Chương 426: Vực dậy
“Tiếp nào.”
Nghĩ rồi, Kull nghiên người, tức tốc xông tới một mục tiêu khác của mình. Đối tượng là một con Thằn lằn sa mạc bằng cách nào đó bỏ qua hai người đồng đội của cậu mà xông thẳng vào tên Thầy pháp Garlon. Hắn ta giờ đã khụy chân xuống, cả người run rẩy, chừng sẽ đổ sụp bất cứ lúc nào. Bộ dáng thế này lo cho bản thân còn khó chứ đừng nói tới là đánh lại con quái đang nhằm vào mình.
Kull nhanh chóng chạy đến bên cạnh tên thầy pháp, hướng mặt về con Thằn lằn sa mạc, tập trung tinh thần. Lần này mặc dù mục đích vẫn chỉ là khiến cho con quái bị t·ê l·iệt tạm thời, nhưng độ khó cao hơn trước nhiều. Nguyên nhân đơn giản là con quái không có những bước đi loạng choạng như khi ở cạnh Darmil nữa, trông cũng thật hung bạo, chừng như đứng trước mặt là kẻ thù truyền kiếp của mình.
Dù vậy, Kull không thể tránh né. Mọi cố gắng của hai người đồng đội sẽ thành vô ích nếu như tên thầy pháp này bị hạ. Lại nói, chẳng có gì đảm bảo rằng hắn ta sẽ chịu được hơn một đòn đâm vào của con Thằn lằn sa mạc cả.
Để chắc chắn rằng hành động kế tiếp của mình không xảy ra sơ sót nào, Kull lập tức thu gọn vùng lĩnh vực, tập trung hoàn toàn vào chỗ bản thân và con quái. Theo suy tính tức thời, cậu có nhiều nhất hai lần t·ấn c·ông và một lần chịu đòn. Dĩ nhiên, một khi đứng ra gánh lấy cú đâm tới kia, cậu sẽ không còn đủ sức ra đòn t·ấn c·ông nữa, nên nhất định ra tay trước.
Con Thằn lằn sa mạc không căng thẳng như Kull, trông vẻ mặt ngược lại có chút ý xem nhẹ, chỉ nhằm vào mỗi kẻ ở sau cậu. Kull cười nhẹ một tiếng, vừa để trấn an bản thân, vừa để thể hiện cơn giận vừa nổi lên của mình.
Thật sự, không ai muốn bị xem thường cả, dù cho đối phương có là một con vật đi chăng nữa. Kẻ không ra tay giải quyết, chẳng quả là vì thấy quá phiền phức thôi. Hiện tại, mục tiêu đã ở trước mặt, đâu có cớ gì Kull lại không đập cho tan nát, hay đúng hơn là đâm cho ngàn nhát.
Khoảng cách với con Thằn lằn sa mạc càng lúc càng bị rút ngắn, đến tận khi chỉ còn chừng năm mét, Kull mới dậm chân xông tới với hướng hơi chệch sang một bên. Gần như thế này, cậu sẽ chỉ có một lần cơ hội ra tay, nhưng tin chắc rằng hiệu quả hơn là đặt niềm tin hời hợt rằng bản thân có thêm một lần cơ hội nữa.
Kull cầm chặt con dao trong tay, nhắm thẳng vào giữa đầu con quái mà đâm tới. Cú đâm hết lực của cậu có nhiều hơn một mục đích, và một trong số đó là bắt ép con quái phải chuyển hướng t·ấn c·ông sang mình.
Nhưng đầu của con Thăn lằn sa mạc cứng vô cùng, khiến cú đâm của Kull chỉ phát ra một tiếng choang như đụng phải kim loại rồi bật ra. Con quái hơi bị vẹo đầu sang bên, rít lên một tiếng, nhịp tiến công chậm lại đôi chút, tiếp tục lao về trước.
Tuy nhiên, đòn t·ấn c·ông của Kull không dừng lại ở đó. Cậu nghiến chặt răng, dùng tay còn lại đâm tới một lần nữa, nhằm vào bên cổ đối phương. Ngay khi con dao găm được đâm sâu gần lúc cán, Kull liền lấy thế bằng hai chân, tay thì kéo mạnh lên cố kéo rạch một đường càng dài càng tốt trên cổ con quái.
Đáng tiếc, Kull có cố thế nào cũng chỉ khiến v·ết t·hương lớn thêm được chừng một nửa, vì lên nữa đã là lớp da dày và cứng.
Bằng một cái giãy người và quật đuôi mạnh bạo, con Thằn lằn sa mạc dễ dàng hất văng cơ thể nhẹ tênh của Kull đi, cũng đồng thời khiến cả người cậu cứng đờ vì chấn động quá dữ đội. Sát thương như thế hoàn toàn đủ để hạ sát một du hành giả Thần cấp 8, vẫn may cậu đã chuẩn bị sẵn, khó khăn giữ được mạng.
Chỉ là, giờ Kull nằm bất động trên cát. Cậu đã uống vội một bình thuốc hồi phục trước đấy, nhưng không biết bao giờ mới có thể đứng lên được. Lúc này mà có con Thằn lằn sa mạc nào nhằm vào là cậu c·hết chắc luôn.
– Đúng là… mình vẫn quá yếu mà…
Kull rên lên vài lời, cố rướn đầu, liếc mắt nhìn về phía con Thằn lằn sa mạc bị vừa hất mình văng đi. Con quái vẫn còn di chuyển được, nhưng từng bước chân đã loạng choạng.
Kull thở hắt một hơi. Cậu không thể làm gì hơn được nữa, chỉ mong rằng c·hất đ·ộc sẽ phát huy hiệu quả như mong đợi, khiến đối phương dừng bước trước khi đến được chỗ tên thầy pháp, hoặc ít nhất là sẽ không còn đủ sức gây nhiều sát thương. Tình huống ngược lại, đành trách bản thân vô dụng mà thôi.
Bỗng, một luồng hơi nóng rát mặt phả đến phủ lấy cả người Kull làm cậu không khỏi giật mình, cơ thể liền run rẩy. Cậu không cần nhìn thấy cũng biết được thứ gì đang đến. Và vì thế, dù đang nằm giữa sa mạc và chìm trong hơi nóng kia, cậu lại thấy ớn lạnh, thật muốn có lớp chăn dày che chắn lấy mình.
– Gục ngã rồi?
Giọng nói nghiêm nghị vang lên với ý hỏi thăm, nhưng vào tai Kull lại thành không khác gì sự đe dọa. Cậu mấp máy môi mấy hồi mới khó khăn thốt lên thành lời:
– Chưa đâu… Nhưng tôi không cử động nổi.
– Vậy tức là cậu vẫn còn muốn tiếp tục chiến đấu?
Đây quả thật là một câu hỏi khó. Kull không muốn từ bỏ, nhưng với tình trạng hiện giờ của mình, cậu mà lên tiếng đòi chiến đấu thì chẳng khác gì một tên ngốc tự tìm phiền phức cả, còn gây rắc rối cho người khác. Lại nói, nếu được, cậu trông chờ vào một công việc phù hợp với khả năng của mình hơn là chiến đấu điên cuồng như hai người đồng đội. Sức mạnh của họ so với cậu quả là một trởi một vực.
– Darmil mất kiểm soát rồi. Và chúng ta cần dừng cậu ta lại trước khi quá muộn.
Giọng nói nghiêm nghị tiếp tục. Đối phương không có ý hối thúc, lại khiến Kull lòng hoảng hốt, vội bảo:
– Tôi… Tôi có thể giúp được gì?
– Giữ chân cậu ta. Càng lâu càng tốt. Số quái còn lại cứ để tôi lo liệu. Chúng ta gần làm được rồi.
Kull mím chặt môi. Cậu không rõ đội trưởng có cách nào vực nó dậy từ tình trạng này, nhưng nếu cậu ta đã có lời, cậu tự nhiên không nên từ chối. Theo đấy, Kull trong giây lát làm ra quyết tâm của mình, cất tiếng:
– Được. Để tôi.
– Ừm. Nằm im, gắng chịu đựng.
Cùng với lời đó, khung cảnh mà Kull thấy được từ ánh nắng chói chang liền biến trở thành màu xám đen. Cả người cậu nặng trĩu, chừng như bản thân đang chìm sâu vào trong lớp cát bên dưới. Hơn hết là, ý thức của cậu đang mờ đi, phải rất tập trung mới giữ được mình còn tỉnh táo.
Nếu chỉ có thế thì Kull tự tin rằng bản thân có thể vượt qua được, nhưng ý nghĩ ấy lập tức vỡ tan khi ngay giữa đầu cậu xuất hiện một cơn đau rát. Cơn đau bắt đầu thì nhẹ nhàng, được chừng vài giây lại biến thành đau khốn cùng, như thể bị một ngọn giáo đâm xuyên qua đầu, rồi không ngừng rút ra thụt vào, muốn khoét hẳn một cái lỗ trong đầu cậu.
Kull kêu rít lên, nhưng cậu cất không thành tiếng. Cậu thậm chí không thể giãy giụa được, vì cơ thể chẳng thèm phản hồi lại. Cánh tay, bàn chân hay cả hơi thở này, mọi thứ, đã không còn thuộc về cậu nữa, rồi chúng đồng loạt nhói lên, không ngừng mang lại những cơn đau triền miên. Đây giống như là khổ hình nơi tận cùng thế giới vậy.
Kull mở bừng mắt, thấy mình đang nhìn mông lung về một chỗ cát bụi tung mịt mù. Cậu chẳng biết bao lâu đã trôi qua, nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Cơ thể cậu nhẹ tênh, cơn đau thì vẫn chưa dứt, trong đầu lại chỉ có duy nhất một ý nghĩ: ngăn cản Darmil.
– Đi đi.
Lời ấy là mệnh lệnh, cũng là một sự động viên. Kull cười nhếch mép, lập tức nghiêng người xông tới. Chiến đấu chính diện không phải là sở trường của cậu, nhưng q·uấy r·ối một tên điên hẳn là không đến nỗi nào.
Chẳng mấy chốc, Kull đã đến được chỗ của Darmil, cách cậu ta chưa đến mười mét. Darmil đứng đấy, vung kiếm chéo lên chém toạc hộp sọ của con Thằn lằn sa mạc vừa bị cậu ta đạp nát người. Ở một bên khác, con thằn lằn to tưởng đang ngoạm lấy bắp tay của cậu ta, vết răng cắm sâu đến tận xương tủy lại chẳng thể nào cắn đứt được. Và dường như lấy đó làm vui, Darmil cứ thế để mặc đối phương, thỉnh thoảng còn lấy đó làm v·ũ k·hí để đập mục tiêu khác.
Kull cười gằn. Cảnh tượng này chắc chắn sẽ làm bất cứ ai rùng mình sợ hãi không dám đến gần, bao gồm cả cậu lúc trước, nhưng giờ thì không. Ngọn lửa của lòng dũng cảm bùng c·háy d·ữ d·ội trong người Kull, và cậu không nghi ngờ sẽ hoàn thành bằng được nhiệm vụ của mình.
Nói về nhiệm vụ, Turan yêu cầu Kull ngăn cản Darmil, nhưng không phải lúc cậu ta đang chiến đấu với lũ quái mà là khi lũ quái không còn xuất hiện và lao đến cậu ta nữa. Một kẻ đang điên loạn chỉ biết đánh g·iết và đạp phá, nếu không có mục tiêu xuất hiện nữa, chắc hẳn sẽ tự tìm mục tiêu để có thể tiếp tục thỏa cơn thèm khát của mình. Và nếu Kull không có ở đây, đối tượng chẳng bàn cãi chính là Thầy pháp Garlon đang khụy gối khốn đốn ở đằng kia.
Số lượng Thằn lằn sa mạc chỗ này còn lại có ba con, đoán chừng chỉ làm trò cho Darmil thêm được nhiều lắm là ba phút, thậm chí ít hơn. Kull hít sâu một hơi, cậu sắp phải lao vào. Cậu cẩn thận ghi nhớ rằng, chỉ cần trúng phải một đòn của đối phương, c·ái c·hết gần như là chắc chắn.