"Con ở đây hơn nửa tháng rồi, trong lòng phụ thân và Cửu Thành đều nhớ con, hôm nay vừa đúng lúc rảnh rỗi nên mới cùng Cửu Thành đến đây thăm con, Cửu Thành đang dâng hương ở tiền điện, dâng hương xong sẽ tới." Độc Cô Tấn không hề quên tình ý không bình thường giữa nữ nhi và Tiêu Cửu Thành, thập phần hiểu ý người nói cho nàng biết hiện tại Tiêu Cửu Thành đang ở đâu và làm gì.
Mãi suy nghĩ đến Tiêu Cửu Thành suốt nửa tháng nay, cho đến bây giờ Thiên Nhã vẫn còn khủng hoảng và canh cánh trong lòng những chuyện giữa mình và Tiêu Cửu Thành, cho nên khi vừa nghe đến hai chữ Cửu Thành kia, trong lòng nàng không khỏi chột dạ một chút. Giống như chim sợ cành cong vậy, không hiểu sao lại bối rối đến thế, bên cạnh đó vẫn phải vội vàng che giấu sự bối rối của mình, sợ phụ thân sẽ nhìn ra sự bất bình thường của mình, giờ khắc này Thiên Nhã thật sự không biết phải làm sao. Người kia chỉ cần có một chút xíu hành động nhỏ thôi thì đã giống như vác một tảng đá to đập vào lòng nàng, tạo nên từng vòng từng vòng sóng gợn, thật lâu không thể êm đềm như xưa.
Độc Cô Tấn vốn là một người tinh tế, thấy nữ nhi vừa nghe đến tên Tiêu Cửu Thành thì biểu lộ chợt rất khác thường, liền nghĩ nguyên nhân chắc do nữ nhi quá mức nhớ nhung Tiêu Cửu Thành đây mà.
"Vâng." Thiên Nhã nhẹ nhàng lên tiếng. Đối với chuyện Tiêu Cửu Thành sắp đến đây, nàng vừa bất an lại vừa chờ mong, chỉ là phần chờ mong dường như có nhiều hơn chút. Bởi vì kể từ lúc nghe thấy tên Tiêu Cửu Thành, nàng bắt đầu không làm chủ được bản thân nghĩ đến Tiêu Cửu Thành, ngay cả nói chuyện với Độc Cô Tấn cũng không khỏi phân tâm, lòng tràn ngập mong mỏi Tiêu Cửu Thành đến đây ngay lập tức.
Ai ngờ nàng và phụ thân nói chuyện hơn nửa canh giờ cũng không thấy bóng dáng Tiêu Cửu Thành đâu. Thiên Nhã ở nơi này ngây người nửa tháng, nàng biết rõ đáo quán này không hề lớn, thắp nén hương mà thôi, một khắc đồng hồ cũng không tới, làm gì có chuyện lâu lắc như vậy. (1 khắc = 15 phút)
"Sao Tiêu Cửu Thành thắp hương thôi mà lâu như vậy?" Rốt cuộc Thiên Nhã nhịn không được hỏi Độc Cô Tấn, mặc dù Tiêu Cửu Thành ở đạo quán không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn không nhịn được bận tâm trong lòng.
"Chắc là cùng mấy đạo trưởng luận đạo gì gì đó." Bản thân Độc Cô Tấn cũng đang ở trong đạo quán, hoàn toàn không lo lắng Tiêu Cửu Thành sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao thành này cũng trong phạm vi quản lý của hắn. Cưới Tiêu Cửu Thành làm con dâu đúng thật là sáng suốt, nàng thập phần thông minh, tri thức uyên bác, ngay cả phật đạo nàng cũng có tạo nghệ, nên nếu muốn luận đạo với mấy đạo cô chắc hẳn cũng không có vấn đề gì đi.
Thiên Nhã cũng cảm thấy suy đoán của Độc Cô Tấn hợp lý, nhưng suy đoán này lại làm cho nàng cảm thấy rất không cao hứng. Không phải Tiêu Cửu Thành đối với mình có ý xấu sao, đã mười lăm ngày không gặp mình rồi, theo lý nàng đến đạo quán phải gấp gáp muốn gặp mình mới đúng chứ, ở đâu mà còn dành tinh thần sức lực rảnh rỗi nói chuyện phiếm với người khác là thế nào? Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đặt những người những chuyện khác cao hơn mình, trong lòng nàng rất không thoải mái, đặc biệt là những chuyện này còn chẳng phải chuyện quan trọng gì. Càng nghĩ Thiên Nhã càng nổi nóng, bản tính nàng vốn hay ghen tị, độc đoán, hận không thể để người nàng ưa thích đều phải lấy nàng làm trung tâm.
Tâm trạng Thiên Nhã vừa biến xấu, Độc Cô Tấn liền phát giác ra được. Trước đó hắn vẫn đang suy đoán có phải nữ nhi và Tiêu Cửu Thành đang giận dỗi nhau hay không, rõ ràng cả hai đều rất để ý đối phương nhưng gần đây hình như toàn làm ra vẻ xa lánh. Độc Cô Tấn nghĩ, nguyên do có lẽ vì hai người đều là nữ tử, nữ tử ấy mà, ai nấy đều rất rụt rè, luôn hy vọng có người dỗ dành mình nhưng lại chẳng bỏ xuống được sĩ diện để đi dỗ dành đối phương. Độc Cô Tấn càng nghĩ càng khẳng định khả năng này.
"Chắc là có việc gì đó nên đến trễ chăng, hay là con thử đi qua đó xem?" Sợ nữ nhi không bỏ sĩ diện xuống được, không chủ động đi tìm Tiêu Cửu Thành nên Độc Cô Tấn vô cùng biết ý đề nghị.
"Nàng muốn tới thì tới." Thiên Nhã ra vẻ lãnh đạm nói, giả bộ như ta đây không thèm để ý, kỳ thực nội tâm đang sốt ruột cực kỳ
"Đã tới đây thì phụ thân cũng phải thắp hương mới đúng. Nhã nhi đi cùng phụ thân ra tiền điện đi." Độc Cô Tấn biết con gái tính tình kiêu ngạo, cơ bản không biết tỏ ra mềm dẻo, còn không bằng tìm bậc thang để nàng bước xuống.
"Vâng." Thiên Nhã lúc này mới có lý do chính đáng đi ra tiền điện.
Vừa mới đến tiền điện, ánh mắt Thiên Nhã không tự chủ được bắt đầu tìm kiếm hình bóng Tiêu Cửu Thành, chỉ là chẳng thấy Tiêu Cửu Thành đâu. Nàng thầm nghĩ, rốt cuộc Tiêu Cửu Thành chạy đi đâu rồi, nhưng hoàn toàn không có ý muốn hỏi ra lời.
Vẫn là Độc Cô Tấn hiểu tâm tư của con gái, còn chạy đến tìm nữ đạo cô hỏi Tiêu Cửu Thành đi đâu. Có điều mấy đạo cô khác cũng không biết, đúng lúc này thì Tô Thanh Trầm bước ra.
Bởi vì Tiêu Cửu Thành và Lục Ngưng Tuyết ở trong phòng rất lâu nên Tô Thanh Trầm đứng chờ bên ngoài đã lâu quyết định không chờ nữa, dù sao trong đạo quán còn không ít sự vụ cần nàng xử lý, đặc biệt gần đây đạo quán còn đang tu sửa phòng ốc. Ngược lại nàng cũng cao hứng thay cho Lục Ngưng Tuyết, nếu hai người có thể giao hảo, đối với Lục Ngưng Tuyết chỉ có tốt chứ không có gì xấu. Số mạng các nàng ở đây giống như lục bình trôi, không có nơi để tựa vào, nếu như có thể như dây leo có chỗ để bám vào thì sao lại không tốt, huống hồ Tiêu Cửu Thành làm người ta cảm giác nàng không phải hạng người bình thường.
"Đại sư tỷ, Độc Cô tướng quân hỏi Độc Cô thiếu phu nhân đi đâu?" Tiểu đạo cô bị hỏi tranh thủ tìm đại sư tỷ hỏi lại.
"Thiếu phu nhân đang ở hậu viện, nàng và Lục sư muội của ta mới quen đã thân, hiện tại đang cùng Lục sư muội luận bàn họa kỹ." Tô Thanh Trầm thành thật nói cho Độc Cô Tấn biết.
Thiên Nhã vừa nghe xong thì trong lòng càng không thoải mái hơn, Tiêu Cửu Thành từ lúc nào cùng tiểu đạo cô trong đạo quán này quen thân như vậy, luận bàn họa kỹ cái gì! Vừa nghĩ đến Tiêu Cửu Thành có thể đang ân cần với nữ tử khác giống như mình, nội tâm nàng giống như băng sương, ngay cả mặt cũng lộ ra vẻ lạnh cả người.
Độc Cô Tấn thấy gương mặt phát lạnh của con gái thì cảm thấy nhất định phải tìm Tiêu Cửu Thành nhanh lên mới được. Con gái đã rất lâu rồi không có mất hứng như thế này, đại khái bây giờ chỉ có Tiêu Cửu Thành mới dỗ dành con gái vui vẻ lại được thôi.
"Phụ thân còn có việc, con cứ nói chuyện với Cửu Thành đi, ta đi về trước. Con và Cửu Thành đã lâu không gặp, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, ta sẽ phái người để Cửu Thành tá túc lại đêm nay." Cuối cùng Độc Cô Tấn vẫn quyết định không xen vào chuyện của con gái và con dâu.
Thiên Nhã vốn ghen tỵ, kiếp trước đã như thế, mà kiếp này vẫn như vậy, tình yêu đối với nàng mà nói rất dễ dàng làm cho lòng nàng rối tung rối bời. Giống như giờ phút này vậy, nàng rốt cục nhịn không được quyết đi tìm Tiêu Cửu Thành.
Đợi đến khi nàng đến hậu viện, chỉ thấy Tiêu Cửu Thành và Lục Ngưng Tuyết đang từ kho củi đi ra. Hai người cười cười nói nói, thái độ vô cùng thân mật, chưa kể Tiêu Cửu Thành còn thỉnh thoảng rủ rỉ bên tai Lục Ngưng Tuyết. Chẳng biết hai người đang thầm thì chuyện gì mà gương mặt trắng nõn của Lục Ngưng Tuyết còn thỉnh thoảng đỏ ửng lên.. Cảnh tượng vậy nhìn rất giống như Tiêu Cửu Thành đang đùa giỡn tiểu đạo cô nhà người ta, chí ít trong mắt Thiên Nhã chính là như vậy.
Một Thiên Nhã hay ghen tỵ, đã rất lâu rồi không còn hưởng qua cảm giác ghen ghét như xát muối vào tim như vậy nữa. Cảm giác ghen tỵ mãnh liệt như ngọn lửa cháy lên hừng hực, như đem nàng đốt thành tro bụi. Thiên Nhã cảm giác rất rõ ràng, ghen tỵ giờ phút này chẳng khác gì với ghen tỵ ở kiếp trước, chuyện này khiến nàng không còn cách nào phủ nhận tình ý trong lòng mình đối với Tiêu Cửu Thành nữa. Hơn nữa trong nháy mắt nàng đối với Tiêu Cửu Thành tràn ngập giận chó đánh mèo, giận Tiêu Cửu Thành trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi nơi.