Chương 627: Fyr tóc nâu đỏ
Nửa giờ sau, Shelah xuất hiện ở phòng tập. Cô ta nổi giận đùng đùng nhào vào Turan mà ra chiêu, nhưng đều bị đó đón đỡ hết cả. Tốc độ của cô nàng vốn là nhanh, có điều cô ta lúc này lại chẳng phải là thật sự muốn dùng hết sức mình mà đánh nó một trận. Ai là ai, nên làm thế nào, cô người mèo trước khi bước vào phòng tập đã lần nữa xác định rõ rồi.
– Ít nhất cậu cũng nên báo tôi một tiếng.
Shelah than một câu vẻ oán trách.
– Tôi mà báo, cô sẽ không dám làm.
Turan đáp ngay. Nó nói là lời thật lòng.
– Dù cho vậy…
Shelah không biết nên phản biện như thế nào, loay hoay một hồi thành lúng túng, cuối cùng lại là nện cho Turan một đấm. Nó né được.
– Giờ thì tôi tin tỉ lệ thắng của cô là thật.
Turan châm chọc bảo.
– Cậu… – Shelah nổi đóa – Cậu cũng biết là đối thủ khó đối phó như thế nào!
– Vậy nên tôi mới nói lời vừa rồi.
Turan tỏ vẻ nghiêm túc. Nhìn chằm chằm người trước mắt một hồi, dẫu không có xác định được nó nói có bao nhiều phần là thật lòng, Shelah cũng chỉ đành bỏ qua, chịu phép. Dẫu sao, tỉ lệ thắng của cô ta thấp đến thảm hại vẫn là một sự thật.
Chờ khi tâm tình của cô người mèo đã ổn định hơn, Turan mới hỏi:
– Thế, có định đấu tiếp không?
– Không. – Shelah đáp ngay – Hôm nay ngừng ở đây thôi. Đấu nhiều, dù là ở thế giới giả lập, vẫn rất mệt, nhất là…
Nói nửa chừng, giọng của cô nàng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Cô ta nhíu mày nhìn lấy Turan, lại nghĩ ngợi thêm một lúc, thắc mắc:
– Cậu không mệt sao?
– Mệt? – Turan hơi ngạc nhiên, trả lời – Cũng có một chút.
– Chỉ một chút?!
Shelah dấn bước tiến tới gần Turan hơn, quan sát nó kỹ càng như đang xem một sinh vật lạ.
Trên thực tế, Turan đúng là có mệt, nhưng hoàn toàn không đến nỗi phải ngừng tham gia thế giới giả lập mà dưỡng sức. Nhiều lắm chỉ là tâm trí của nó có hơi mất tập trung, cộng với thỉnh thoảng đau đầu chút.
“Đây chẳng lẽ có liên quan đến tinh thần?”
Turan chợt nghĩ. Nói về sự khác biệt giữa nó và Shelah lúc này, hẳn chỉ có rằng nó đã rèn luyện tinh thần đạt được thành tựu nhất định mà thôi.
– Thế thì nghỉ ở đây vậy.
Turan cất tiếng, cũng chủ động tránh đi, muốn chuyển dời sự chú ý của Shelah. Việc nó có thể sử dụng kỹ năng hệ tinh thần, cô nàng hẳn còn chưa biết, kể cả là trong thế giới giả lập. Dù sao thì lúc ấy cô ta đang phải dồn hết sức tập trung mà chiến đấu.
Shelah thấy thế thì đành thôi. Chuyện khác thường gặp ở trên người Turan tới giờ không phải ít. Ngược lại nếu nó biểu hiện bình thường thì mới khiến cô ta nghi ngờ.
Rời khỏi thế giới giả lập, Turan và Shelah vẫn chưa vội bước ra khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn mà tiến tới quầy tiếp tân để tiến hành hủy thời gian đăng ký còn lại. Điều này là không bắt buộc, cũng không có giúp lấy lại được đồng tiền nào, nhưng du hành giả chỉ cần không xấu tính nếu chẳng gặp phải tình huống gấp rút thì đều sẽ làm như vậy. Đây coi như là một hành động giúp sức cho ủy ban, dù rằng hầu hết trường hợp có lẽ là không cần thiết.
Về đến làng Naveur, Shelah liền lẻn đi mất. Turan chẳng buồn để ý, đoán chừng là cô ta chạy đi làm việc riêng. Nhưng rồi chỉ vài giây sau đó, nó biết là không phải.
Đối phương đứng trước mặt Turan, là một cô gái tóc màu nâu đỏ dài quá vai có cài thêm chiếc bờm nhỏ làm tăng thêm độ xinh xắn. Cùng với đôi mắt nâu to tròn như được cẩn thận khắc lên tương xứng một cách lạ thường càng tô điểm cho gương mặt vốn đã khiến người ta khó thể dời đi ánh mắt. Đầy cuốn hút.
Cô gái mặc một chiếc đầm lụa màu nâu nhạt xếp nếp trông vừa trưởng thành, lại có nét trẻ trung. Dáng người cô ta không quá cao, nhưng cũng không thấp, vừa đủ để tầm mắt của Turan thoải mái nhìn đến, và theo đó khó mà nhịn được vội vàng quan sát kỹ càng một hồi.
Nếu chẳng phải là Turan biết rõ thân phận của đối phương, nói không chừng nó còn tưởng rằng đây là con gái cưng của một nhà quyền quý nào đấy. Nhưng lại chính vì vậy mà nó phải cố gắng đè ép ham muốn cùng cảm xúc của bản thân, để rồi nghiêm nghị thốt ra một câu:
– Fyr. Cô đến đây làm gì?
Fyr là cái tên mà Turan vẫn dùng để gọi đối phương khi ở xung quanh còn có những người khác, cũng như khi đối phương không muốn tiết lộ hay đặt nặng thân phận của mình. Tình huống hiện giờ tương tự vậy. Chỉ là nó khó mà hiểu được vì sao những người xung quanh lại chẳng có vẻ gì là để tâm tới nơi đây.
– Ta đến chơi.
Đối phương hời hợt đáp.
Turan không tin. Lần trước cô ta cũng bảo như thế, và kết quả là long trời lở đất. Ít nhất là đối với nó, thế giới gần như bị đảo lộn. Mọi việc đến cùng chẳng có gì tốt đẹp.
Thấy ánh mắt của Turan cứ mải chú ý tới xung quanh, Fyr bực dọc thốt:
– Ta đã vận dụng chút ảo thuật. Chỗ hai chúng ta đối với họ bây giờ như là đám không khí tồn tại vô cùng bình thường.
Turan nghe vậy, hơi suy nghĩ, có điều hiểu ra. Chẳng trách vừa rồi nó nhìn thấy dáng vẻ của Shelah giống như đang chạy đi tìm kiếm hơn là tránh né. Hẳn là do cô ta đột nhiên chẳng thấy nó đâu.
Thế nhưng chỉ được thêm vài giây, Turan bỗng thấy Shelah vừa bực tức vừa hốt hoảng chạy tới chỗ mình, gắt lên:
– Cậu vừa trốn đi đâu vậy?! Hại tôi tìm muốn c·hết.
Turan không khỏi nhíu mày nhìn sang Fyr. Người sau chỉ nhún vai, vẻ thờ ơ bảo:
– Đưa ta đi chơi.
Turan thở dài một hơi, đối với Shelah nói:
– Tôi có việc ra ngoài. Cô đừng đi theo.
Cô nàng vũ công còn định trách mắng một hồi, nghe vậy kèm theo ánh mắt nghiêm nghị từ Turan thì biết mình không nên mạo muội xen vào, đáp:
– Được rồi. Tôi không theo.
Turan vội vàng rời đi, phía sau theo lấy một cô gái lúc ẩn lúc hiện tựa như là ma cũng chẳng rõ là do đối phương vô tình hay cố ý.
Trên thực tế, Turan vốn không nên nhận ra Fyr khi vừa trông thấy. Thế nhưng vẻ mặt, ánh mắt và khí thế đó lại khó thể nào nhầm lẫn được. Và sự thật là nó không sai.
Một vị thần thay đổi diện mạo của mình, hay là sở hữu nhiều diện mạo, đối với Turan chẳng phải là điều gì đáng ngạc nhiên hay ngoài ý muốn cả.
Rời làng Naveur được chừng vài trăm mét thì Turan lẻn vào một con hẻm vắng. Xác định nơi đây không có ai xong, nó liền quả quyết quay người đứng đối diện với Fyr, thốt:
– Tôi chắc rằng thần Syrathr đã bảo sẽ ngừng việc giá·m s·át.
Fyr không đáp mà hồn nhiên bước tới trước, rồi thản nhiên bảo:
– Không sai. Nhưng vậy thì liên quan gì tới ta?
Turan trầm mặc. Hiện giờ, nó còn chưa xác định được mục đích của đối phương, nên có nói gì cũng là ngu ngốc. Nó biết bản thân khó mà khiến một vị thần làm bất cứ điều gì theo ý mình, chỉ có nước thuận theo, rồi tùy tình huống mà xoay chuyển sao cho có lợi.
– Cô thật sự chỉ muốn chơi? – Turan dò hỏi.
– Ngươi không tin? – Fyr hỏi lại.
– Cô ắt là còn nhớ những chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta.
Fyr nghe vậy thì nhắm hờ mắt lại như đang lục lọi trí óc. Xong, cô ta điềm nhiên bước sang bên, để ánh mắt của Turan dõi theo một cách bất tri bất giác.
– Nói như thể chúng ta thân nhau lắm vậy…
Fyr lẩm bẩm mấy lời, nhưng Turan là nghe rõ. Nó định phản bác, nghĩ lại thôi.
Đằng hắng nhẹ nhàng một tiếng, Fyr nói:
– Muốn khiến ta chơi, người cũng phải làm cho đầy đủ thú vị. Nếu thấy không đủ, ta chỉ đành chơi theo cách của mình.
Ý đối phương rằng, mọi việc xảy ra từ trước tới giờ, đều là do Turan không khiến sự tình đủ thú vị để làm cô ta thỏa mãn. Vậy thì, toàn là lỗi của nó.
“Nực cười.”
– Cô chỉ đang cậy mạnh. – Turan thẳng thắn nhận định.
– Ta mạnh.
Fyr khẳng định chắc nịch.
Turan không có cách nào phản bác. Đối phương không sai, về cơ bản. Chỉ là, ý của nó không phải thế. Cô ta rõ ràng là đang muốn làm khó dễ, chẳng thèm nói lý.
Mà nghĩ lại thì nó vốn đâu có nên đi nói lý với một vị thần làm gì.
Thế rồi, Turan bỗng nhiên mỉm cười, thốt:
– Tôi mách thần Syrathr.
Bầu không khí trong giây lát trở nên yên tĩnh vô cùng. Gió thổi lá rơi mà không có bất kì âm thanh nào vang lên.
Fyr đứng thẩn thờ, chốc thì nhìn chằm chằm vào mắt Turan với vẻ khó thể nào tin nổi.
– Ngươi…
Cô ta định nói gì đó, lại không nói dứt lời, bậm môi suy nghĩ.
– Ta…
Phản ứng lặp lại y như trước.
Turan hiếm khi tìm được cảm giác hài lòng như vậy mà nhìn lấy Fyr. Nó còn là cảm thấy vui sướng nữa cơ. Thỏa thích.
– Ngươi coi ta là con nít ư?!
Fyr cáu gắt thốt.
Turan rất muốn đáp là “đúng vậy” nhưng thấy có phần hơi quá đáng. Đối phương dù sao vẫn là một Chính thần, không khéo khiến cô ta nổi giận mà bất chấp mọi thứ đập cho một trận thì khốn.
– Kì thực, đã trưởng thành.
Turan xoa nhẹ cằm, nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới, làm ra vẻ đánh giá một cách cẩn thận.
Fyr dĩ nhiên là lập tức nhận ra ý đồ xấu trong lời nói cùng biểu hiện của Turan. Cô ta lại không chịu phép, bảo:
– Bộ dáng này, ta còn là dễ dàng làm ra.
– Trung niên thì sao?
– Không khó. – Fyr đáp ngay.
– Còn trẻ nít.
– Như trở bàn tay.
Turan không nói gì thêm, chỉ mỉm cười. Fyr thấy thế nhíu mày, mất một lúc mới nhận ra đang bị nó dẫn ngược lại ý châm chọc ban đầu, liền cáu tiết mà quát:
– Tên khốn nạn!
Turan vui sướng trong lòng. Nó chưa bao giờ thấy Fyr dễ bị chọc tức đến vậy. Cô ta muốn chơi vui, nó cho cô ta chơi vui. Hi vọng là đủ thỏa mãn.
– Gan của ngươi đúng là càng lúc càng lớn.
Fyr gằn từng chữ một.
– Tôi chỉ là muốn tiếp cô chơi.
Turan làm vẻ vô tội đáp.
– Thật lòng? – Fyr hỏi.
– Thật.
Turan khẳng định. Nhưng là nó nhanh chóng cảm giác được có gì đó không ổn, liếc mắt thấy đối phương không từ đâu cầm ra một khúc gậy lớn, liền xoay người chạy thẳng.
– Đứng lại đó ta chơi ngươi một phát!
Fyr không chút câu nệ quát lớn. Cô ta lúc này trông chẳng khác gì một cô gái xinh đẹp bị chọc giận mà đuổi đánh người khác, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nên có của một vị thần.
Turan chẳng rõ nguồn gốc sự tình là do đâu. Fyr cứ như bị ai đỏ chỉnh sửa qua vậy, đến cả tính cách đều thay đổi ít nhiều. Nhưng giờ, nó tốt nhất là chạy cho đủ nhanh.