Chương 609: Được thả ra
– Có lẽ, ta đã xem thường sự cố chấp ngươi.
Giọng nói bất chợt vang lên giật Camilier ra khỏi sự thành tâm của bản thân đang kéo dài. Cô không có hoảng hốt, chỉ là hơi ngạc nhiên nhìn lấy đối phương. Thời gian dường như đã trôi qua được rất lâu rồi.
Quan trọng hơn cả là, đối phương giờ đang đưa tay tới, phía trên nâng lấy một giọt chất lỏng màu vàng ươm đặc sánh như mật ong, được phủ bởi lớp khí lờ mờ màu xanh lam nhạt, lại ẩn hiện vài đốm sáng lung linh màu xanh ngọc của cỏ cây.
Camilier nhìn thấy, hai mắt mở to. Cô không rõ thứ đó là gì, nhưng cô muốn nó, thèm khát như một món ăn ngon mà mình luôn hằng ưa thích vậy.
– Thứ này có thể giúp ngươi.
Giọng nói đầy mê hoặc, và càng mê hoặc thêm khi giọt chất lỏng kia được đưa lại đến gần Camilier hơn nữa, chừng như cô chỉ cần với tay liền có thể giành lấy.
Nhưng thay vì làm thế, Camilier lộ vẻ dè chừng, hơi nghiêng người ra sau, dò hỏi:
– Cô… muốn gì?
Camilier không ngốc, chưa bao giờ. Cô càng không phải loại hiền lành sẽ chỉ chờ bị người khác khinh miệt. Mọi sự cam chịu cho tới giờ đều là có lý do. Nếu như vùng dậy có thể mang đến kết quả, cô chắc chắn sẽ chẳng do dự đứng lên. Cô không có quên chính mình là kẻ đã lựa chọn chịu đựng mọi sự t·ra t·ấn ở cánh đồng hoa này.
– Ta muốn gì ở một sinh vật t·hảm h·ọa ư?
Đối phương nói, giọng có ý trêu đùa, khóe môi hơi giương lên.
– Điều đó hẳn không quan trọng. Ngươi nên dành câu hỏi đó cho chính mình.
– Chính tôi…?
Camilier thắc mắc, ngẩn người trong giây lát. Cô tất nhiên biết mình muốn gì. Lời này của đối phương, tức là để mặc cho cô tự tung tự tác.
“Cô nhóc ngây thơ. Để ta.”
Lần này, Camilier không có kháng cự, tùy ý để cho phần linh hồn khác của mình hành động. Và điều đầu tiên mà cô ấy làm là đứng lên. Hai chân cô còn rất yếu, không phải về mặt sức khỏe, mà là do đã lâu quá cô không có đứng lên rồi.
– Thứ này, tôi lấy.
Camilier dõng dạc bảo, cũng liền vươn tay tới tóm lấy giọt chất lỏng kia.
Đối phương không ngăn cản, chỉ là tỏ ra ngạc nhiên.
Nắm giọt chất lỏng trong tay, Camilier mỉm cười vui vẻ. Cô đưa nó đến bên miệng, thè lưỡi ra liếm một lần hết sạch.
Ngọt lịm, đến tê người. Camilier hưng phấn cảm nhận sự mê ly lan tỏa đến từng phần cơ thể. Cảm giác sung sướng này, chính xác là thứ cô luôn thèm khát, giống hệt khi cô được nếm vị máu vậy, và của cả linh hồn, còn là loại ngon nhất.
– Đồ tốt.
Camilier hài lòng nhận định.
Đối phương lúc này chừng đã làm quen với sự thay đổi bất chợt về tính cách của Camilier, ánh mắt theo đó bắt đầu quan sát.
– Vậy nói đi, cô cần gì? Thứ này xứng đáng để trả giá.
Camilier bảo, còn làm ra vẻ hào phóng.
Đáp lại cô là nụ cười nhẹ nhàng từ đối phương. Cô ta hơi suy nghĩ, nói:
– Ngươi có thể tùy ý. Lần này ta đến, là để thả ngươi ra.
Camilier nhướn mày, khó mà tin được. Đối phương đã từng đưa cho nhiều sự lựa chọn, nhưng tuyệt nhiên không có để cho cô tự do muốn làm gì thì làm, nhất là theo như tình huống hiện tại thì hẳn còn là cho phép cô quay về chốn cũ.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, Camilier không có ý định từ chối. Càng sớm rời khỏi đây, cô có thể càng sớm giải quyết vấn đề của riêng mình. Cô không sợ mình bị tính kế, chỉ cần đừng chọc cô thì mọi chuyện đều tốt cả.
– Được thôi. Tôi đi.
Hai bên cứ đơn giản như vậy đạt thành ý kiến thống nhất. Gần như ngay lập tức, đối phương vung tay lên, tạo ra sự thay đổi ở cảnh vật xung quanh.
Cánh đồng hoa tan biến. Mặt trời hóa thành mây bay. Bầu không khí hóa âm u.
Có hơi lạnh. Camilier nhìn quanh. Giờ chỉ có mình cô ở đây, giữa đồng cỏ vàng bị phủ lên lớp tuyết mỏng. Trông đến xa xa, dễ dàng có thể tìm thấy vài con thú hoang đang từ tốn nghỉ ngơi, tiết kiệm càng nhiều năng lượng càng tốt.
– Đây là đâu?
Camilier tự hỏi. Cô không nhớ chính mình đã từng đi qua nơi đây. Có điều, cô lại chẳng có cảm giác xa lạ, chỉ đơn thuần thắc mắc mà thôi.
Ý nghĩ kế tiếp nổi lên trong đầu Camilier là cô bị bỏ mặc ở đây. Đối phương chỉ nói sẽ thả cô ra, chẳng đề cập gì tới việc ở đâu cả. Cô hẳn là không có bị đuổi ra khỏi thế giới như lời cô ta luôn nhắc đến, nhưng muốn tìm trở về chốn cũ chắc chắn là không dễ dàng.
Cẩn thận nghĩ lại thì Camilier không nhất thiết phải quay trở về. Đó chỉ là ý muốn cấp thiết của phần linh hồn kia mà thôi, giờ lại không có cách, xem như là lý do chính đáng.
Camilier chợt cảm nhận được một sự thúc giục, chẳng nghi ngờ gì là đến từ cô nhóc kia.
“Nhưng đi đâu?”
Không có ai giải đáp câu hỏi đó. Camilier đứng bần thần hồi lâu, cuối cùng quyết định nhắm thẳng về một hướng ngẫu nhiên mà tiến tới. Chỉ cần tìm được một ngôi làng hay thành trấn, từ đó thu thập thông tin thì chuyện tiếp theo sẽ trở nên dễ dàng rồi.
Tuy nhiên, chặng đường chắc chắn sẽ không hề suôn sẻ. Ngoài những khu vực an toàn, quái là sẽ thường xuất hiện, chỉ là số lượng, tần suất và cấp độ sẽ có sự khác biệt giữa các nơi.
Camilier không lo bản thân sẽ bị một vài con quái làm cho c·hết tức tưởi, nhưng cô cũng đồng thời không tự tin chính mình có thể giải quyết được chúng. Năng lực của cô là có, nhưng đến mức nào thì cô còn hiểu rất rõ. Kẻ ngạo mạn vẫn cần phải biết mình dựa vào đâu.
Di chuyển được chừng vài trăm mét, Camilier bắt gặp phải một nhóm người đang chiến đấu với một bầy sói đồng cỏ. Hai bên giằng co kịch liệt, xem chừng chênh lệch chẳng có bao nhiêu. Tuy nhiên, tình huống tiếp đến, hẳn là chiến thẳng sẽ thuộc về phía nhóm người.
Camilier vốn muốn vội vàng rời khỏi, tránh đi việc bị nhóm người ấy để mắt đến. Cô không tin tưởng kẻ khác, nhất là con người. Trong trí nhớ của cô, họ rặt một đám tàn ác chỉ biết xem thường cô và đồng loại, xem việc h·ành h·ạ, g·iết chóc là thú vui.
Đương nhiên, Camilier cũng chẳng phải là thấy như vậy là không nên. Bản thân cô một phần nào đó cũng đồng tình với chúng. Nhưng càng như thế, cô càng bài trừ việc tiếp xúc.
Chỉ là nếu giờ rời đi, Camilier sẽ khó có thể nào tìm được đường đến tòa thành hay làng mạc nào. Đêm xuống, có thần Istrant mới biết chuyện gì sẽ xảy ra ở nơi đây.
Mặt khác, Camilier thấy rằng đám người này không quá khó đối phó. Nếu họ nổi lên ý đồ xấu, cô hoàn toàn có thể phản kháng và chạy đi, thậm chí trong lúc giằng co nếm được vị máu còn là không tệ.
Nghĩ như vậy, Camilier tìm thời cơ tiến tới. Nhóm người lúc này vừa mới giải quyết xong đám sói, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hoàn toàn cẩu thả. Họ thậm chí thiếu cảnh giác tới mức không có phát hiện ra cô, càng không cho người canh chừng.
“Dễ giải quyết.”
Camilier nói thầm, bước chân di chuyển nhanh thêm. Chẳng mấy chốc, đã có người trong lúc lơ đãng trông thấy, tỏ vẻ ngạc nhiên, quay sang gọi mấy người đồng đội của mình.
– Người thú? Cô tìm chúng tôi có việc?
Phản ứng và lời nói của một người có vẻ là đáng tin cậy nhất đội cho thấy rằng họ không hề xa lạ với việc giao tiếp cùng các chủng tộc phi nhân loại. Đây là dấu hiệu tốt.
Vậy lại chẳng có nghĩa là đối phương sẽ không có ý đồ xấu. Camilier không nguyện tin tưởng điều đó.
– Tôi muốn hỏi đường. Thành trấn gần đây nhất là ở đâu?
Camilier dò hỏi.
Đối phương nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không có kéo dài quá lâu, đáp:
– Đi về hướng đó vài cây số là sẽ thấy.
Camilier liếc mắt nhìn về phía mà người thanh niên chỉ. Trời đã vào chiều nên cẩn thận chú ý liền có thể thấy được sự khác biệt về không gian qua sự tồn tại của ánh đèn thành trấn. Đối phương hẳn là không có nói dối.
– Cảm ơn.
Camilier nói, xong liền cất bước rời đi. Cô chẳng muốn dây dưa thêm. Nếu chẳng phải phần linh hồn kia nổi dậy, cô còn chẳng thèm nói lời cảm ơn nữa là.
Vừa đi được vài bước, liền có tiếng gọi với từ phía sau:
– Cô gái! Không ngại đi cùng chứ? Chúng tôi cũng đang định trở về.
Camilier lập tức cảnh giác, quay người quan sát đối phương. Họ lúc này đang vội vã thu dọn, thể hiện rõ ý muốn của mình. Tình huống xem đến, dù cho cô có từ chối, họ cũng sẽ theo sau, lấy lý do là cùng đường.
Thế nhưng Camilier không muốn đi cùng con người. Cô không an tâm, càng là chán ghét. Nếu đã cùng đường, để cho đối phương đi trước mình là được.
– Tôi ngại. Các người tự nhiên.
Nói rồi, Camilier liền di chuyển sang bên, tỏ ý nhường đường.
Phản ứng của Camilier làm đám người nghi hoặc và khó hiểu. Họ nhìn nhau, lại chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Người ta đã nói thẳng ra là ngại rồi, còn cố ngỏ ý sẽ thành thô lỗ.
Sau cùng, nhóm người chỉ đành từ bỏ, vội vàng rời đi. Chuyến đường vài cây số về thành nói dài thì không dài, nhưng thời gian thì vẫn sẽ tốn không ít. Dù sao họ là chẳng có xe, tất nhiền phải cuốc bộ.
Camilier để ý nhóm người, cũng đồng thời để ý xung quanh mình. Ở giữa khu vực quái, chẳng có lúc nào là đảm bảo an toàn cả. Vừa trước đó xong, rất có thể một giây sau sẽ liền xuất hiện một hay thậm chí là một đám quái khó nhằn vây lấy mình.
Cũng may, nhóm người kia xem ra là thành thật, một đường đi tới chẳng mấy chốc đã cách rất xa. Thấy khoảng cách đã đảm bảo an toàn, thời gian cũng không còn sớm nữa, Camilier mới nhấc bước tiến lên.