Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 82




Thiên Nhã ở lại đạo quán đã vài ngày, một hôm nào đó Lục Ngưng Tuyết bị Tô Thanh Trầm kéo đến hậu viện phơi nắng thì bắt gặp Thiên Nhã đang ở viện tử tản bộ. Mặc dù thị lực nàng không tốt nhưng chỉ dựa vào loáng thoáng hình dáng, Lục Ngưng Tuyết vẫn bị kinh diễm một phen. Quả nhiên đại sư tỷ không có lừa nàng, Độc Cô Thiên Nhã xác thực dáng dấp cao cao, mũi cao thẳng hơn so với người bình thường không nói, ngay cả làn da cũng trắng hơn nhiều. Bề ngoài nàng dường như có pha trộn thêm nét phong tình của Trung Nguyên dị vực, tư thái xinh đẹp đến cực điểm, thực sự rất đặc biệt. Chờ đến khi Độc Cô Thiên Nhã đi đến gần nàng, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng hơn thì lại càng kinh diễm. Cho dù gần đây bao nhiêu sắc tâm đều dành hết cho đại sư tỷ, nhưng giờ phút này cảm xúc của nàng vẫn bành trướng như thường, cũng không phải thấy sắc thì phát ra tình ý, mà đơn giản là hưng phấn, nàng cảm thấy đây đích thị là nhân gian tuyệt sắc, Độc Cô Thiên Nhã thật đặc biệt thích hợp để minh họa cho tranh vẽ của nàng. Hơn nưa tính cách Độc Cô Thiên Nhã vốn cao ngạo, phối hợp thêm tướng mạo của nàng, quả thực là tuyệt phối. Lục Ngưng Tuyết bị sắc đẹp của Độc Cô Thiên Nhã rung động đến mức vô cùng kích động, lập tức chạy về phòng nhỏ của mình mài mực, nâng bút vẽ lên.
Mấy đêm gần đây nàng đều ngủ chung với Tô Thanh Trầm, sắc đẹp của Tô Thanh Trầm là sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ không nhỏ đối với nàng, cho nên ban đêm càng kiềm chế bao nhiêu thì ban ngày càng biến sắc tâm của mình trở thành linh cảm bấy nhiêu, cứ thế có bất kỳ ảo tưởng nào về Tô Thanh Trầm đều nhất nhất vẽ vào. Tên sách là "Thanh Phong Ngọc Lộ", bối cảnh cố sự là hai nữ tử trong đạo quán, nương tựa vào nhau như thế nào, "tương thân tương ái" ra sao, hình ảnh mười phần hương diễm, so với mấy quyển trước đều đặc sắc hơn nhiều.

Có thể nói quyển sách này là tụ hợp vô số ảo tưởng của nàng đối với Tô Thanh Trầm, nên mỗi lần vẽ xong Lục Ngưng Tuyết đều cảm thấy mình đặc biệt bẩn thỉu, lương tâm đặc biệt bất an. Lục Ngưng Tuyết vẽ xong, ngay cả bản thân nàng cũng không dám lấy ra xem lại, nàng cảm thấy đây là đồ vật đại biểu cho nội tâm tà ác nhất của nàng, là bí mật xấu hổ mà không dám nói ra với bất kỳ người nào. Nàng có tư tâm, trong tranh là vẽ Tô Thanh Trầm với mình nên không muốn bất luận ai khác nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp vũ mị của đại sư tỷ, vì thế liền vụиɠ ŧяộʍ cất giấu cho riêng mình, không đem đi đổi tiền.
Bây giờ gặp được Độc Cô Thiên Nhã là đại mỹ nữ so với những mỹ nhân nàng vẽ trước đó hoàn toàn khác biệt, thế là Lục Ngưng Tuyết càng kích động, lại thêm gần đây linh cảm cuộn trào nên ngắn ngủi thời gian mười ngày, một quyển xuân cung đồ mới nhất được ra lò. Đương nhiên Lục Ngưng Tuyết vẽ người không thể nào là Thiên Nhã, chí ít chỉ là nữ tử gần giống với Thiên Nhã, hơn nữa trải qua nàng đặc biệt xử lý, sẽ không để ai cảm thấy người kia là Thiên Nhã, chỉ cảm thấy là nữ tử cùng loại hình với Thiên Nhã mà thôi.

Tên sách là "Chưởng thượng minh châu", bối cảnh là công chúa trong một quốc gia kia, được phụ vương nhất mực sủng ái, dáng dấp thập phần xinh đẹp động lòng người, nhưng cá tính nàng cao ngạo, lại thích nữ sắc. Hoàng đế cũng mặc công chúa muốn yêu thích gì thì yêu thích, còn ban thưởng vô số mỹ nhân cho nàng, mỗi mỹ nhân đều đem tất cả vốn liếng ra để lấy lòng vị công chúa kiêu ngạo và cao cao tại thượng kia. Mặc dù mỹ nhân đông đảo nhưng cũng không có gì lo ngại, thân thể công chúa vô cùng tốt, cùng chia ân huệ, một đêm có thể ngự hưởng vài người, sau đó là đủ loại hình ảnh nhiều người cùng giao hoan vô cùng hoạt sắc sinh hương.
Bởi vì bản "Chưởng thượng minh châu" này thời gian sáng tác ngắn nên cố sự hơi kém một chút, nhưng quý nhất ở chỗ phong cách nữ chính cùng những bản trước đó hoàn toàn khác nhau, có loại dị vực phong tình. Chưa kể gần đây nội tâm Lục Ngưng Tuyết tương đối bạo động nên nội dung càng thêm lớn mật hương diễm hơn bình thường.

Thế là một bản này Lục Ngưng Tuyết cầm đi đổi tiền, được năm mươi lượng bạc trắng. Người mua tranh này gần đây càng lúc càng chịu dùng nhiều tiền để mua xuân cung đồ của nàng, làm cho nàng hết sức hài lòng cầm bạc vui vẻ về đạo quán. Lục Ngưng Tuyết vốn chỉ bán cho một nhà sách, nhưng nàng không biết nàng cầm thù lao chỉ đơn giản là một phần mười giá trị thật mà thôi. Lão bản của nhà sách này sau đó chuyển tay bán cho người đang sưu tập tất cả xuân cung đồ của nàng, giá cả tức thì tăng gấp mười lần.
Độc Cô Thành từ khi xem xuân cung đồ của Tử Hư Tiên Sinh về sau thật sự là nhớ mãi không quên. Hắn bèn dặn dò người bạn kia, chỉ cần có sách mới nhất ra lò nhất định phải thông tri hắn một tiếng. Mang thân phận là đại công tử Độc Cô gia, có rất nhiều người nguyện ý giao hảo với hắn, huống hồ là những người bạn có chung sở thích, càng nguyện ý chia sẻ đồ tốt với hắn hơn.

Thế là quyển "Chưởng thượng minh châu" vừa mới ra mắt không bao lâu thì Độc Cô Thành đã cầm được, cảm xúc tức thì bành trướng. Nam nhân vốn là háo sắc, đối với cốt truyện chẳng có yêu cầu gì cao, huống hồ nữ tử trong tranh chính là tình nhân trong mộng của Độc Cô Thành nên hắn mười phần yêu thích quyển sách này, xem đi xem lại đến ba lần mới lấy ra cho Tiêu Cửu Thành cùng hưởng. Căn bản không hề nghĩ tới câu chuyện này vốn lấy hình tượng từ tỷ tỷ của mình.
"Ta nói ngươi nghe, quyển này rất rất hay, rất đặc biệt." Độc Cô Thành cực lực đề cử, hoàn toàn không xem Tiêu Cửu Thành là nữ nhân mà xem như "đồng râm" cùng chung chí hướng, nếu như hồi đó hắn có biết đến từ này.

Tiêu Cửu Thành xem mấy quyển trước đó đều là ưa thích, nhưng khi nhìn đến quyển này thì nàng cảm thấy đặc biệt khó chịu. Tư thái, khí chất, thân phận bối cảnh của công chúa bên trong tranh đều quá giống với hình tượng Thiên Nhã, mặc dù chưa chắc người khác sẽ liên tưởng giống mình, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn không nguyện ý để người khác nhìn thấy tư thái của Thiên Nhã, cho dù là gần giống cũng không được. Hơn nữa trong câu chuyện này, điều nàng đặc biệt không thích chính là công chúa còn ngủ chung với mấy nữ tử trong cùng một đêm, không có chút nào biết khắc chế kiểm điểm cái tính trăng hoa của mình. Càng xem nàng càng nổi nóng, còn thử đếm qua một chút, vậy mà tính ra nữ nhân phát sinh quan hệ với công chúa đến ba mươi, bốn mươi người. Chỉ có một người thôi Tiêu Cửu Thành đã không nhịn được muốn phát hỏa, huống hồ là ba bốn mươi người, quả thực chính là lửa cháy phừng phừng, nàng phải phí hết sức chín trâu mười hổ mới khắc chế được nỗi niềm kích động muốn xé tan nát quyển sách xuân cung đồ này thành bột phấn. Giờ phút này nàng còn đặc biệt muốn xé tan cái người gọi là Tử Hư Tiên Sinh kia ra, dám đem nữ tử tương tự Thiên Nhã vẽ ra không nói, lại còn vẽ thành hoa tâm như vậy, quả thực là không thể nhẫn nhục! Lúc này nàng hoàn toàn quên mất không biết là ai trước đó tự đem mình biến thành vương phi trái ôm phải ấp, lúc đó chỉ thấy nàng vui mừng khấp khởi, có hề tức giận như bây giờ đâu!
Quyển sách này dù sao cũng đồ đi mượn, Tiêu Cửu Thành và Độc Cô Thành xem xong bắt buộc phải trả lại cho người ta. Tiêu Cửu Thành nghĩ đến tập tranh này sẽ còn được giữ lại trong tay người khác thì trong lòng đặc biệt khó chịu, lần đầu tiên nàng nghĩ phải tìm ra Tử Hư Tiên Sinh kia cho bằng được. Có điều nàng mang thân phận nữ tử sẽ không tiện ra mặt làm việc, chỉ có thể giật dây cho Độc Cô Thành đi tìm. Hiện tại Độc Cô Thành đã quen ăn món ngon, nên cũng bắt đầu nghĩ muốn sưu tập loại xuân cung đồ cao cấp này, nhưng mà bằng hữu kia của Độc Cô Thành cũng rất cơ cảnh, không chịu nói cách nào tìm được những quyển trách kia, sợ người khác sẽ chia cắt trân phẩm hắn luôn cất giấu.

Lại nói qua Độc Cô Thiên Nhã đã ở đạo quán ngây người mười lăm ngày, nàng phát hiện ra một sự tình để nàng vô cùng khủng hoảng. Đó chính là trong mười lăm ngày này, nàng không ngừng nghĩ đến Tiêu Cửu Thành. Loại nhớ nhung này chẳng khác gì cảm giác nóng ruột nóng gan mà Thiên Nhã đã từng quen thuộc, ở kiếp trước nàng đối với Lý Quân Hạo chính là loại cảm giác này, vậy mà bây giờ đối tượng lại trở thành Tiêu Cửu Thành, hỏi sao Thiên Nhã không khủng hoảng cho được. Chẳng lẽ mình đối với Tiêu Cửu Thành cũng có ý nghĩ giống nàng đối với mình sao, nghĩ như vậy là Thiên Nhã cảm thấy thực sự quá hoang đường, nàng và Tiêu Cửu Thành đều là nữ tử, làm sao xảy ra chuyện này được? Chẳng lẽ mình bị Tiêu Cửu Thành ảnh hưởng nên cũng biến thành không bình thường? Càng nghĩ Thiên Nhã càng cảm thấy Tiêu Cửu Thành không tốt, đều là do Tiêu Cửu Thành hại mình.
Từ khi Độc Cô Thiên Nhã phát hiện mình đối với Tiêu Cửu Thành cũng có cảm giác khang khác thì bắt đầu sinh lòng sợ hãi. Đối với chuyện kiếp trước, nàng đã sớm quyết định kiếp này sẽ không động tình với bất kỳ ai, đối với chuyện tình cảm nàng có bản năng bài xích và sợ hãi. Nàng vừa nghĩ đến kiếp này đối tượng để mình động tâm là Tiêu Cửu Thành thì thực sự không thể tin được, chuyện này quá hoang đường rồi. Kiếp trước nàng là người mình hận nhất, hận đến nỗi chỉ mong nàng chết đi, vậy mà kiếp này lại từ tình địch chuyển biến thành tình ý mình thích, chưa kể người đó còn là nữ tử, là em dâu của mình. Trong lòng Thiên Nhã lúc này giống như có một cuộn dây rối tung rối mù, càng nghĩ càng sợ.

Tiêu Cửu Thành nhịn mười lăm ngày, cuối cùng nhịn không nỗi nữa bèn nói với Độc Cô Tấn, muốn đi Thanh Phong quán dâng hương và thăm hỏi Thiên Nhã.
Đôc Cô Tấn cũng rất nhớ nữ nhi, nhẫn nhịn cũng rất vất vả. Bên kia nói chung đều là đạo cô, không thể thường xuyên tiếp đãi nam quyến nhưng hắn vẫn quyết định sẽ cùng Tiêu Cửu Thành đi Thanh Phong quán.

Tiêu Cửu Thành để Độc Cô Tấn đi trước tìm Thiên Nhã, còn nàng sẽ dâng hương trước, sau đó mới đi tìm Thiên Nhã sau. Kỳ thực nàng tìm thời gian chuyển hướng là muốn để cho Độc Cô Tấn nói chuyện hoàn tất với con gái, sau đó cha chồng thức thời của mình nhất định sẽ dành thời gian cho mình ở riêng với Thiên Nhã.

Bởi vì Tiêu phủ lão thái quân lễ Phật, cho nên trước kia Tiêu gia từ trên xuống dưới đi chùa miếu rất nhiều, rất ít khi đến đạo quán. Vì vậy đây là lần đầu tiên Tiêu Cửu Thành đến Thanh Phong đạo quán.

Tiêu Cửu Thành cũng là quý khách nên Tô Thanh Trầm phải tự mình ra mặt tiếp đãi.
Lúc Tiêu Cửu Thành mới gặp Tô Thanh Trầm, đối với bản tính thích nữ sắc nàng không khỏi chăm chú nhìn thêm một lần, tư sắc nữ quan này xem như cũng có thể được tính vào hàng mỹ nhân. Nhưng đối với Tiêu Cửu Thành mà nói, kể từ ngày được chiêm ngưỡng nữ sắc của Thiên Nhã thì thế gian này đã rất ít có nữ tử nào có thể lọt vào mắt Tiêu Cửu Thành. Nữ tử này, ưu điểm là khí chất trầm ổn, cách làm người xử sự vô cùng thỏa đáng, không giống nữ tử bình thường mà là một người nữ tử đặc biệt thông tuệ.

Tiêu Cửu Thành dò xét Tô Thanh Trầm thì ngược lại Tô Thanh Trầm cũng đang nhìn Tiêu Cửu Thành. Dù sao nữ tử như Tiêu Cửu Thành, Tô Thanh Trầm cũng chưa bao giờ thấy qua, dáng vẻ ưu mỹ, khí chất lịch sự tao nhã. Trước kia nàng vốn tưởng rằng khí chất của Lục Ngưng Tuyết đã thuộc về tiểu thư khuê các, bây giờ so sánh với Tiêu Cửu Thành mới thấy nàng ảm đạm phai mờ, đây mới thực sự là tiểu thư khuê các. Mà cũng không đúng, cái từ tiểu thư khuê các này nếu đặt trên người Tiêu Cửu Thành giống như vẫn thiếu chút gì đó, cảm giác vẫn chưa đủ để hình dung về nàng.
Tô Thanh Trầm đưa hương đã đốt sẵn cho Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành tiếp nhận hương, bắt đầu tuân theo tuần tự bắt đầu cắm hương. Chỉ là đến khi cắm đến bát hương cuối cùng, trước mặt không phải bức tượng thần tiên như bình thường mà là một bức tranh vẽ chân dung thần tiên. Tiêu Cửu Thành cắm hương xong thì nhìn chằm chằm vào bức tranh này, kỹ thuật vẽ tranh không hiểu sao mang lại cho nàng cảm giác rất quen thuộc.

Tiêu Cửu Thành càng xem càng khẳng định, họa sĩ vẽ bức họa này chính là vị Tử Hư Tiên Sinh kia. Mặc dù phong cách hai bức tranh hoàn toàn khác biệt, nhưng trốn không thoát cặp mắt của Tiêu Cửu Thành. Nếu như người họa sĩ kia ngụ ở đạo quán này, vậy bản "Chưởng thượng minh châu" kia không cần hỏi cũng biết là vẽ Thiên Nhã. Càng nghĩ trong lòng Tiêu Cửu Thành càng không vui, ngoại trừ mình ra, không ai có tư cách vẽ Thiên Nhã, còn vẽ Thiên Nhã thành ra hoa tâm như vậy, chưa kể còn cùng các nữ tử khác thân mật…
"Xin hỏi Tô đạo trưởng, tranh này được vẽ từ bậc thầy nào?" Tiêu Cửu Thành tò mò hỏi.

"Cũng không phải bậc thầy gì, mà là tiểu sư muội của bần đạo." Tô Thanh Trầm thật lòng hồi đáp, trong lúc vô tình đã bán đi Lục Ngưng Tuyết.

"Họa kỹ của sư muội quả nhiên vừa cao siêu vừa cao minh, có phong thái bậc thầy, Cửu Thành nhìn xem thập phần hâm mộ, chẳng hay Tô đạo trưởng có thể dẫn đi diện kiến một phen?" Tiêu Cửu Thành ra vẻ mong đợi dò hỏi.

"Chuyện này.." Tô Thanh Trầm có hơi chần chừ, nàng biết Lục Ngưng Tuyết không thích giao tiếp với ngoại nhân.

"Có gì không tiện sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi. Nàng phải lập tức tìm cho ra Tử Hư Tiên Sinh thần bí này, nhất định không thể bỏ qua.

"Người sư muội này của ta, tính cách quái gở, không hay giao thiệp với mọi người, sợ sẽ làm Thiếu phu nhân trách móc." Tô Thanh Trầm cự tuyệt, nàng cũng không muốn ngoại nhân nhìn thấy vẻ ngơ ngơ ngác ngác của Lục Ngưng Tuyết.
"Không sao, ta cũng là người yêu thích tranh họa. Bây giờ gặp được tác phẩm của sư muội, có cảm giác như gặp được người tri kỷ quá trễ, thật sự rất muốn làm quen với sư muội, hy vọng Tô đạo trưởng thành toàn." Tiêu Cửu Thành nói vô cùng chân thành, phối hợp thêm biểu lộ lịch sự tao nhã nhu hòa của nàng cùng gương mặt vô hại kia, người bình thường đều khó có thể cự tuyệt thỉnh cầu của Tiêu Cửu Thành.

Tô Thanh Trầm chần chừ một lát, cuối cùng cũng buông tay.

"Được rồi, ta mang ngươi đến tìm sư muội." Nói xong Tô Thanh Trầm liền dắt Tiêu Cửu Thành vào nội viện.

Tiêu Cửu Thành mừng thầm trong lòng, nàng luôn cảm thấy chuyến này đến Thanh Phong quán sẽ tràn ngập vui mừng ngoài ý muốn.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới kho củi nhỏ của Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết còn đang vẽ mấy bức xuân cung đồ không đứng đắn kia, nàng ban ngày sợ Tô Thanh Trầm trở về bất thình lình nên cửa đều khóa lại. Cho nên khi nghe được tiếng đập cửa thì mau chóng đem mấy bức tranh còn chưa khô mực nhét xuống gầm giường, sau đó mới đi ra mở cửa.
Tô Thanh Trầm không hiểu, giữa ban ngày ban mặt Lục Ngưng Tuyết khóa cửa làm gì, lại còn chờ lâu như vậy mới ra mở cửa.

Lục Ngưng Tuyết mở cửa ra xem liền thấy một cực phẩm mỹ nhân đang đứng ở cửa ra vào. Nàng cảm thấy gần đây chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra, Thanh Phong đạo quán vậy mà nhiều thiên hạ tuyệt sắc ra vào tới vậy…

Lời tác giả:

Tiêu Cửu Thành: Dám vẽ Thiên Nhã và các nữ nhân khác như thế, thật là đáng ghét. Thiên Nhã không thể một đêm vài người được, muốn ngủ thì cũng chỉ có thể ngủ với mình ta.

Lục Ngưng Tuyết: Ta sai rồi, lập tức đổi ngay!

Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành tới đây mà không lập tức tới gặp mình, đúng là đồ đáng ghét.

Tô Thanh Trầm: Sư muội tài thật, cảm thấy rất kiêu ngạo vì sư muội của mình! *Mặt lơ ngơ chưa hiểu rõ sự thật*