Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 276: Phiền phức




Chương 276: Phiền phức

– Bọn ngươi… rốt cuộc là ai?

Kull mỉm cười lém lỉnh, lấy ra một chiếc khăn cẩn thận lau sạch v·ết m·áu trên dao găm rồi ném đi. Xong, cậu ta mới nói:

– Đội nhóm Sarnoir, trong thành Goryth vừa được thành lập không bao lâu, việc làm ăn có vài khó khăn nhưng nhìn chung cũng là… phát đạt nhỉ?

Người đàn ông nghiến răng, vẻ vừa lo lắng vừa căm giận. Hồi lâu, ông ta bảo:

– Là các đội nhóm lớn không nhịn nổi quyết định ra tay rồi?

Kull cười khẩy một tiếng đầy ý chế giễu, đáp:

– Lại đoán mò rồi. Dù nói thế nào thì ta cũng từng thuộc về hội Zalt đấy, vầy cũng xem thường nhau quá…

– Hội Zalt!?

Mặt người đàn ông biến sắc. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng có ngày mình bị hội Zalt nhắm tới, lại còn là kẻ mạnh như thế này.

– Không thể nào. – người đàn ông nói lớn – Bọn chúng dám thuê hội Zalt, không sợ bị cắn trả sao? Ngươi là đang nói láo.

– Lời của ta là thật. – Kull hời hợt đáp – Chỉ có ngươi là đang làm quá mọi chuyện lên, cố hiểu nhầm ý ta mà thôi. Xem chừng, ngươi giờ cũng chẳng thể suy nghĩ một cách tỉnh táo nữa rồi.

– Chó má! Hội Zalt thì có làm sao? Muốn g·iết người, chuẩn bị bị g·iết đi là vừa. Cùng lắm thì chúng ta đổi mạng.

Dứt lời, người đàn ông liền xông tới. Kẻ đứng bên cạnh ông ta có chút do dự nhưng rồi cũng lao theo. Chuyện đã diễn ra đến mức này, hắn ta hay đội nhóm này đã không còn sự lựa chọn nữa. Hội Zalt dù sao cũng chỉ lấy mạng mục tiêu một lần mà thôi, giá tiền của lần sau sẽ được độn lên thêm rất nhiều.

– Darmil. Cùng vui vẻ nào.

Kull nói rồi nghiêng người lách mình sang một bên, cố ý tách người đàn ông với tên cạnh ông ta ra.

Darmil thú nhận là nó không hiểu lắm chuyện đang diễn ra, nhưng có vẻ lời của Kull là thật. Một trận đánh nhau thật vui vẻ, hẳn là đã đến rồi.

Đối thủ của Darmil là tên cầm hai thanh thương ngắn ở hai tay. Nó vốn muốn đánh với tên đội trưởng kia, Kull có vẻ cũng đã cố tình chọn hướng của tên còn lại, nhưng cơn giận của tên đội trưởng khiến hắn ta chỉ nhằm vào mỗi Kull mà đuổi theo.



Chẳng còn cách nào khác, Darmil đành tiếp đón tên cầm song thương. Tốc độ của hắn ta không quá nhanh, nhưng những đòn t·ấn c·ông thay phiên liên tục từ cả hai tay khiến nó khó tìm được khoảng trống phản công. Hơn cả là v·ũ k·hí của hắn ta có vẻ là loại tốt, dù bị đón đỡ bằng ‘Xung chấn’ với ‘Búa tạ’ mấy lần liên lục vẫn không có tổn hại gì.

Dù vậy, những đòn t·ấn c·ông của Darmil với hiệu quả chấn động vẫn khiến cử động của đối phương bị gián đoạn trong giây lát. Hắn ta ban đầu còn lấy hơi kịp để chiến đấu tiếp, nhưng càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.

– Ta đâm!

Tên cầm song thương hô lên một tiếng dõng dạc rồi đâm thương về trước, bị Darmil đỡ được, nhưng đòn tiếp theo của hắn ta không phải một đòn đâm mà là hơi ngả người về sau, dậm chân tạo thế ném thẳng cây thương còn lại với uy lực đột phá xông thẳng vào ngực Darmil.

Đòn t·ấn c·ông bất ngờ và mạnh khiến Darmil trở tay không kịp, chỉ có thể vội xoay người, khiến cây thương đâm thẳng vào vai trái của mình.

– Chưa hết đâu.

Tên cầm song thương thừa cơ xông tới với vẻ mặt cười hớn hở vì đòn đánh thành công. Cây thương còn lại được hắn ta cầm bằng cả hai tay, đâm đến với tốc độ và sức mạnh tăng vọt.

Darmil theo phản xạ nghiêng người lùi lại. Cây thương vẫn còn cắm vào vai nó thật sự vướng víu. Không chút do dự, nó vung chùy ném thẳng vào mặt đối phương rồi đưa tay tóm lấy cây thương, rút một phát ra khỏi vai mình.

Đau rát, đến tê dại. Nhưng Darmil không để ý nhiều, ngược lại càng thêm hưng phấn với trận đấu. Nó cầm lấy cây thương, quay sang định nhào tới đâm thì phát hiện mục tiêu đã biến mất.

Đúng hơn thì tên cầm thương đã không còn đứng trước mặt Darmil nữa mà nằm dài trên đất ở đằng xa. Cả người hắn ta co giật mấy hồi, máu chảy ra lênh láng thành bãi, chẳng mấy chốc thì tan biến thành những đốm sáng li ti.

Darmil chưa bao giờ nghĩ rằng một cú ném chùy thuận tay trong lúc tránh né lại có thể hạ sát đối phương, thật sự. Có lẽ nó nên làm điều đó từ sớm, sẽ kết thúc trận đấu này nhanh hơn nhiều. Dù sao thì kẻ mà nó muốn đối đầu là tên đội trưởng kia.

Uống vội một bình thuốc hồi phục khí huyết xong, Darmil đưa mắt nhìn quanh. Nó không mấy khó khăn tìm thấy người đàn ông với chiếc rìu lớn trong tay đang cố đuổi theo một dáng hình di chuyển thoăn thoắt tránh né mọi đòn t·ấn c·ông. Tốc độ của ông ta là không chậm, như so với Kull lại lộ ra thật nực cười.

– Ngươi có giỏi thì đường đường chính chính đánh với ta một trận! Mạng của ta ở đây, ngươi không muốn lấy sao?

Người đàn ông nói lớn, vẻ giận dữ cùng bực tức. Ông ta có lẽ cũng nhận ra rằng chính mình đang ở thế khó, và tình thế này nếu kéo dài thì kẻ thua thiệt chỉ có mình mình mà thôi.

– Đã nói với ngươi ta không phải là đối thủ mà ngươi nên nhắm tới. – Kull vừa tránh một cái rìu bổ xuống vừa nói – Không sao chứ? Tên có vẻ được việc kia không chịu nổi rồi kìa?

– Nhảm nhí!



Người ông gắt, vẫn tiếp tục với những đòn t·ấn c·ông của mình. Ông ta biết rằng bản thân lúc này không thể phân tâm, kết cục của tên cầm liềm kia chỉ vừa xảy ra cách đây chừng mười phút mà thôi.

Darmil đứng từ xa nhìn đến, cảm giác bản thân có chút thừa thãi. Kull mặc dù không thể sớm kết liễu được đối phương, nhưng thắng thua đã quá rõ ràng. Có thể nếu người đàn ông bình tĩnh hơn, đánh giá cẩn thận tình thế thay vì nhào tới một cách điên cuồng thì đã có khả năng đánh bại được Kull.

Mà nếu tình huống là vậy thì Darmil sẽ tới hỗ trợ cho đồng đội của mình. Người đàn ông vốn đã không thể cứu sống bản thân được rồi.

– Cậu thật sự đến từ hội Zalt?

Một giọng nói cất lên. Darmil quay sang thì thấy đó là một người đàn ông tóc đen với ria mép đang đứng cách mình khoảng khá xa. Ông ta có lẽ cũng e ngại bản thân bị kéo vào cuộc chiến.

Nhìn một hồi, Darmil quyết định làm ngơ người đàn ông mà theo dõi tiếp chiến đấu của Kull.

– Hội Zalt không hành động một cách lộ liễu như thế này.

Người đàn ông lên tiếng, cất bước tiến tới gần Darmil hơn.

– Ông hiểu hội Zalt? – Darmil hỏi, quay đầu sang.

Người đàn ông dừng bước. Ông ta thật sự không dám manh động trước cái nhìn của Darmil.

– Từng mất một mạng vào tay họ. Là những sát thủ đáng sợ, g·iết người dứt khoát và không cho mục tiêu cơ hội chuyển mình.

Darmil kì thực không có chút hiểu biết nào về hội Zalt. Nó trước đây cũng chỉ đánh với vài tên, và chúng yếu cực kì. Giờ trông Kull chiến đấu thì có thể thấy rằng không hẳn ai cũng như vậy.

– Nói thế, ông muốn trả thù? – Darmil cười nói – Được. Đánh thôi.

– Không không. – người đàn ông vội bảo – Hội Zalt sẽ không quan tâm nếu tôi tìm đúng kẻ g·iết mình để trả thù, nhưng nếu đổ lên vai thành viên khác thì sẽ chịu t·ruy s·át, nhất là không chỉ một mạng. Nếu cậu thuộc hội Zalt thì cũng biết điều đó, đúng không?

– Đừng nói nhiều. – Darmil gằn giọng – Nếu không có việc gì thì rời đi. Đánh thêm một trận nữa, tôi không ngại.

Người đàn ông lùi lại mấy bước, cười nói:

– Cậu đúng là không thuộc hội Zalt rồi.

– Phải. – Darmil đáp ngay, hất cằm về phía Kull – Nhưng cậu ta thì tôi không dám chắc.



Người đàn ông nhìn sang phía trận đấu, nơi mà tên đội trưởng kia đã bắt đầu thấm mệt, trên người cũng đã xuất hiện v·ết t·hương. Hồi lâu, không biết ông ta nghĩ gì, cất tiếng:

– Nếu được, tôi có thể thuê cậu g·iết một người không?

Darmil nhíu mày vẻ khó chịu. Nó chẳng bao giờ vui vẻ được với việc người khác thuê mình, lại còn là để g·iết chóc. Nó chỉ làm điều mình muốn.

– Tôi không nhận.

– Cậu không cần. – người đàn ông vội nói – Nhưng cậu ta thì… biết đâu được.

“Kull à…” Darmil nói thầm. Chợt nghĩ tới điều gì đó, nó bảo:

– Ông có biết lý do tại sao tôi và cậu ta lại làm chuyện này không?

Người đàn ông bị bất ngờ trước câu hỏi, mất một lúc mới lắc đầu thay cho lời đáp.

– Là đánh nhau. – Darmil tự tin nói – Chúng tôi đến đánh một trận, xong thì sẽ rời đi. Vấn đề của ông, hay bất kì ai ở đây, tôi không quan tâm. Nhưng nếu ông muốn đánh nhau, tôi sẵn lòng tiếp đón.

Người đàn ông chau mày, nghĩ ngợi một hồi thì cất tiếng hỏi:

– Cậu không thuộc hội Zalt, nếu mạo muội làm như hiện giờ, không sợ bị luật pháp Enria sờ gáy ư?

Darmil chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Đối với nó, chuyện đánh nhau là rất bình thường với các du hành giả, chẳng đáng để phải lôi luật pháp ra. Chỉ là, vừa rồi nó thật sự vừa đ·ánh c·hết một tên. Dù vô tình hay cố ý thì đó cũng thật sự là g·iết người, có lẽ sẽ không tránh khỏi một vài rắc rối.

Tuy nhiên, tình hình có lẽ không hề nghiêm trọng để Darmil phải bận tâm. Giữa các du hành giả luôn xảy ra xung đột, cụ thể luật định như thể nào thì nó không rõ, nhưng nó biết chắc một điều là nếu hai bên nảy sinh mâu thuẫn dẫn tới chiến đấu, thì trận đấu dù có dẫn tới n·gười c·hết cũng sẽ không bị xem là phạm tội.

Dù sao thì mọi người đều có thể tái sinh.

C·ướp của g·iết người thì là chuyện khác, cùng với đó là buôn bán nô lệ là loài người, trộm c·ướp tài sản, h·iếp dâm, t·ra t·ấn,… Từ sau Đại Thánh Thế, quả thật rất khó để luật pháp có thể được áp dụng một cách nghiêm khác và đúng đắn cho mọi người, nhưng tất nhiên vẫn có những thứ xấu xa không thể xem nhẹ mà bỏ qua.

Vụ việc do Darmil và Kull gây ra, cụ thể thì nó không dám xác định. Có lẽ lúc trở về nên hỏi Turan một chút xem cậu ta có ý kiến gì không. Dù thế nào cũng không nên gây thêm rắc rối trước khi cứu được Tiffia.

– Không cần ông phải lo.

Darmil hờ hững đáp. Cuộc nói chuyện với người đàn ông thật sự nhàm chán và có phần phiền phức. Nó biết bản thân không hề giỏi với việc dò đoán ý đồ người khác, cũng rất lười làm chuyện đó, chỉ khiến đau đầu.