Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 523: Đến đấu trường




Chương 523: Đến đấu trường

Darmil tỉnh dậy trên chiếc giường gãy nát hết cả. Nó ôm lấy đầu mình, rên rỉ vài tiếng rồi ngồi dậy. Cũng coi như là thoải mái.

Đêm qua, Darmil lại mơ. Giấc mơ quả thật có chút hoang dại, chứa đựng đầy đủ những niềm vui thú mà nó theo đuổi. Chỉ tiếc là giờ lại quên, toàn bộ, vẫn như mọi lần.

Darmil chẳng có để bận tâm quá nhiều về việc ấy, liền rời khỏi phòng. Nó trước hết áy náy báo cho nhân viên quán trọ về chiếc giường xấu số trong phòng mình, xong thì xuống sảnh ăn sáng.

Kull đã có mặt từ trước, không giống như đang chờ đợi Darmil, nhưng thật sự là chuyện hiếm. Dạo gần đây, toàn là do nó tìm cách liên lạc cậu ta, chỉ có chiều tối mới may ra có thể gặp mặt mà không cần hẹn trước; dù cho cả hai ở cùng một nhà trọ, phòng trọ còn là đối diện nhau.

– Chào!

Kull cất tiếng gọi, vẫy tay lia lịa như sợ rằng đối phương không nhìn thấy.

– Chào!

Darmil cười đáp lại, cũng vẫy tay theo. Nó cảm thấy chào hỏi như thế này rất hay, khiến cho hai người thân thiết hơn không ít.

Chờ Darmil ngồi vào bàn xong, Kull trước hết lên tiếng:

– Hôm nay cần tới ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn chứ?

Darmil nhất thời không nhớ ra bản thân cần tới đó làm gì, sau vài giây mới bảo:

– Có lẽ không cần. Hôm nay dành thêm thời gian săn g·iết quái, nên mau chóng nâng cao Thần cấp.

Đây kì thực cũng chẳng phải ý của Darmil mà là do Kull đưa ra vào hôm qua. Nó biết chính mình không có giỏi trong việc suy tính hay lên kế hoạch, cũng chẳng ai cần nó phải giỏi cả. Đánh nhau tốt là được, nó cũng ưa thích.

– Cũng tốt. – Kull hơi nhướn mày, vui vẻ bảo – Qua hôm nay Turan sẽ tới. Đến lúc đó cho cậu ta bất ngờ.



Kull không nói, Darmil cũng quên mất rằng hôm nay đã là ngày cuối cùng cho đến khi cả tổ đội hội họp. Nó đối với chuyện này rất mong đợi, nhưng đồng thời cũng có lo lắng.

Chủ yếu là vì bản thân Darmil vẫn chưa đủ mạnh mẽ. Thần cấp của nó tới giờ còn chưa đạt tới được con số 12, trong khi Turan, nghe chừng đã sớm đạt Thần cấp 14 rồi. Chênh lệch quả thật càng lúc càng xa.

Nhưng Darmil chỉ đơn thuần lo lắng, không hề cảm thấy xuống tinh thần. Nó tin tưởng bản thân sẽ sớm có thể đuổi kịp Turan. Cuộc hội họp vào ngày mai, ắt hẳn sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho cả tổ đội, bao gồm cả chính nó.

– Này. Có muốn thử đến đấu trường không?

Kull thấp giọng lên tiếng. Nói xong cậu ta còn vẻ dè chừng nhòm ngó xung quanh.

Về đấu trường, Darmil quả thật là có hứng thú. Nó nghe rằng chiến đấu ở đấu trường hấp dẫn hơn trong thế giới giả lập nhiều, chỉ là không gian cùng với tồn tại bản thân không được đa dạng như vậy.

Chủ yếu là có thể kiếm được tiền. Darmil biết bản thân đang quá phụ thuộc vào Turan, nói trắng ra là thiếu nợ. Nó muốn ít nhất có thể trả lại phần nào số tiền, dù thực tế có lẽ sẽ chẳng được bao nhiêu. Mặt khác, không phải mọi thứ đều có thể được đền đáp bằng tiền.

Thấy Darmil do dự không đáp, Kull nói tiếp:

– Thành Nortre có nhiều đấu trường lớn, rất thích hợp cho cậu thể hiện tài nghệ. Những người tham gia cũng đều không đơn giản, chắc chắn sẽ mang lại cho cậu cảm giác phấn khích nhất. Đánh nhau với đám quái cũng phải chán rồi chứ, đúng không?

Chán đúng là có, nhưng Darmil còn chưa chán tới mức từ bỏ việc nâng cao Thần cấp.

Như đoán được suy nghĩ ấy của đồng đội mình, Kull lên tiếng vẻ chắc nịch luôn:

– Tối nay. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả. Các thủ tục tôi đều làm xong hết rồi, cậu chỉ việc vào đấm tên này một đấm, nện tên khác một chùy thôi.

Darmil ngớ người ra một lúc. Nghe kỹ, cảm giác thật giống như không có vấn đề. Dù sao đêm về, nó cũng chỉ tiệc tùng rồi đi ngủ, ngoại trừ một số hôm đặc biệt đi săn g·iết quái buổi đêm mà thôi.

Sau một vài lời lẽ cực kì thuyết phục nữa từ Kull, Darmil cũng chấp nhận tham gia. Nó thấy đây rất có thể là cơ hội để nâng cao thực lực bản thân. Dù sao đối đầu với kẻ mạnh, chẳng có gì là không tốt cả. Nó còn rất yếu, cần rèn luyện, trải nghiệm thực chiến thêm nhiều, tránh khi thách đấu với Turan bị thua quá mức thê thảm.



Một ngày săn g·iết quái rất nhanh trôi qua. Darmil và Kull đã quá quen với chuyện này. Đám quái vốn dĩ cấp độ không cao, chỉ có khi gặp phải một vài du hành giả xấu tính nào đấy thì mới tốn thêm chút công sức xử lý.

Tiếc là hôm nay không có gặp, mà kì thực cho tới giờ, Darmil vẫn chưa có gặp phải ai mạnh cả. Nó thật nhớ đấu trường giả lập. Ở đấy có thể gặp được đủ loại đối thủ, thường xuyên có người đánh nó thật đau, mấy lần tưởng mình c·hết luôn rồi. Nhưng mà đấu trường giả lập thì không thể thu thập được bao nhiêu Thần tinh, tính ra rất hao phí thời gian.

Đấu trường đêm nay thì khác. Darmil nghe Kull nói qua rằng, có thể dễ dàng thăng Thần cấp. Đánh bại càng nhiều người, Thần tinh nhận được càng nhiều. Nếu nó muốn đạt đến Thần cấp 12 trước khi gặp Turan vào ngày mai, hôm nay hạ gục được chừng mười người là có thể. Dù sao thì lượng Thần tinh còn thiếu cũng không còn bao nhiêu nữa.

– Tên?

Người đàn ông da hơi ngăm với nhiều vết sẹo trên người, vẻ dữ tợn cất tiếng hỏi. Darmil vừa định trả lời thì Kull đã chen lên trước, bảo:

– Búa tạ.

Người đàn ông nhăn mày, nhìn sang Darmil một chút, thấy nó cũng không có ý phản đối thì mới gật nhẹ đầu, ghi chép gì đấy, xong cất tiếng:

– Vào đi. Nửa giờ nữa là đến lượt đấu. Lần sau tranh thủ đến sớm một chút. Chương trình đưa lên không phải tới giờ mới chạy đi kiểm người.

– Phải phải. Xin lỗi. Sẽ rút kinh nghiệm.

Kull vẻ áy náy đáp. Sau đó cậu ta cũng không có dây dưa thêm, liền dẫn Darmil tiến vào trong. Lúc này, nó mới cất tiếng thắc mắc:

– Búa tạ?

– Không thể dùng tên thật. – Kull bảo ngay – Mọi người không ai dùng tên thật cả.

– Nhưng cái tên này nghe chẳng oách chút nào…

Kull nhăn mặt nhìn Darmil. Cậu ta thật không ngờ nó là đang lo vấn đề này.



– Được rồi. Lần sau tôi sẽ tìm tên khác hay hơn. Lần này… ừm, vội quá, nghĩ không kịp.

Darmil chỉ là không hài lòng với cái tên “Búa tạ” cũng không phải buồn bực điều gì, càng không trách Kull. Tưởng tượng cảnh người khác gọi mình “Búa tạ” nghe có hơi kì quặc.

Nhưng rồi Darmil chẳng mấy chốc liền biết rằng mình lầm. “Hơi kì quặc” là quá nhẹ nhàng, chẳng thể nào mô tả được tình cảnh của cậu lúc này.

– Mời đấu thủ… ừm, à… Cái búa? À thì… Đấu thủ Búa tạ vào sân!

Giọng nói oang oang từ người chủ trì trận đấu vang lên âm vang cực kì, len lỏi đến từng ngóc ngách, khiến cho bất kì ai cũng đều có thể nghe được.

Darmil biết là mình được gọi tên, nhưng nó cứ đứng yên một chỗ trong phòng chờ, cả người run lên nhè nhẹ. Thật quá xấu hổ. Mọi người nếu biết về cái kỹ năng mang tên ‘Búa tạ’ thì còn chẳng tới nỗi nào, nhưng những ai không biết thì đã bắt đầu cười thầm, thậm chí cười ra tiếng. Darmil dám chắc là như vậy.

So với tên đối thủ của Darmil: Cơn lốc xanh, cái tên của nó thật quá tầm thường, chẳng khác gì đặt đại cho vui, hơi suy nghĩ còn tưởng bị ban tổ chứ hãm hại.

Kì thực, cái tên Búa tạ vốn đã được đám khán giả biết trước rồi, vì họ là cần đặt cược trước khi trận đấu diễn ra. Và đương nhiên, trông thấy cái tên cục mịch ấy, chẳng ai dám bỏ tiền vào. Đây có đoán kiểu gì cũng là lính mới, và còn là kiểu thiếu nghiêm túc, ham vui, chắc chắn sống chẳng qua được vài giây.

Kull ở một bên bụm miệng, cố nhịn cười, lại chỉ càng khiến Darmil không chịu đựng nổi. Nó thật muốn hét lớn rằng mình muốn đổi tên, nhưng dĩ nhiên là đã quá muộn. Giờ có thay đổi, chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi.

Kull nhất định là cố tình. Nhưng Darmil cũng không có để tâm, càng không định kéo dài thêm. Chờ lâu, người chủ trì lên tiếng gọi lần nữa thì khốn.

Vừa bước ra ngoài sân đấu, cánh cửa sắt sau lưng Darmil lập tức bị đóng lại. Nó cứ thế tiến về trước luôn, ánh mắt nhìn chăm chú lên người đối thủ của mình.

Đối phương có dáng người cao gầy, mặc giáp nhẹ, kèm thêm tấm áo choảng chẻ đôi màu xanh lục nhạt. Đó có lẽ không chỉ là để trang trí, hẳn có tác dụng nào đấy, nhất là khi tên của đối phương là Cơn lốc xanh.

Vũ khí sử dụng là thương, khá khó đối phó. Trong trí nhớ của Darmil, những ai dùng thương đều là loại khó nhằn nhất, chẳng những tốc độ nhanh mà sát thương gây ra cũng lớn. Nó chưa bao giờ thoải mái khi đối đầu với đối thủ dùng thương cả.

Về phần Darmil, nó mang giáp nặng, nhưng cảm giác không bị hạn chế bao nhiêu. Vũ khí mang đến chỉ có chiếc chùy cũ, cũng đã lâu rồi không sử dụng.

Darmil vốn muốn dùng thanh đại kiếm mang tên Thù hận của Sarauh, nhưng Kull nhất quyết không cho phép, bảo rằng sẽ để lộ danh tính gì đấy. Có lẽ là thật. Dù sao thì nếu đã bước lên sân đấu bằng tên giả, thì mọi thứ khác cũng nên là giả đi.

– Dùng búa tạ có khi phù hợp hơn…

Darmil lẩm bẩm. Tên nó dùng là Búa tạ mà. Cầm chùy chiến đấu, cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.