Chương 524: Trận đấu đầu tiên
Những dòng suy nghĩ của Darmil không có kéo dài quá lâu thì đã bị gián đoạn bởi tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên. Nó vừa đấy lại lập tức mất dấu của đối thủ, vội vàng tìm kiếm.
“Vụt!”. Âm thanh xé gió vang lên bên hông Darmil. Nó theo phản xạ rướn người về trước, đồng thời vung chùy sang ngang, mạnh mẽ đánh bật đòn đâm thương tới của đối phương.
Cơn lốc xanh có hơi bất ngờ, nhưng không vì thế để mất đi ưu thế của mình, dậm chân lao về trước, lần nữa đâm thương tới, mang theo cơn gió sắc bén cắt ngang mọi thứ. Kể cả khi mũi thương của hắn ta không đâm trúng được mục tiêu, cơn gió ấy vẫn sẽ khiến cho đối thủ gặp không ít khó khăn, tạo điều kiện thuận lợi cho đòn kế tiếp.
Darmil quay người, sải chân, hơi hạ thấp trọng tâm, vung chùy một vòng ra sau rồi nện từ trên xuống. Đòn t·ấn c·ông đang tới của đối phương ngược lại có chút chậm so với vừa nãy, như thể hắn ta đã hết hơi rồi vậy.
Âm thanh của kim loại v·a c·hạm vang lên, ngay sau đó liền là một t·iếng n·ổ chói tai. Bụi tung mịt mù, nhưng Darmil hoàn toàn không vì thế mà mất đi tầm nhìn. Mà kì thực, nó là cảm nhận, cũng không phải đơn giản nhìn lấy.
Cơn lốc xanh – đối thủ của Darmil lúc này đã vội vàng di chuyển ra xa. Hắn ta không dám nán lại nữa, vì quá nguy hiểm. Trên tay hắn ta giờ đây cũng chỉ còn lại một khúc gậy ngắn có vết đứt gãy ở một đầu, không ngừng run lên.
– Đ- Đấu… Đấu sĩ Búa tạ đã phá hủy thành công v·ũ k·hí của đấu sĩ Cơn lốc xanh. Điều này thật bất ngờ thưa quý vị khán giả! Đây chắc chắn là kỳ công của đấu sĩ Búa tạ! Đấu sĩ Cơn lốc xanh giờ đang gặp phải rắc rối chưa bao giờ lớn đến vậy!
Những lời của người chủ trì trận đấu khiến bầu không khí vốn đang bị sự yên tĩnh và hồi hộp phủ lấy sôi trào. Toàn bộ khán giả hò reo, bắt đầu kêu gào Darmil chủ động công kích. Họ thậm chí quên mất luôn rằng phần lớn tiền của mình đều đã đặt cược cho bên đối diện.
Darmil ngẩng đầu, nhìn lấy xung quanh một chút. Nó không hiểu mọi người đây là có ý gì, nhưng cảm giác cũng thật không tệ. Chỉ có điều, trận đấu này không được hấp dẫn như nó nghĩ, trừ phi đối thủ của nó còn là võ sư hay gì khác tương tự.
Phải biết, trên đấu trường này, là không được phép sử dụng túi trữ vật. Vũ khí một khi đã mất đi thì chỉ còn nước dùng tay không mà thôi. Đương nhiên, người tham gia không bị cấm mang theo một vài món trang bị khác, nhưng như thế sẽ chỉ khiến cả người nặng thêm, rất ảnh hưởng chiến đấu.
Và có vẻ như, Cơn lốc xanh ngoài v·ũ k·hí chính của mình là một cây thương ra, chỉ mang theo duy nhất một con dao găm. Dựa vào cách đối phương cầm nó, hai tay còn hơi run rẩy, hẳn là sử dụng không mấy thuần thục.
Darmil thở hắt một hơi. Nó đã chờ đủ lâu, vẫn không thấy đối thủ của mình tiếp tục ra đòn. Có lẽ đã đến lượt nó công kích.
Nghĩ như vậy, Darmil liền dậm mạnh chân, nhảy bổ tới với cái chùy dần nâng lên cao.
Cơn lốc xanh ngớ người ra trông chốc lát, vẫn may còn có thể phản ứng, vội vàng xoay người, vận dụng kỹ năng tạo ra một cơn gió giúp mình di chuyển nhanh hơn sang một bên.
Đối phương chỉ mới chạy đi được hơn mét, vừa đủ tránh đi đòn t·ấn c·ông của Darmil thì nó đã nhào tới, đập cả người và chùy vào mặt đất gây ra một đợt xung chấn dữ đội hất văng mọi thứ ở gần, bao gồm cả cơ thể của Cơn lốc xanh.
Có điều, nhờ phụ trợ từ kỹ năng của mình, Cơn lốc xanh không có bị ảnh hưởng quá nhiều, kịp thời lấy lại thăng bằng.
Nhưng vậy không có nghĩa là hắn ta sẽ kịp tránh thoát thế công của Darmil. Nó vừa đáp đất, nhận ra mình đã đánh hụt, lập tức nghiêng người, dậm mạnh chân bật ngược về sau, cũng chính là hướng mà Cơn lốc xanh đang bỏ chạy. Động tác vội vàng này làm chân và cột sống nó có hơi đau nhói lên, nhưng không thành vấn đề.
Lần này, Cơn lốc xanh hoàn toàn không kịp phản ứng. Thứ duy nhất mà hắn ta cảm nhận được là một sức nặng khổng lồ bất chợt đè ép lên người, ngay sau đấy là cảm giác đau đớn đến tận cùng, rồi cơ thể bị xé toạc ra. Tất cả, đều dần hóa thành một màu trắng, lại chậm rãi bị bao phủ bởi màn đêm.
Darmil hoàn thành cú vung chùy, thủ thế, định tăng cường công kích, hoặc tùy tình huống mà chống đỡ sự phản công từ đối phương. Thế nhưng trước mặt nó chẳng còn gì cả, hay chính xác hơn thì, là vô vàn những đốm sáng li ti đang dần biến mất.
Cả đấu trường đang sôi động, bỗng chốc trở nên im lặng. Không phải là không một ai dự đoán trước được tình huống này, mà chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ rồi. Hơn nữa, đối phương còn ra tay dứt khoát đến vậy.
Đến cuối cùng, vẫn phải nhờ tới sự chuyện nghiệp của người chủ trì để phá vỡ bầu không khí bất thường.
– Đấu… Đấu sĩ Búa tạ đã mạnh dạn tung đòn kết liễu lên đối thủ của mình, hoàn thành trận đấu trong phút chốc. Thật sự quá bất ngờ, thưa quý vị! Cơn lốc xanh chắc chắn đã xem thường đối thủ của cậu ta và tự đưa mình vào thế khó, lại càng không ngờ rằng sẽ dẫn đến hậu quả m·ất m·ạng. Chuyện ngã xuống trên đấu trường mặc dù hiếm, nhưng chúng ta còn cần gì hơn sự phấn khích ngay lúc này! Đấu sĩ Búa tạ. Chiến thắng!
Tiếng hò rèo theo đó đồng loạt vang lên, bùng nổ, còn dữ dội hơn trước gấp nhiều lần. Những vị khán giả đến đây, bất kể là thắng hay thua cuộc, đều cực kì thỏa mãn với màn trình diễn ngoạn mục vừa rồi của Darmil, nhất là đoạn kết mà không ai ngờ tới.
Darmil ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, xong liền không để ý thêm nữa. Lòng nó có chút hụt hẫng. Đối thủ mà nó vừa gặp, phải gọi là quá yếu. Kull hẳn sẽ không lừa nó làm gì, có lẽ là ngoài ý muốn đi.
Trở về phòng chờ, Kull lúc này đang ngồi xem qua mấy tờ giấy trên bàn, trông thấy Darmil liền bảo:
– Thế nào?
Darmil không vội đáp, nó vẫn còn đang thắc mắc về trận đấu vừa rồi. Hẳn là vừa mới bắt đầu nên không có nhiều thử thách.
– Thất vọng? – Kull dò hỏi.
Darmil bước tới ngồi vào đối diện Kull. Chờ cho nó gật đầu thay cho lời xác nhận xong, cậu ta mới nói:
– Không phải lo. Mấy trận đầu lúc nào cũng dễ dàng như vậy cả. Về sau mới là hấp dẫn. Cậu phải chứng minh cho người trong đấu trường rằng mình là kẻ mạnh, thì họ mới để cho người mạnh đấu với cậu. Khán giả đến cùng là ưa thích những cuộc đối đấu gay cấn, không phải như vừa rồi.
Darmil hơi suy nghĩ, nói:
– Tôi thấy họ hò reo rất dữ.
– Đó là họ phấn khích vì chuyện khác.
Kull chỉ bảo thế, lại không giải thích cụ thể là chuyện gì. Darmil cũng không bận tâm lắm vấn đề ấy. Nó chỉ mong các đối thủ kế tiếp có thể mạnh hơn vừa rồi, cho nó chút cảm giác thử thách.
– Cậu không đấu sao, Kull?
Darmil tò mò hỏi. Nó biết là năng lực của Kull không hề kém, ít nhất là vượt xa tên đấu sĩ Cơn lốc xanh vừa rồi.
Trên thực tế, trong một vài lần không rõ vì lý do gì Kull lại nhào tới công kích Darmil, bảo rằng đùa vui, lại mang cho nó cảm giác nguy hiểm vô cùng. Những khi ấy, chỉ cần nó hơi sơ suất một chút thôi, sẽ m·ất m·ạng ngay. Có lẽ là một loại hình thức luyện tập nào đấy mà Turan đã nhờ cậy cậu ta đi. Dù sao thì thực sự Darmil cũng thấy bản thân học được rất nhiều điều từ những lần ấy.
– Hả? Không.
Kull đáp ngay, mắt soi vội qua nội dung trên mấy tờ giấy rồi đặt xuống, nói tiếp:
– Kỹ năng của tôi không thích hợp phô diễn cho nhiều người xem như vậy. Nhưng nếu là trên đấu trường giả lập, tôi sẽ không ngại đâu. Hơn nữa, tôi đấu để làm gì khi đã có cậu ở đây rồi?
Darmil không hiểu ý Kull lắm, nhưng nghe có vẻ khá hợp lý.
– Đừng nói mấy chuyện nhàm chán như vậy nữa. Bàn về đối thủ tiếp theo của cậu đi. Để coi… Quỷ săn đầu người, tên nghe ghê đấy. Đối phương là thuật sư cường hóa, ừm… chức nghiệp này rất hiếm, và có vẻ như hắn ta sẽ tự cường hóa bản thân để chiến đấu. Thế này mà đấu trường vẫn cho phép nhỉ?
Kull nhíu mày, vẻ bất bình hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng cũng chẳng bao lâu liền dãn ra, bảo:
– Mà… đấu trường về cơ bản không có ngăn cấm cái gì. Điều đó cũng áp dụng cho cậu, Darmil. Nếu thấy có vấn đề thì cứ thỏa sức mà đánh, đừng ngần ngại.
– Ý cậu là về… kỹ năng chủ đạo của tôi? – Darmil hỏi.
– Chính xác. – Kull cười nói – Mặc dù Turan có bảo rằng nên hạn chế sử dụng, nhưng bản thân chịu thiệt mà vẫn kiềm chế thì chắc chắn không nằm trong yêu cầu của cậu ta rồi. Cậu nghĩ phải không?
Thành thật thì Darmil không rõ. Nó đối với lời của Turan, cứ một mực làm theo là chắc ăn nhất. Nhưng nghe Kull giải thích, có vẻ như cũng chẳng sai chỗ nào.
– Tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm. Nếu đối thủ quá mạnh, tôi sẽ đặt tính mạng mình lên trước.
– Nên vậy.
Kull vẻ hài lòng bảo. Cậu ta sau đó bắt đầu phân tích đối thủ cho Darmil nghe, nhưng tiếc là chẳng có bao nhiêu trong số đấy là nó nắm bắt được. Toàn bộ, có lẽ có thể tóm lại thành: đối thủ chỉ biết dọa người, trên thực tế là một tên nhát gan, hầm hổ t·ấn c·ông vài đòn là phần thắng đã nằm chắc trong tay.