Tiêu Cửu Thành phát hiện Lục Ngưng Tuyết này lúc vẽ có thể lớn mật làm càn, hoạt sắc sinh hương biết bao nhiêu thì trong thế giới hiện thực lại là nữ tử dễ dàng đỏ mặt thẹn thùng bấy nhiêu. Rõ ràng là một nữ tử còn lớn hơn nàng mấy tuổi nhưng vẫn làm cho nàng cảm giác nàng ấy thật vô cùng đơn thuần, so với Tử Hư tiên sinh vẽ xuân cung đồ kia chênh lệch thật lớn, điều này quả thật khiến cho Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất thú vị. Nàng hàn huyên với Lục Ngưng Tuyết một chút, phát hiện Lục Ngưng Tuyết cũng là một người tinh thông cầm kỳ thi họa, hai ngược trái lại không hế ít có tiếng nói chung, hơn nữa tăng thêm hai người đều thích nữ sắc, trong lúc nhất thời liền biến thành hai kẻ có chung chí hướng, chỉ hận sao được gặp nhau trễ thế.
Tiêu Cửu Thành dựng bối cảnh câu chuyện kỳ này chính là lấy Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt làm nguyên mẫu, một người là đế hậu, một người là trưởng công chúa, hai người tương thân tương ái. Tiêu Cửu Thành sở dĩ để Lục Ngưng Tuyết vẽ Đồ Thập Mị và Lý Lăng Nguyệt thứ nhất là vì nàng thập phần kính ngưỡng Đồ Thập Mị, người này có dã tâm, là một nữ tử vô cùng quyết đoán. Thứ hai, bối cảnh như vậy rất dễ dàng đổi thành nàng và Thiên Nhã. Nếu có một ngày mình trở thành đế hậu, vậy Thiên Nhã chính là trưởng công chúa, hai người tương thân tương ái, cũng xem như có chỗ viên mãn. Dù sao xem ở hiện tại, nàng và Thiên Nhã vẫn không có chút hy vọng nào, bởi vì không chắc tâm nguyện của mình có thành hiện thực hay không, nên nàng càng muốn nhìn thấy hình ảnh được như ý nguyện của mình hơn.
Lục Ngưng Tuyết nào dám vẽ, hai người này đều là hoàng tộc, hơn nữa còn không phải là tiền triều mà chính mà tiên tổ của đương kim bệ hạ. Nếu tranh này bị tuồng ra ngoài, để người ta biết là nàng vẽ thì sẽ bị rơi đầu. Lục Ngưng Tuyết cảm giác gan mình xem như đã lớn rồi, không nghĩ tới lá gan Tiêu Cửu Thành còn lớn hơn nàng, vậy mà cũng dám vẽ.
Ngược lại Tiêu Cửu Thành cảm thấy vấn đề chẳng có gì lớn, dù sao xuân cung đồ vốn là lén lút lưu hành, lại còn là lưu hành nội bộ, người nào có nó đều cất giữ xem như bảo bối, nào có khả năng cho Tử Hư tiên sinh bị chặt đầu? Cho nên Tiêu Cửu Thành nhất định để Lục Ngưng Tuyết vẽ, nếu nàng không vẽ, mình sẽ đem chuyện nàng là Tử Hư tiên sinh nói cho Tô Thanh Trầm biết. Tiêu Cửu Thành là ai, nàng chỉ cần dò la một chút, kết hợp với tư sắc của đạo cô nàng nhìn thấy trong đạo quán, rất dễ dàng liền đoán được đối tượng của Lục Ngưng Tuyết chính là Tô Thanh Trầm.
Nếu để cho Tô Thanh Trầm biết mình là Tử Hư tiên sinh bỉ ổi như vậy, còn không bằng để Lục Ngưng Tuyết chết đi cho xong. Thế là dưới sự bức hϊếp của Tiêu Cửu Thành, nàng không thể không đáp ứng Tiêu Cửu Thành lấy đế hậu và trưởng công chúa trở thành bối cảnh để vẽ tranh.
Sau đó nói cho Lục Ngưng Tuyết nghe những sự thật lịch sử mà mình biết, thậm chí còn vẽ ra chân dung của Đồ Thập Mị trong lúc vô tình nàng được biết để Lục Ngưng Tuyết dựa vào đó vẽ lại, chỉ hơi cải biến lại chút hình tượng nhân vật.
Về phần chi tiết của quyển sách này, Tiêu Cửu Thành bèn tiến đến gần bên tai Lục Ngưng Tuyết nói, dù sao nội dung các nàng đang thảo luận tuyệt đối không thể để người khác nghe được. Có ai ngờ hành vi cẩn thận này của Tiêu Cửu Thành khi rơi vào mắt Thiên Nhã lại biến thành đùa giỡn tiểu đạo cô. Lại thêm trời sinh tiểu đạo cô có tính thẹn thùng, mặt mày trắng nõn hở một tí là đỏ, còn có tư sắc nữa chứ, thử hỏi làm sao Thiên Nhã không nghĩ nhiều cho được.
Thiên Nhã ghen tỵ, mặt lập tức âm trầm xuống, ánh mắt nhìn Tiêu Cửu Thành như muốn xuyên trăm nghìn lỗ thủng qua người nàng.
Tiêu Cửu Thành vô cùng nhạy cảm, lập tức cảm giác được có người đang nhìn mình. Nàng theo cảm giác nhìn lại, liền phát hiện ra Thiên Nhã. Chớp mắt đầu tiên nhìn thấy Thiên Nhã, trong lòng Tiêu Cửu Thành rất là vui sướng, nhưng nàng lập tức phát hiện ra sắc mặt Thiên Nhã vô cùng âm trầm, cũng không biết ai làm cho Thiên Nhã không vui.
Tiêu Cửu Thành và Lục Ngưng Tuyết nói chuyện đã gần như xong nên khi vừa nhìn thấy Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành lập tức bỏ qua Lục Ngưng Tuyết, vội vàng bước nhanh đến chỗ Thiên Nhã.
Thiên Nhã cũng không biết nghĩ thế nào, thấy Tiêu Cửu Thành đi về phía mình thì lập tức xoay người bỏ đi. Nàng không muốn phản ứng cái kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn tiểu đạo cô kia một tí nào hết.
Tiêu Cửu Thành vốn là không biết vì sao Thiên Nhã lại tức giận, nhưng thấy Thiên Nhã ngay cả nhìn mình một chút xíu cũng không thèm thì đoán được có lẽ Thiên Nhã đang giận dỗi mình. Chỉ là Tiêu Cửu Thành càng nghĩ càng không biết mình đã làm gì nên tội nên tình để Thiên Nhã tức giận, đã nửa tháng rồi mình không gặp Thiên Nhã, đâu có khả năng đối với Thiên Nhã làm ra chuyện gì khiến nàng không vui đâu. Có điều Tiêu Cửu Thành cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy "chân dài" Thiên Nhã chẳng mấy chốc sẽ biến mất trước mặt mình, Tiêu Cửu Thành chỉ có thể vội vàng chạy theo để bắt kịp Thiên Nhã.
Ai mà biết được Thiên Nhã dù đã mang linh hồn hơn ba mươi tuổi, vậy mà đối với chuyện tình cảm vẫn ngây thơ cực kỳ. Nàng nghe thấy tiếng chân Tiêu Cửu Thành ở phía sau đuổi theo mình, chẳng những không có ngừng lại mà ngược lại càng chạy nhanh hơn trước. Nàng có tập võ qua nên tốc độ chạy rất nhanh, nhanh đến mức Tiêu Cửu Thành không đuổi theo kịp.
"Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành nóng ruột, ở phía sau không khỏi gọi to tên Thiên Nhã, nàng không hiểu, chẳng lẽ nhìn mình thôi Thiên Nhã cũng không nguyện ý sao?
Thiên Nhã nghe tiếng Tiêu Cửu Thành gọi tên mình thì cảm giác được sự nóng nảy trong ngữ khí của nàng. Thấy Tiêu Cửu Thành khẩn trương, tự nhiên trong lòng nàng cũng cảm thấy khá khẩm hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ Tiêu Cửu Thành cùng với tiểu đạo cô kia xì xì xào xào vẫn thấy bực bội trong lòng vô cùng, cho nên nàng chỉ ngừng lại bước chân lại một nhịp rồi tiếp tục chạy lại như cũ.
Tiêu Cửu Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu cứ người chạy ta đuổi thế này cũng không phải biện pháp, thế là nàng cái khó ló cái khôn làm bộ té cái oạch, còn phát ra tiếng kêu thật thê lương.
Thiên Nhã nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Tiêu Cửu Thành quả nhiên dừng lại, nàng quay đầu nhìn, thấy Tiêu Cửu Thành đang ngã quỵ trên mặt đất, dường như không đứng lên nổi. Thế là Thiên Nhã không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng lui chân đi về phía bên cạnh Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã lập tức quay đầu thì trong lòng rất vui mừng, thầm nghĩ Thiên Nhã vẫn để tâm đến mình. Đương nhiên nàng biết nếu Thiên Nhã biết mình lừa gạt nàng, thế nào cũng lại tức giận cho xem.
"Sao ngươi đần quá vậy, đi đường thôi mà cũng ngã, có sao không?" Thiên Nhã đi đến bên cạnh Tiêu Cửu Thành, lập tức ngồi xổm xuống, vừa giáp mặt liền bắt đầu mắng Tiêu Cửu Thành.
Mặc dù vị Thiên Nhã mắng nhưng trong lòng Tiêu Cửu Thành vẫn rất vui vẻ. Bởi vì nàng hiểu rõ Thiên Nhã, nàng biết chỉ có bề ngoài Thiên Nhã tỏ ra khó chịu thôi, rõ ràng trong lòng khẩn trương lo lắng cho mình, còn cứ nhất nhất phải dùng phương thức khó chịu này để biểu đạt.
Thiên Nhã không nghĩ nhiều, vội kéo ống quần Tiêu Cửu Thành lên để kiểm tra. Nhìn thấy đầu gối Tiêu Cửu Thành không coa bị thương thì nàng càng lo lắng hơn, sợ Tiêu Cửu Thành bị thương ở chỗ nào khác. Dù sao trong lòng Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vốn là nữ tử vô cùng yếu ớt.
"Ngươi bị thương ở đâu rồi?" Thiên Nhã khẩn trương hỏi.
Tiêu Cửu Thành nhìn xem nét mặt viết đầy chữ khẩn trương và lo nghĩ của Thiên Nhã thì trong lòng vừa vui vừa thương xót. Vui vì Thiên Nhã đối với mình khẩn trương, làm mình cảm thấy nàng vẫn rất để ý đến mình, buồn vì Thiên Nhã đối với mình để tâm, lại không phải là loại để tâm mà mình mong muốn, thế là không hiểu sao lại cảm thấy lòng chua xót.
"Không có thương tổn ở đâu, chỉ là Thiên Nhã đi quá nhanh, người ta theo không kịp." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng nói.
Thiên Nhã nghe vậy liền buông chân Tiêu Cửu Thành xuống, trừng Tiêu Cửu Thành một chút, đứng dậy lại muốn đi.
Tiêu Cửu Thành nóng vội bèn bất chấp gì khác, đưa tay ôm lấy cổ Thiên Nhã, không cho Thiên Nhã rời đi.
"Thiên Nhã thật sự chán ghét ta đến vậy sao?" Tiêu Cửu Thành khổ sở hỏi.
Tiêu Cửu Thành ôm cổ của mình làm cho thân thể Thiên Nhã cứng đờ. Mùi hương quen thuộc trên thân Tiêu Cửu Thành tràn vào chóp mũi của nàng, trước kia Thiên Nhã chẳng qua là cảm thấy dễ ngửi, nhưng giờ khắc này, rõ ràng hương thơm đã ngửi qua rất nhiều lần kia lại làm cho Thiên Nhã sinh ra cảm giác tâm trí cứ miên man quay cuồng không dứt, nhịp tim không tự chủ tăng nhanh, giờ khắc này, Thiên Nhã đã không cách nào trốn tránh mình đối với Tiêu Cửu Thành sinh ra cảm giác nữa. Thì ra giữa để ý và phát sinh yêu thương, có đôi khi chỉ vẻn vẹn cách nhau một đường.
Nàng cảm giác được Tiêu Cửu Thành để tâm đến mình, nhưng nếu nàng vẫn để tâm đến mình, vì sao vẫn còn đầu gối tay ấp với đạo cô kia làm gì? Nghĩ đến hình ảnh vừa mới nhìn thấy, tâm Thiên Nhã lại giống như lại mèo cào, vết thương rỉ máu giờ vẫn còn đang đau.
"Chán ghét hay không thì có quan hệ gì đâu? Không phải ngươi và tiểu đạo cô kia rất tốt sao?" Độc Cô Thiên Nhã hừ lạnh nói.
"Tiểu đạo cô?" Tiêu Cửu Thành không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh, nàng đã nghĩ ra tiểu đạo cô trong lời Thiên Nhã có thể là Lục Ngưng Tuyết kia đi. Không lẽ là bởi vì vừa rồi mình thầm thì nói chuyện với Lục Ngưng Tuyết mới khiến Thiên Nhã tức giận bỏ đi chăng, nếu giả thiết này thành lập, vậy đây không phải nói rõ Thiên Nhã đối với mình có lòng chiếm huux hay sao? Nghĩ tới đây, trái tim Tiêu Cửu Thành giống như muốn run lên, tâm tình nàng kích động bành trướng vô cùng, đôi tây ôm lấy cổ Thiên Nhã, càng ôm càng chặt.
Độc Cô Thiên Nhã nói xong thì cảm thấy ngữ khí của mình dường như quá chua rồi, đặc biệt giờ phút này Tiêu Cửu Thành còn thân mật đến cực điểm ôm cổ mình, làm cho nội tâm nàng cảm giác rất khó chịu, sợ Tiêu Cửu Thành phát giác ra tình ý không nên có trong lòng mình.
"Ngươi mau thả ta ra!" Thiên Nhã cố ý cộc cằn nói.
"Không buông, buông ra Thiên Nhã sẽ chạy." Trong lòng Tiêu Cửu Thành như âm thanh cổ vũ, thân cận Thiên Nhã cũng lớn mật hơn nhiều.
"Ngươi mau thả ta ra, bộ dạng này còn ra thể thống gì!" Thiên Nhã không khỏi dùng ngữ khí nghiêm khắc cảnh cáo Tiêu Cửu Thành.
Trong lòng Tiêu Cửu Thành còn chưa hoàn toàn khẳng định được tình cảm của Thiên Nhã, cho nên khi nghe thấy ngữ khú Thiên Nhã quá nghiêm khắc, cũng không dám làm càn nữa.
"Vậy ngươi đáp ứng ta, ta buông ngươi ra, ngươi không chạy nữa, người ta đuổi không kịp." Ngữ khí Tiêu Cửu Thành mang theo vài phần ủy khuất, lại có chút nũng nịu, còn mang theo vài phần khẩn cầu nói.
Mặc dù Thiên Nhã không có trả lời, Tiêu Cửu Thành vẫn ngoan ngoãn buông cổ Thiên Nhã ra, lại kéo tay áo Thiên Nhã, sợ Thiên Nhã lại chạy.
Thiên Nhã được thả ra cũng không chạy tiếp nữ, trong lòng nàng vẫn đang nhớ nhung Tiêu Cửu Thành, chỉ là nàng không muốn nguyện ý thừa nhận cảm giác ghen tuông vừa rồi nên chỉ có thể lựa chọn trốn tránh cảm giác của mình. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng Tiêu Cửu Thành không thể có mình thì không được, ít nhiều gì cũng có thể trấn an trái tim đang ghen tuông đến độ sắp điên của Thiên Nhã một chút.
"Ta chỉ yêu mỗi một mình Thiên Nhã, tiểu đạo cô kia sao có thể so sánh với Thiên Nhã cho được? Hôm nay chẳng qua là cảm thấy nàng vẽ tranh vô cùng tốt, liền muốn so tài chút hoạ kỹ với nàng, ngươi biết ta luôn luôn tự cho mình là thông minh, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, khó có dịp được gặp một hoạ sĩ có thực lực tương đương, không khỏi sinh ra ý nghĩ tranh đua cao thấp…" Tiêu Cửu Thành vội vàng nửa thật nửa giả giải thích cho mình, sợ Thiên Nhã cho rằng mình đối với tiểu đạo cô cũng có hứng thú, nàng đâu phải người dễ thay đổi thất thường như vậy.
"Luận bàn họa kỹ cần phải xì xà xì xào như vậy sao!" Mặc dù nghe Tiêu Cửu Thành nói xong thì trong lòng Thiên Nhã thư thản hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy có điểm nào đó không hợp lý. Nếu chỉ đơn thuần là luận bàn họa kỳ, cần gì phải dựa sát vào nhau để nói nhỏ làm gì, hơn nữa tiểu đạo cô kia không có việc gì lại đỏ mặt là thế nào. Nàng đang suy nghĩ phải chăng Tiêu Cửu Thành cũng giống như những nam tử kia, dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành lừa gạt mình, mình đâu phải loại dễ bị dụ đến thế!
Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói như thế thì hoàn toàn có thể khẳng định được Thiên Nhã sinh ra lòng chiếm hữu đối với mình. Trong lòng nàng mừng rỡ như điên như mặt ngoài không dám lộ ra nửa phần. Cho dù nàng không xác định được lòng chiếm hữu của Thiên Nhã có phải loại chiếm hữu kia hay không, nhưng đối với Tiêu Cửu Thành mà nói thì đây đã là điềm tốt rồi.
"Nếu Thiên Nhã không thích ta quá mức thân cận với tiểu đạo cô kia thì sau này ta nhất định sẽ giữ khoảng cách với nàng." Tiêu Cửu Thành ra dáng "ngươi bảo ta làm gì ta cũng đều đồng ý hết".
"Ngươi thích thân cận với ai thì có liên quan gì đến ta đâu?" Thiên Nhã thập phần ngạo kiều nói, nàng còn lâu mới thừa nhận vừa rồi mình ghen tỵ.
Lời tác giả:
Tiêu Cửu Thành: Ka ka ka, hôm nay thời tiết đẹp ghê nha, Thiên Nhã nhà ta rốt cuộc cũng thông rồi, bởi vậy ở đời chịu khó kiên nhẫn chút thì trời sẽ quang mây sẽ tạnh, hehehe, giờ Thiên Nhã ở rất gần ta, chỉ trong tầm tay thôi!
Thiên Nhã: Hừ, ta còn lâu mới thích nàng, người nào thích ta rồi là ta không cho phép đi thích người khác, nói chung ta là zậy đó, thì sao!