Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 610: Nằm mơ




Chương 610: Nằm mơ

Trời gần tối thì Camilier đến được cổng tòa thành. Người lính gác chỉ hơi quan sát cô, chẳng thèm hỏi han gì cứ thế để mặc cô tiến vào trong.

Tình huống như vậy tất nhiên là tốt. Nhưng chẳng có nghĩa là Camilier sẽ hạ thấp cảnh giác. Dù cho nơi đây có tiếp đón người thú, cô vẫn là người ngoài đến, chẳng có cách nào buông lỏng được. Xa lạ và quen thuộc mang đến chênh lệch về cảm giác là rất lớn.

– Chào cô.

Tiếng chào bất chợt vang lên từ bên phải không làm Camilier ngạc nhiên. Cô đã sớm phát hiện đối phương chủ động tiếp cận mình.

– Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.

Người thanh niên nói tiếp. Hắn ta chính là người đã chủ động đứng ra bắt chuyện với Camilier từ tổ đội lúc chiều. Chẳng cần phải nghi ngờ, đối phương chắc chắn đã chờ sẵn ở đây.

Camilier lập tức có ấn tượng xấu về người thanh niên. Cô giờ thật muốn đuổi hắn ta đi, nhưng đồng thời cũng phải không khiến bản thân trở nên nổi bật. Nếu làm sự việc thành quá xấu, gây nên chú ý sẽ rất tệ. Cô còn chưa muốn bản thân vừa vào thành đã phải trốn đi.

– Không trùng hợp. Vĩnh biệt.

Quả quyết thốt lên mấy lời xong, Camilier liền vội vàng bước đi. Cô chẳng muốn để cho người thanh niên có cơ hội giải thích điều gì.

– Khoan đã-!

Người thanh vội vàng hô lên, nhưng vì Camilier không hề để tâm tới nên chỉ còn nước chạy lên chặn đường.

Camilier trừng mắt, vẻ bực tức thể hiện ra không chút câu nệ. Cô không muốn làm lớn chuyện, nhưng đối phương lại ép cô.

Nhận ra hành động của mình là lỗ mãng, người thanh niên vội chữa:

– Tôi không có ý xấu. Tôi… chỉ muốn trò chuyện một hồi. Tôi mời cô ăn tối, cô thấy thế nào?

Người thanh niên nói rất nhanh, như sợ rằng bản thân nói hơi chậm thì Camilier liền sẽ chạy mất, khiến vuột khỏi tay cơ hội của mình.

Camilier phát bực, nhưng nghe đến bữa tối thì chiếc bao tử trống trơn của cô bắt đầu phản ứng. Cô là thật sự đói. Ở chỗ cánh đồng hoa, cô chẳng được cho ăn gì cả, mà giọt chất lỏng kia thì lại chẳng giúp lấp đầy cái bụng.

– Cậu có đồ ăn? – Camilier hỏi.

– Ơ- phải! – người thanh niên thốt – Tôi biết có một nhà hàng ngon lắm, để tôi dẫn cô đi.

– Không cần. – Camilier quả quyết từ chối – Đưa đồ ăn cho tôi là được.

Người thanh niên nghệch mặt ra, khó mà hiểu nổi tình huống lúc này. Đồ ăn, cậu ta không phải là không có. Du hành giả, thực tế bất cứ khi nào cũng sẽ giữ một lượng đồ ăn dự trữ trong người, phòng lúc du hành không có thời gian thì lấy ra ăn để bổ sung năng lượng.



Đối phương, tất nhiên không nhận ra Camilier là Nihr. Cô mặc dù cũng sở hữu túi trữ vật, nhưng chuyện du hành thì không phải là một việc thường xuyên. Về phần đồ ăn dữ trữ, đã sớm bị cô dùng hết từ đời nào rồi.

– Không được? – Camilier nói.

– Hả?

Người thanh niên giật mình, lại vội vàng bảo:

– Được. Tất nhiên là được. Đây.

Hắn ta lấy ra một chiếc túi nhỏ đưa cho Camilier. Cô nhận lấy, xem xét thì thấy bên trong có không ít lương khô, chủng loại cũng khá phong phú.

Hài lòng, Camilier quay người về một hướng khác mà đi.

Người thanh niên đứng đơ ra, lòng hoang mang và có chút hoảng hốt. Hắn ta cứ đứng mải như vậy, cho đến tận khi Camilier hoàn toàn khuất bóng.

Nhai mấy miếng bánh nhạt thếch trong miệng, Camilier không khỏi thầm mắng vài câu. Cô lúc bình thường cũng chẳng phải là sẽ dự trữ lương khô ngon lành gì, nhưng điều đó cũng không ngăn cô tỏ ý bất bình.

Một điều may mắn là, đối phương không có đuổi theo Camilier. Nếu hắn ta làm vậy, cô sẽ không ngại chọn một con hẻm vắng rồi giải quyết, t·rấn l·ột hết sạch đồ trên người hắn ta, thuận tiện nếm thử chút vị máu và hồn cũng là không tệ.

Nghĩ đến, Camilier còn có chút cảm giác tiếc nuối, nhưng không đáng để ý. Dù sao trước đó cô cũng đã được thưởng thức hương vị của giọt chất lỏng vàng ươm kia rồi. Thật sự là rất ngon. Chẳng biết bao giờ cô mới lại có cơ hội uống thêm nữa.

Qua một vài lời thăm hỏi và quan sát, Camilier xác định được tòa thành này tên là Gyshar Rhal, tọa lạc ở phía tây nam của vùng Kennhel thuộc vương quốc Danlion.

Vùng Kennhel, Camilier là biết. Đây dù sao cũng là nơi mà quê hương của cô nằm ở. Có điều, cô chỉ nhớ rằng mình sinh sống ở một nơi núi tuyết lạnh giá quanh năm. Cái lạnh ấy đối với cô lại là thân thương. Thức ăn mỗi ngày mặc dù đều là một vấn đề khó khăn nhưng cuộc sống lại không quá vất vả.

Hơn hết là, không có bóng dáng con người. Camilier vẫn luôn yêu thích cuộc sống như vậy. Cho tới một ngày làng của cô bị t·ấn c·ông bởi những kẻ lạ mặt.

Chúng không phải toàn bộ đều là con người, nhưng tất cả đều xấu xa. Đồng loại của cô kiên cường chiến đấu đều bị hạ sát hoặc là đánh cho tàn phế. Nhà là ở đấy, mọi người có c·hết đi, rồi cũng sẽ bị tóm hết. Các vị thần đã không thể che chở cho làng của Camilier.

Camilier vì thế oán hận mọi thứ. Nhưng cô cũng đồng thời bất lực. Sự bất lực ấy lại không ngăn cản cô làm ra những hành động điên rồ. Và vì thế, cô đ·ã c·hết đi không ít lần, chỉ tiếc là những c·ái c·hết ấy không giúp cô thoát khỏi phận nô lệ đáng nguyền rủa.

Cái c·hết luôn là dễ dàng. Vấn đề vẫn sẽ luôn tồn tại. Đáng kiếp.

Dần dà, Camilier lại phát hiện ra một điều đặc biệt ở bản thân. Cô không giống với các cá nhân trong tộc khác của mình. Tộc người sói tuyết là hiếu chiến, không ngại đấu tranh, nhưng thành khát máu và làm ra những hành động như thể mất trí thì chỉ có mình cô mà thôi.

Mọi người, sau khi bị giam cầm, phần lớn đều đã ngừng đấu tranh, đơn giản là bản thân rất dễ dàng bị g·iết c·hết. Không có nhà, bị kiểm soát, lại đồng thời bị bỏ đói, chẳng mấy chốc là mất đi tinh thần. Cứ thế, sau một tháng, mọi người đều đã hòa nhập với thân phận mới của bản thân.

Cũng chẳng phải là họ từ bỏ đi khát vọng tự do. Đơn giản là không có đường đi. Nếu lại cho họ một ngọn lửa hi vọng, đấu tranh là sẽ xảy ra.



Camilier khác biệt. Cô tới tận bây giờ vẫn chưa từng từ bỏ. Nhưng lại vì nhận ra bản thân khác biệt, cô dần đánh mất đi mong muốn giành tự do cho những người khác. Họ trở nên xa lạ, và thực tế, cô cũng bị họ tránh xa.

Huyết hồn Bạch tuyết lang. Camilier nhớ ra chủng tộc của chính mình khi đối đầu với kẻ tên là Turan kia, giờ đang là chủ nhân của cô. Hắn ta bây giờ ở đâu, sống như thế nào, cô không biết được. Thế nhưng cô nhận định rõ rằng, thân xác này, phải phục vụ hắn ta.

Phục vụ và kính trọng lại là hai chuyện khác nhau. Camilier căm ghét tên chủ nhân đó. Hắn ta quá cẩn trọng, chẳng dám làm điều gì cả, mà còn lúc nào cũng tỏ ra bản thân làm đúng. Rặt một tên hèn nhát và tự mãn. Chẳng thể nào ưa nổi.

Càng tức giận hơn là phần linh hồn kia lại một mực tôn thờ Turan. Cô ta làm cứ như thể là nếu thiếu hắn ta, cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa vậy.

Dù rằng quả đúng là thế thật. Camilier lại không muốn thừa nhận. Giây phút cô nhận ra chính mình là một người sói tuyết trắng hồn máu, cô đã chỉ có thể sống vì đối phương. Vận mệnh thật trớ trêu.

Có điều, ít nhất thì giờ Camilier cũng có một mục tiêu cho mình. Cô đã từng có vài lần đắn đo tự hỏi bản thân sẽ làm gì, đi đâu khi thoát khỏi phận nô lệ. Câu hỏi đó chỉ thoáng qua mà thôi, vì những lúc ấy, cô đều rất nhanh nhận ra thực tế nghiệt ngã của mình.

Giờ, có lẽ Camilier nên tìm đường trở về vương quốc Enria. Cô không giỏi trong việc này, nhưng chắc chắn là cô sẽ không từ bỏ. Cơ hội để cô tìm được tên chủ nhân hèn kém của mình ở đó cao hơn nơi này nhiều.

Đêm, Camilier chọn cho mình một góc khuất trong một con hẻm tối, trốn vào sau những chiếc thùng gỗ mà nghỉ ngơi. Cảm giác không quá tốt, nhất là khi trời đang càng lúc càng lạnh hơn. Thế nhưng đối với một người sói tuyết đã từng sống quanh năm trên núi tuyết thì chút khó khăn này chẳng là gì.

Cuộn người lại, bao mệt mỏi tích đọng bấy lâu nay lập tức chộp cơ hội mà ôm chầm lấy Camilier. Và vì vậy, chẳng bao lâu, cô ngủ th·iếp đi mất.

Camilier nằm mơ. Cô thấy mình đang đứng cạnh bên chiếc ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, ở đó ngồi lấy một người thanh niên thân quen. Hắn ta nhìn về phía cô, gật nhẹ đầu tỏ vẻ hài lòng thay cho lời khen.

Camilier mừng tíu tít, miệng cười rạng rỡ. Chiếc đuôi phía sau không nhịn được ngoáy liên hồi, hai chân thì chậm rãi tiến tới gần đối phương. Đầu cô hơi cúi xuống. Cô muốn được xoa.

Người thanh niên cười khì, mắng một tiếng, nhưng rồi cũng đưa tay chạm lấy đầu Camilier.

Bàn tay lạnh ngắt. Camilier hoảng hốt, lại thử hướng đầu mình lên trên để cảm nhận rõ hơn. Thật lạnh.

Là cái lạnh đến từ linh hồn. Camilier chẳng rõ tại sao mình lại biết điều đó, nhưng cô chắc chắn bản thân không hề nhầm lẫn.

“Linh hồn cậu chủ, vẫn luôn là cô độc.”

Trong lòng Camilier nổi lên âm thanh đó, chẳng nghi ngờ gì là thuộc về con ngốc kia.

“Có lẽ chính vì người như vậy, nên mới được lựa chọn.”

Lựa chọn, ý này Camilier là hiểu. Nếu không phải hắn ta là kẻ được chọn, còn lâu con ngốc này mới sẽ phục tùng. Cô ấy còn cứng đầu hơn cô nhiều lắm, không cách nào so lấy.

Nhớ đến, ý tưởng lợi dụng năng lực bản thân mà s·át h·ại tên hầu tước kia cũng là do con ngốc bày ra. Camilier không phải là không dám, nhưng cô căn bản không làm được. Về lĩnh vực linh hồn thì cô ta giỏi hơn cô nhiều.

– Đó là cảm nhận của cô, không phải ta.



Camilier khẳng định. Tên chủ nhân có cô độc hay không chẳng liên quan gì đến cô cả, càng chẳng nói tới việc cô độc có ý nghĩa gì. Cô không thèm hứng thú.

Có tiếng cười nhẹ nhàng vang lên. Con ngốc không có phản đối lời Camilier, thay vào đó tự mình giải thích:

– Cô độc, cũng chẳng phải là bị xa lánh hay cả chủ động xa lánh. Cậu chủ, không thể hòa hợp với thế giới này. Người như thế, thọ mệnh rất ngắn.

– Hắn ta sẽ c·hết sớm?

Camilier thốt. C·hết vì thọ mệnh, khác với những c·ái c·hết thông thường. Đó không chỉ đơn giản là tuổi già. Già đi chỉ là một biểu hiện tương đối rõ rệt khi thọ mệnh đi đến đầu cuối.

Thọ mệnh tận, chính là lúc tử thần gọi tên. Kẻ được tử thần gọi tên, linh hồn sẽ được gặt hái, một lần và mãi mãi rời xa thế giới.

Con ngốc không đáp, nhưng Camilier biết đó là thay cho lời xác nhận.

– Nói vậy, chúng ta sắp tự do?

Camilier lại hỏi, vẻ nửa mừng nửa lo. Cô mừng vì bản thân sắp không cần phải phục vụ tên hèn kém ấy nữa, lo vì nói về c·ái c·hết của chủ nhân thì vốn nên như vậy. Phận tôi tớ, cô thấm nhuần.

– Chúng ta sẽ tự do. – con ngốc thản nhiên đáp – Chúng ta sẽ cùng ngài ấy rời đi thế giới.

Camilier nghe vậy thì đầu tiên là hốt hoảng, khó mà tin được lời nói như đùa của đối phương, sau thì nổi giận, cuối cùng là trầm mặc.

Tự do theo cách đó, cũng thật là cực đoan. Bản thân Camilier lại không tỏ ý phản đối. Vì nhất định phải như thế.

– Vậy còn mảnh vỡ…

Camilier lo lắng nói.

– Chúng ta không cần quan tâm. – con ngốc lập tức khẳng định – Làm tốt số mệnh của bản thân là được rồi.

– Tốt thôi.

Camilier bảo, nhún vai. Cô đúng là hỏi thừa. Sinh vật t·hảm h·ọa, nên sống như thế nào, chưa từng thuộc về của riêng bản thân. Mong muốn đến cùng chỉ là mong muốn.

Người thanh niên trong giấc mộng của Camilier đã sớm biến mất, chỉ chừa lại cô đứng yên trong một vùng tối đen như mực. Cô hít sâu một hơi rồi thở ra. Nghĩ đến tương lai, thật khó mà an lòng nổi.

– Thật sự… hắn ta sẽ c·hết sao?

Camilier lẩm bẩm. Lần này không có ai trả lời cho cô. Đây đơn thuần là một câu tự thán. Phận làm tôi tớ, chẳng có cách nào bảo vệ chủ nhân, quả là thất bại.

Camilier muốn đấu tranh, nhưng cô thật yếu ớt. Một Nihr, đâu thể làm gì hơn. Tủi nhục. Hiếu chiến, khát máu, bất khuất rồi cuối cùng lại chỉ là một đống huênh hoang phiền phức.

Camilier muốn chửi. Cô căm ghét bản thân vô dụng như vậy. Rồi cô chửi, chẳng chút ngại ngần. Dù sao cũng là trong giấc mộng, chẳng sợ gây đến ai.

Chửi tới khi mệt, Camilier nằm nhoài trên đất. Cô sắp th·iếp đi. Phần còn lại, đành nhường cho con ngốc làm tiếp vậy.