Tô Thanh Trầm trải chăn đệm sau thì bắt đầu cởϊ áσ ngoài, chuẩn bị đi ngủ.
Lục Ngưng Tuyết chỉ vừa mới thấy Tô Thanh Trầm thoát áo ngoài thôi thì nội tâm đã có cảm giác hồi hộp rồi, đặc biệt là khi Tô Thanh Trầm tháo cây trâm gỗ ra làm cho mái tóc dài rơi xuống tán loạn, hoàn toàn không giống dáng vẻ đứng đắn ngày thường mà càng thêm vũ mị không nói nên lời. Lục Ngưng Tuyết không khỏi hoảng hốt nghĩ đến hình ảnh Tô Thanh Trầm ở dưới thân mình thở gấp ưm a. Cũng khó trách Lục Ngưng Tuyết, dù sao nàng vẫn thường xuyên vẽ xuân cung đồ, hơn nữa kinh nghiệm phong phú nên hình ảnh một khi xuất hiện trong đầu thì có thể tưởng tượng đặc sắc mười phần, dễ dàng làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào.
Tô Thanh Trầm xoay lại thì thấy Lục Ngưng Tuyết vẫn ngây ngốc đứng im ngẩn người nhìn mình chằm chằm, chẳng biết thần hồn đã bay đến phương nào rồi.
"Ngươi còn chưa ngủ sao?" Tô Thanh Trầm hỏi.
Lục Ngưng Tuyết bị Tô Thanh Trầm gọi tỉnh giữa lúc đang tưởng tượng ra cảnh xuân tươi đẹp thì như có tật giật mình, bối rối cúi gằm đầu xuống, tay chân luống cuống cởi ra áo ngoài. Gương mặt đang "giao lưu" với mặt đất lúc này cảm giác rất nóng, nàng biết mặt mình nhất định đang rất đỏ.
Tô Thanh Trầm đã quá quen với dáng vẻ kỳ kỳ quái quái của Lục Ngưng Tuyết rồi nên cũng không thèm kinh ngạc hay để tâm gì trong lòng.
"Ngươi nằm trong đi." Tô Thanh Trầm nói với Lục Ngưng Tuyết. Nàng đã quen chiếu cố người khác nên để cho Lục Ngưng Tuyết nhỏ hơn mình nằm bên trong.
"Ừm." Lục Ngưng Tuyết cởϊ áσ ngoài xong liền tranh thủ leo ngay lên giường rồi dán mặt vào tường, tận lực chừa lại khoảng không lớn nhất có thể cho Tô Thanh Trầm. Dù vậy nhưng sau khi Tô Thanh Trầm nằm xuống, giữa các nàng cũng không có khoảng cách gì quá lớn, chỉ xem như vừa đủ một nắm tay.
"Độc Cô tiểu thư đẹp không?" Lục Ngưng Tuyết thuận miệng hỏi.
Tô Thanh Trầm có hơi bất ngờ, nàng cứ ngỡ Lục Ngưng Tuyết không để tâm đến bất cứ chuyện gì, thì ra vẫn còn hiếu kỳ chuyện này.
"Chưa từng thấy nữ tử nào đẹp hơn." Tô Thanh Trầm nói lời thật lòng, mỹ mạo của Độc Cô Thiên Nhã là không thể nghi ngờ.
"Thanh Trầm cũng rất đẹp." Lục Ngưng Tuyết đỏ mặt nói. Cũng may đã tắt đèn rồi nên Tô Thanh Trầm không nhìn thấy.
"Làm người tu đạo, mỹ mạo chỉ là vẻ bề ngoài bỏ đi thôi." Tô Thanh Trầm bình thản nói.
"Đại sư tỷ nói đúng." Nghe Tô Thanh Trầm nói vậy, Lục Ngưng Tuyết chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng cư trú ở đạo quán đã năm năm nhưng chưa bao giờ thực sự trải qua cuộc sống kiêng khem giới luật. Nàng nghĩ đến mình vụиɠ ŧяộʍ vẽ những bức họa kia, chỉ cảm thấy mình đang bôi tro trát trấu vào thân phận những người tu đạo.
Từ lúc Tô Thanh Trầm chui vào nằm cùng một ổ chăn với nàng, trong cơ thể Lục Ngưng Tuyết giống như có một cỗ ngựa hoang đang vùng vẫy chực chờ tìm lối thoát ra. Nữ tử trời sinh đều có hương thơm trên người, Tô Thanh Trầm cũng không ngoại lệ. Mùi thơm trên người nàng làm cho Lục Ngưng Tuyết hoảng hốt, dường như đã rất lâu rồi nàng không ngửi qua hương thơm của phụ nữ nữa. Khí tức đã từng mê luyến trong ký ức kia, theo thời gian trôi qua cũng dần dần phai nhạt, giờ phút này lại thay thế bằng hương thơm nhàn nhạt trên người Tô Thanh Trầm. Có lẽ bởi vì chưa trang điểm dùng phấn nên khí tức nàng mới tươi mát như thế chăng! Mùi hương này làm cho Lục Ngưng Tuyết say mê không thôi, nhưng Lục Ngưng Tuyết không dám tới gần Tô Thanh Trầm một chút nào. Dù chỉ là khoảng cách một nắm tay nàng cũng không dám, vẫn cứng người lại duy trì tư thế như cũ.
Mặc dù Tiêu Cửu Thành háo sắc nhưng nàng vẫn là xử nữ, Lục Ngưng Tuyết không giống vậy, nàng đã trải qua chuyện chỉ có có người lớn mới được làm với nhau. Từ năm mười ba tuổi đến năm mười bảy tuổi, một Lục Ngưng Tuyết giống như tờ giấy trắng bị một nữ tử thanh lâu cố ý dẫn dắt cùng khai phát quá độ, mặc cho Lữ Phỉ La đắp nặn lại ý chí và thân thể của nàng dù cho điều đó có quá sức với tâm trí mà tuổi nàng vốn có. Cơ thể Lục Ngưng Tuyết giống như một dã thú thoát ra khỏi lồng giam, đối với dục niệm tràn đầy khao khát. Nàng kiềm chế suốt năm năm qua, gắng gượng đem dã thú nhốt vào lồng giam một lần nữa. Chỉ là càng kiềm chế thì lại càng vặn vẹo, đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại vẽ nhiều xuân cung đồ như thế, bởi vì nàng thực sự không tìm được cách nào phát tiết. Ngày thường không gần nữ sắc còn tốt, nhưng bây giờ nữ sắc làm cho nàng động tâm gần trong gang tấc, thử hỏi Lục Ngưng Tuyết không bứt rứt bất an sao được. Giống như một con dã thú đã đói bụng lâu năm nhìn xem miếng thịt béo ngậy đang treo ngay ngoài cửa nhưng làm thế nào cũng không dám vượt rào nửa bước, thế là bao nhiêu khát vọng, nóng nảy, lo nghĩ, bứt rứt… đều thi nhau dâng lên.
Tô Thanh Trầm tâm vô tạp niệm, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi. Đáng thương Lục Ngưng Tuyết làm cách nào cũng ngủ không được, đành một mực duy trì một tư thế không dám nhúc nhích thẳng đến hừng đông mới mệt mỏi ngủ quên mất.
Đối với Thiên Nhã, chuyện vào đạo quán thật ra cũng không hề gây ra khó chịu gì, dù sao nàng cũng đã từng ở qua lãnh cung, cho nên hoàn cảnh đơn sơ ở nơi này cũng không sao cả. Chỉ là tối hôm ấy nằm ngủ trên giường, nàng không khỏi nghĩ đến những lời sáng sớm nay Tiêu Cửu Thành nắm chặt tay mình nói. Thần sắc của Tiêu Cửu Thành lúc đó thật sự rất thâm tình, giống như không muốn xa rời vậy, nghĩ vậy rồi nên Thiên Nhã mới khó ngủ.
Hai năm làm hồn ma, cộng thêm sống lại hơn nửa năm, tính ra nàng và Tiêu Cửu Thành kiếp trước kiếp này, thời gian chung đụng không hề ngắn, Thiên Nhã phát hiện nàng đối với Tiêu Cửu Thành kỳ thật đã rất tinh tường. Thiên Nhã nhắm mắt lại, hiện lên đầy đầu đều là gương mặt của Tiêu Cửu Thành, lúc thì là Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước, lúc lại là Tiêu Cửu Thành ở kiếp này, cứ thế thay phiên nhau xuất hiện. Mà dù cho là Tiêu Cửu Thành thành thục nội liễm hay Tiêu Cửu Thành thanh xuân xinh xắn lại hay dính người, thì đều giống nhau đối với nàng cười nói tự nhiên. Đúng là âm hồn bất tán mà, cứ quấn lấy nàng mãi không thôi!
Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành kiếp này lại mang theo tâm tư đối với mình như vậy, trong lòng Thiên Nhã vẫn có cảm xúc chập chờn không sao hiểu nổi. Nàng cứ nghĩ né tránh Tiêu Cửu Thành thì sẽ tốt, nhưng sao bây giờ nàng cảm giác dòng suy nghĩ của mình dường như còn loạn hơn.
Tiêu Cửu Thành buông sách trong tay xuống rồi nhìn về phía phòng Thiên Nhã ở sát vách mình, bên đó đèn đóm tắt ngúm, không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Tiêu Cửu Thành phát hiện, khi không có Thiên Nhã ở bên, ban đêm sao mà lại yên tĩnh, tịch mịch và đìu hiu đến thế. Thiên Nhã rời đi, giống như đem tim của nàng mang theo vậy, để giờ phút này Tiêu Cửu Thành cảm thấy lòng dạ mình trống rỗng lạ kỳ. Cũng không biết Thiên Nhã có một giây một khắc nào nghĩ đến mình không, ừ có lẽ Thiên Nhã căn bản không nhớ mình đâu nhỉ. Nghĩ vậy rồi, Tiêu Cửu Thành khẽ thở dài một hơi.
Nàng đứng dậy đi đến góc kín đáo nhất trên giá sách, lấy xuống cuộn tranh nàng vẽ Thiên Nhã mặc nam trang. Nàng cẩn thận mở tranh ra, nhìn xem người bên trong, lòng chỉ thấy thật chua chát. Giờ phút này nàng không cầu Thiên Nhã cho nàng bất kỳ sự đáp lại nàng, chỉ cầu nàng có thể ở lại bên cạnh mình, để mỗi khi mình muốn gặp nàng mình đều có thể nhìn thấy. Chỉ thế thôi nàng đã đủ thỏa mãn rồi. Nàng nghĩ, chờ thêm vài ngày nữa nàng đến Thanh Phong quán dâng hương thì sẽ gặp được Thiên Nhã, nhưng từ giờ đến lúc đó cũng đã đủ gian nan rồi.
Tô Thanh Trầm ngược lại đêm qua ngủ rất ngon, không có chút xíu khó chịu gì. Riêng Lục Ngưng Tuyết nằm cứng đơ cả một đêm nên cơ thể đau nhức mười phần, thêm vào cả đêm không ngủ được nên cả người Lục Ngưng Tuyết ỉu xìu, mặt ủ mày châu, nhìn không có tí tinh thần nào.
"Đêm qua ngươi ngủ không ngon sao?" Xem ra Lục Ngưng Tuyết xác thực rất không quen ngủ chung một chỗ với người khác, có lẽ đêm nay không thể ở lại đây ngủ cùng nàng nữa, phải tìm cách khác thôi.
"Ừ, đêm qua thấy ác mộng nên ngủ không ngon giấc." Lục Ngưng Tuyết nói dối. Nàng cảm thấy tâm tư mình đặc biệt dơ bẩn, đại sư tỷ sạch sẽ thánh khiết như thế, mà mình còn có tâm khinh nhờn xâm phạm nàng.
"Có phải vì không quen ngủ chung với ta không?" Tô Thanh Trầm không xác định hỏi.
"Không có… Không có…" Lục Ngưng Tuyết liều chết lắc đầu. Nàng biết đại sư tỷ ngủ chung với mình đối với mình là dày vò, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn khát vọng thân cận đại sư tỷ.
Mặc dù không xác định chuyện hôm qua Lục Ngưng Tuyết ngủ không ngon có liên quan đến mình hay không, nhưng nhìn xem thái độ Lục Ngưng Tuyết như vậy tựa hồ cũng không bài xích mình ngủ chung với nàng lắm. Nghĩ vậy rồi Tô Thanh Trầm xem như yên lòng, nàng quyết định sau này sẽ tiếp tục ngủ chung với Lục Ngưng Tuyết. Có điều nàng cảm thấy vẫn phải tăng tốc sửa chửa phòng mới được, đến lúc đó Lục Ngưng Tuyết cũng có phòng mới để ngủ, không cần chen chúc trong kho củi nhỏ đến đáng thương như thế này nữa. Tô Thanh Trầm thừa nhận nàng đối với Lục Ngưng Tuyết có chiếu cố đặc thù tốt hơn một chút, đại khái bởi vì Lục Ngưng Tuyết lúc nào cũng nhìn ngơ ngơ ngác ngác, lại không bao giờ chủ động yêu cầu cái gì nên nàng bất giác mới quan tâm nhiều hơn chút.
Lời tác giả:
Tiêu Cửu Thành *tung tăng*: Rốt cuộc cũng phát hiện có người còn háo sắc hơn mình, thấy dzui ghê! Lục đồng học, có cơ hội chúng ta thảo luận phân tích xem mấy tư thế này cái nào khả thi nha.
Lục Ngưng Tuyết *đỏ mặt*: Ta hông biết gì hết. (Miệng nói vậy nhưng thật ra trong lòng cái quần gì cũng biết)
Thiên Nhã và Tô Thanh Trầm: Hai tên biếи ŧɦái!!