Chương 277: Gặp Cornel
Turan rời thành Goryth lúc vừa quá nửa đêm. Ở tòa thành này, việc ra vào ban đêm là không hiếm, nhưng vẫn cần xác nhận thân phận để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đặc biệt là, thành Goryth không cho phép tộc khác ra vào thành tự do, nhất là ở thời điểm n·hạy c·ảm như hiện tại.
Dù sao thì đây cũng là tòa thành của con người, tất nhiên không thể không đề phòng bị tộc khác x·âm p·hạm với ý đồ xấu. Lại nói, cách thành Goryth không xa về phía bắc chính là rừng Cultiven, lãnh địa thuộc về yêu tinh tộc.
– Du hành giả. Tôi vẫn muốn khuyên cậu không nên mạo hiểm một mình ra ngoài vào giờ này. Số lượng người bị m·ất t·ích vài tháng gần đây chỉ tăng chứ không hề giảm, và càng lúc càng bất thường.
Nói chuyện là một người lính gác tuổi trung niên, mặt mày dày dạn sương gió trông rất có kinh nghiệm. Thần cấp của ông ta chỉ đạt Thần cấp 5, nhưng đối với người như thế Turan vẫn thể hiện sự kính trọng nhất định.
– Cám ơn lời khuyên của ông. – Turan đáp – Nhưng tôi thật sự có chuyện cần thiết phải ra ngoài. Ông yên tâm. Sẽ không có vấn đề gì đâu.
Người lính gác do dự một lúc rồi đành cất một tiếng thở dài. Ông ta tự biết lời nói của mình không có đủ trọng lượng đối với một du hành giả thực thụ. Những kẻ đến và đi tới tòa thành này, đa phần đều có Thần cấp cao hơn ông, còn trường hợp thấp hơn thì lại đều tham gia đội nhóm, tất nhiên sẽ không buồn nghe lời một kẻ còn chưa đột phá giới hạn Thần cấp 5.
Turan không để ý nhiều tới cảm xúc của người lính gác. Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, và ông ta đã chọn dừng bước ở Thần cấp 5.
Suy cho cùng, du hành là không dễ dàng. Không riêng gì người lính gác mà hầu hết các du hành giả đều sẽ lựa chọn dừng lại sau khi trải qua sự khốc liệt của việc đối đầu với những con quái.
Đại Thánh Thế mang đến cho mọi người Thần vận, giúp họ cất bước chân đầu tiên trên con đường trở thành Thần. Tuy nhiên, không phải ai cũng đều có tài trong việc đó, và sẽ càng hiếm hơn để một kẻ sở hữu được kỹ năng mạnh mẽ. Từ đó, các du hành giả buộc phải làm việc với nhau nếu muốn trở nên lớn mạnh, dẫn tới việc thành lập các quân đoàn, đội nhóm,…
Chuyện là vậy, nhưng các tổ chức hay thế lực cũng là có mạnh và yếu khác nhau. Mạnh thì như quân đoàn Quả táo đỏ, có thể trở thành đối trọng với cả một đất nước, còn yếu thì chẳng hơn gì một tổ đội nhỏ, thậm chí còn có thể thảm thương tới mức không so nổi với một du hành giả cùng cấp.
Kẻ mạnh thông qua việc săn quái sẽ càng lúc càng trở nên mạnh hơn. Trong khi đó, kẻ yếu không những bị bỏ rơi lại phía sau mà còn phải chịu sự chèn ép, tranh đoạt tài nguyên từ những tổ chức và thế lực muốn bồi dưỡng lực lượng cho chính mình.
Từ bỏ việc săn quái để nâng cao Thần cấp là điều thường thấy, và cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao thì vẫn có nhiều hơn một cách để mạnh lên, không cần phải đối mặt với nguy hiểm quá lớn.
“Nhưng nếu một ngày nào đó, du hành giả ngược lại trở thành đối tượng bị quái săn g·iết thì sao?” Turan nói thầm. Không chỉ riêng nó mà có rất nhiều người đã từng nghĩ đến chuyện này, nhất là khi Đại Thánh Thế vừa mới giáng lâm.
Quái là sẽ không xuất hiện hay xông vào trong tòa thành, nơi được các Chính thần bảo hộ. Tuy nhiên, Turan biết là chuyện không hề đơn giản như thế. Thần Syrathr đã rất rõ ràng nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề khi nói về Camilier – một sinh vật t·hảm h·ọa.
Nếu sự tình giống như Turan tưởng tượng, vậy thì trở nên lớn mạnh là điều bắt buộc phải làm. Đại Thánh Thế chắc chắn mang theo ý nghĩa lớn lao hơn thứ mà hiện giờ kẻ chỉ mới Thần cấp 8 như nó có thể chạm tới được.
Rời thành Goryth, Turan lái xe thật nhanh đến sát bìa rừng Cultiven, rồi men theo đó tìm đến một doanh trại mà hai ngày trước vốn chẳng hề tồn tại. Chuyến hành trình nghe như đơn giản đó ngốn mất của nó gần hai giờ đi đường, và may là không gặp phải đám quái khó nhằn nào, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Đón Turan là một nam thanh niên trông khá trẻ với vẻ mặt tươi cười lúc này đang mang lên một bộ giáp dường như kín mít từ đầu tới chân, còn tay thì cầm chắc một thanh kiếm lớn tổ bố mà hẳn trọng lượng không hề nhẹ. Dù trang bị nặng nề là thế, người niên không có vẻ gì gặp khó khăn trong việc di chuyển mà ngược lại cử động rất dễ dàng, như thể đống sắt thép trên người cậu ta đều là giả.
– Cho tôi hỏi…?
Người thanh niên cất tiếng, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười của mình.
– Là Turan. Phó đoàn trưởng của cậu ủy thác đội ngũ của cậu cho tôi.
Turan đáp ngay. Nó vừa mới sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình lên người thanh niên, xác nhận thân phận của cậu ta. Điều khiến nó bất ngờ là cậu ta vậy mà đã đạt Thần cấp 15 khi chỉ mới mười chín tuổi. Đây so với Wyndur là chẳng kém bao nhiêu cả.
– A, ra là cậu Turan. – người thanh niên cười nói – Tôi là Cornel, lần này được ngài phó đoàn trưởng sắp xếp đến hỗ trợ mọi yêu cầu của cậu đây. Có việc gì, cậu Turan cứ bàn trực tiếp với tôi là được, kể cả việc các thành viên quân đoàn bướng bỉnh không chịu nghe lời.
Turan cười thầm. Tên Cornel này vừa gặp đã dằn mặt nó rồi. Để một kẻ lạ mặt, lại còn yếu hơn hẳn cậu ta như Turan ra lệnh tất nhiên là không vui vẻ gì, dù có là được phó đoàn trường yêu cầu một cách mạnh bạo thì vẫn khó mà tín phục.
Tuy nhiên, trực tiếp phản đối hoặc tỏ thái độ, Cornel vẫn là không dám. Hơn nữa, cậu ta cũng không ngại nghe theo lời của kẻ yếu, kể cả là người ngoài, nếu như có thể chứng minh bản thân xứng đáng.
Turan không ưa tình huống này cho lắm, cũng là nguyên nhân chính khiến nó khó mà chấp nhận lời mời của Wyndur khi vẫn còn là một Nihr, bất chấp cậu ta có thành khẩn hay cố gắng thế nào. Nó về cơ bản là không có thừa thời gian cho những chuyện thế này, và chẳng có lý do để làm như vậy. Giờ, khi Tiffia vẫn còn đang bị giam giữ, càng khiến nó bực bội thêm.
– Sao chúng ta không tìm chỗ khác phù hợp hơn rồi nói tiếp nhỉ? – Turan đề nghị.
Cornel thoáng ngạc nhiên, có vẻ không lường trước phản ứng này của Turan, mất một lúc mới đáp:
– A, không vấn đề. Là lỗi của tôi. Mời cậu theo tôi.
Nói rồi Cornel liền quay người bước đi. Bước chân của cậu ta rất vội vàng, như thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó, khiến Turan cố gắng không ít mới theo kịp. May là nó đã đạt Thần cấp 8 rồi, nếu không có khi đã bị tên này bỏ rơi ở phía sau. Lúc đấy, tình huống sẽ thật sự khó xử.
Cornel dẫn Turan tới một căn lều giống hệt với hầu hết những căn lều còn lại trong trại, về vị trí thì nằm ở sát rìa, hướng về phía rừng Cultiven. Không rõ vô tình hay cố ý, căn lều này lại hợp với ý của Turan. Nó chẳng muốn cuộc gặp này bị biết tới bởi ai khác, bên cạnh đó cũng cần tiến vào rừng sau khi kết thúc, nên vẫn là muốn thuận tiện quan sát một chút.
– Xin cậu Turan đừng chê. – Cornel cất tiếng – Hiện tại nhưng căn lều phù hợp hơn đều đang được sử dụng. Tình huống quả thực có chút cấp bách.
– Quả thực là vậy.
Turan đáp ngay. Nó không ngờ là Cornel cũng xác định được đây là tình huống cấp bách. Ấn tượng vừa nãy khiến nó tưởng rằng tên này còn định giở trò dây dưa thêm, nhưng giờ thì đã an tâm hơn rồi.
– Nếu thế, mong cậu Turan nói rõ những việc cần đội ngũ của tôi thực hiện.
Turan nghĩ một chút rồi mới bảo:
– Trước hết, tôi muốn hỏi cậu về khu rừng này. Cậu biết gì? Và đã từng du hành vào sâu trong đó chưa?
Cornel nhướn mày, vẻ khó hiểu. Cậu ta có lẽ vẫn chưa được Wyndur cho biết về nội dung yêu cầu của Turan. Nếu Wyndur đã có ý để nó làm chủ chuyện này thì nó chẳng ngại che giấu Cornel một số thứ, cũng là để tốt cho cậu ta.
– Thú thật, đây là lần đầu tôi nhận nhiệm vụ liên quan tới khu vực này. – Cornel trả lời – Nhưng kiến thức về đội hình chiến đấu trong rừng, các loại quái hay những vấn đề liên quan, tôi đều nắm rất rõ. Nếu cậu nghi ngờ khả năng của đội ngũ, chúng ta sẽ rất khó làm việc với nhau.
– Tôi không nghi ngờ. – Turan đáp – Cậu mới là người đang nghi ngờ.
Bầu không khí theo lời vừa rồi đột nhiên trở nên căng thẳng. Trên gương mặt của Cornel lúc này vẫn là một nụ cười, nhưng giờ trông thật gượng gạo. Và rồi, nụ cười ấy cũng biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị, Cornel cất tiếng:
– Cậu Turan. Tôi xin lỗi vì những lời kế tiếp sẽ có hơi thất lễ. Cậu rốt cuộc đang mưu tính gì trên đội ngũ này?
Turan cười nhếch mép. Nó cảm giác thật thoải mái. Sự thẳng thắn giữa hai người mới là thứ nó cần trong tình hình hiện tại. Mối quan hệ hiện giờ của nó và Wyndur không nên được xây dựng dựa trên thái độ kì quặc và sự lấp lửng của Cornel.
– Câu hỏi mà cậu muốn đặt ra, đúng hơn là tôi đang mưu tính gì với Wyndur, phải không?
Cornel im lặng. Turan có thể cảm nhận được Thần uy đang phát ra từ người cậu ta, không nhiều, nhưng vẫn thể hiện phần nào tâm tình người thanh niên lúc này.
– Có thể nói rằng, giữa hai chúng tôi có một giao kèo. – Turan nói tiếp – Và điều quan trọng là giao kèo này vô cùng có lợi cho phó đoàn trưởng của cậu. Sao cậu không thử hỏi cậu ta xem?
Thần uy từ Cornel nhanh chóng mất đi. Người đang chịu áp lực giờ thành chính cậu ta.
Trên thực tế, Cornel không hề được Wyndur giải thích gì nhiều về nhiệm vụ này, lại còn bị nhấn mạnh rằng phải thực hiện bằng mọi giá, cùng với đó là thời gian vô cùng gấp rút. Giờ nghe thêm lời của Turan, cậu ta khó mà giữ bản thân yên lòng được.
Nếu có thể đơn giản hỏi Wyndur, Cornel đâu phải làm khó Turan đến mức này.
Về phần Turan, nó cũng lấy làm lạ khi mà Wyndur không giải thích mọi chuyện cho Cornel. Và vì thế, nó không dám nói nhiều cái gì. Rất có thể chuyện phức tạp hơn vẻ bề ngoài đang thấy được.
– Tôi chỉ muốn biết rằng tôi có thể tin tưởng cậu hay không, cậu Turan.
Cornel trầm giọng, trông có vẻ đã nhượng bộ.
Turan mỉm cười, hít thật sâu một hơi. Nó giờ muốn hai bên giảm đi phần nào áp lực, vì chuyện sắp tới, không hề dễ dàng.