành giả chúng ta luôn cần phải chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau, phải không?
Kull cười vang, tỏ ý đồng tình, thốt:
– Chí phải! Thật khéo là nhóm chúng tôi đang thiếu một phương tiện di chuyển. Chiếc xe của các vị trông không tệ. Bọn tôi mượn một hồi nhé? Hứa sẽ đền đáp xứng đáng.
Đối phương nghe vậy thì khựng mặt lại, không biết nên đáp lời thế nào. Lời của Kull dù có là Turan đây vẫn thấy thật quái đản.
Xe, bọn họ có hai chiếc, và hẳn là cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Đối với một tổ đội phải đi c·ướp thì việc giữ gìn phương tiện di chuyển là vô cùng quan trọng, vì nếu xảy ra hỏng hóc gì thì rất khó tìm thuê mới, chỉ có nước c·ướp thêm hoặc mua ở chợ đen với giá cắt cổ. Kể ra cũng khổ.
– Đền đáp… Như thế nào?
Đối phương vừa nhăn mặt vừa lên tiếng. Cũng không rõ hắn ta suy nghĩ kiểu gì mà lại bắt đầu bàn chuyện giá cả với Kull. Có lẽ là muốn kéo dài thời gian đi.
Turan dò đoán một vài thứ, lại không để ý quá nhiều, sẽ thành thừa, dễ r·ối l·oạn. Chuyện dò xét bất thường hay điều đáng lo ngại thì vẫn nên dành cho Kull.
Darmil nãy giờ vẫn đứng ở phía sau anh chàng thám đạo, bỗng đứng ra, nói lớn:
– Đánh một trận. Tôi thắng, lấy xe. Tôi thua… ừm, vẫn sẽ lấy xe.
Đoạn trước hẳn là tự Darmil nghĩ ra. Đoạn sau thì là do Kull nhỏ giọng gợi ý. Nghe vào còn giống c·ướp hơn đối phương.
Cả đám người nghệch mặt ra. Họ khó mà tin được mình đang phải đối mặt với cái gì. Có lẽ là một lũ ngốc.
Tên đại diện cười trừ, bảo:
– Đánh một trận… có thể. Cậu muốn đấu với ai?
Hắn ta chừng như rất tự tin vào năng lực của các thành viên tổ đội của mình. Tuy nhiên, tin chắc rằng hắn ta cũng không có ý định thắng. Thắng hay thua, vụ c·ướp đều sẽ diễn ra. Đây chỉ là một màn khai vị.
– Tôi. Đấu với tất cả mọi người.
Darmil dõng dạc lên tiếng, xong liền bước về trước, tỏ ý muốn bắt đầu ngay.
Đám người lại được nghệch mặt ra một lần nữa. Họ đang trông thấy một tên điên.
Kull chủ động lùi lại. Turan và Fyr đồng thời tỏ ý không quan tâm.
Thấy thế, tên đại diện không nhịn được nữa, cáu gắt quát:
– Đây là chủ lực của các ngươi!? Thật buồn cười. Các biết gì không, bọn ta giỏi nhất là giải quyết đối tượng chủ lực.
Hắn ta hẳn là đang ỷ vào kỹ năng ‘Nhát chém lạnh băng’ của mình. Turan có hơi lo lắng, không rõ là Darmil sẽ đối phó như thế nào. Dù sao thì cậu ta vẫn chưa biết về năng lực của đối phương.
Nhưng mà cũng chẳng phải là vấn đề nguy hiểm gì. Có chăng là cho bọn chúng. Turan và Kull tất nhiên sẽ chẳng đứng yên nhìn đồng đội mình bị tổn thương một cách vô ích, và trước nhất chúng nên khiến cho Darmil tổn thương đáng kể được đi đã.
Chỉ là, trước khi trận đánh bắt đầu, Turan vẫn không thể không nhắc nhở:
– Không phải là Sarauh.
– Tôi biết rồi.
Darmil đáp ngay, vẻ mặt càng tăng thêm sự tự tin, và phấn khích. Cậu ta đã không nhịn nổi nữa, chỉ chờ đối phương sẵn sàng thì ra tay.
Thù hận của Sarauh là một món v·ũ k·hí mạnh mẽ. Turan dám chắc một khi thanh kiếm được lấy ra, bọn c·ướp này sẽ chẳng còn cơ hội nào để thắng, và chúng hẳn cũng biết điều đó, lập tức tìm cách chạy đi.
Có điều, lý do mà Turan không để cho Darmil dùng tới Thù hận của Sarauh chủ yếu là vì sẽ gây ấn tượng mạnh, mang đến những rắc rối không cần thiết. Thanh kiếm mặc dù không quá nổi danh, nhưng chỉ cần bỏ sức điều tra là sẽ ra được nhiều thông tin thú vị, và gần như chắc chắn sẽ tìm được tới dấu vết của tổ đội nó.
Hiện tại, Turan còn chưa muốn để lộ hành tung của bản thân. Chí ít nó muốn chờ cho tới khi gặp được nữ người sói đã. Sau đó thì chuyện có loạn đến mức nào cũng được, vì tin chắc Fyr hay cả thần Syrathr đều sẽ ra tay kiềm chế, hoặc giúp đỡ đôi chút. Mà lại, nó cũng chẳng cần vương quốc Danlion chứa chấp mình. Xong việc thì rời đi thôi.
Mặt khác, không một ai trong số đám c·ướp này được phép sống sót mà rời khỏi đây. Turan chẳng có cách nào biết được chúng còn có đồng bọn hay không, cũng chẳng có thừa thời gian để lo lắng. Giải quyết dứt khoát một lượt, nhanh chóng di chuyển tới địa điểm kế, thay đổi phương tiện di chuyển, cuối cùng là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của chúng. Cả hai bên hẳn là sau chuyện này đều sẽ chẳng muốn gặp lại nhau đâu.