Tối hôm qua Độc Cô Thành sau khi xem xong hai quyển sách còn lại thì triệu hai tỳ nữ xinh đẹp vào phòng, một đêm này trải qua muôn màu muôn vẻ, mười phần tiêu dao khoái hoạt. Sáng sớm, sau khi hắn ăn sáng xong liền chạy qua tiểu viện của tỷ tỷ, hắn đặc biệt tò mò muốn biết đêm qua sau khi tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành "học hỏi" kinh nghiệm từ hai quyển xuân cung đồ xong thì trải qua thế nào, có suиɠ sướиɠ tiêu dao giống như mình hay không. Vì hiếu kỳ như thế nên tất nhiên phải chạy qua kiểm chứng kết quả một phen.
Hắn vừa đến nơi thì bị Đình Nhi và Cẩm Nhi ngăn lại bên ngoài, báo là tỷ tỷ của hắn và Tiêu Cửu Thành vẫn chưa rời giường.
"Ngày thường hai người bọn họ đều dậy trễ vậy sao?" Độc Cô Thành tò mò hỏi.
"Đại tiểu thư và thiếu phu nhân bình thường đều dậy sớm, duy chỉ có hôm nay thì hơi trễ." Đình Nhi thật lòng trả lời.
Độc Cô Thành nghe xong thầm nghĩ, quả nhiên đây chính là phúc do hai quyển xuân cung đồ kia mang lại. Cứ nghĩ đến tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành đêm qua cũng hoạt sắc sinh hương chẳng khác gì mình, liền có cảm giác mình giống như là công thần của các nàng vậy đó, tự nhiên thấy tự hào ghê!
Lúc Độc Cô Thành đang ở bên ngoài nói chuyện với Đình Nhi thì bên trong Độc Cô Thiên Nhã cũng đúng lúc tỉnh giấc, nàng thấy thời gian không còn sớm nữa, bèn gọi Đình Nhi vào phòng hầu hạ.
Tiêu Cửu Thành tương đối ngủ không sâu, Thiên Nhã vừa dậy thì nàng cũng bị đánh thức, cũng gọi Cẩm Nhi vào.
Lúc đầu Độc Cô Thành định bụng đợi chút nữa lại tới, nhưng giờ thấy tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành đều đã ngủ dậy, hắn liền chờ ở bên ngoài, hắn còn đang nôn nóng muốn tranh công với Tiêu Cửu Thành cơ! Với lại còn thuận tiện đưa luôn hai quyển sách còn lại cho nàng.
"Công tử đang chờ đại tiểu thư và thiếu phu nhân ở bên ngoài." Đình Nhi một bên đưa cho Thiên Nhã cái chén có chứa nước ấm, một bên đưa lên nhành dương liễu sạch sẽ dùng để đánh răng và một thanh muối.
"Mới sáng sớm hắn đến viện của ta để làm gì?" Thiên Nhã không hiểu hỏi. Từ khi nàng mười ba tuổi trở đi thì không còn cùng nhau đi phá làng phá xóm với đệ đệ và đám chiến hữu của hắn nữa. Mặc dù tình cảm vẫn rất tốt nhưng sinh hoạt lại hoàn toàn khác biệt, cuộc sống của nàng sau đó chẳng khác gì những đại tiểu thư nhà khác, lấy hậu viện làm chủ, chỉ là so với nữ tử bình thường thì nàng tự do hơn chút thôi. Còn đệ đệ thì phần lớn thời gian đều ở quân doanh, chỉ có những ngày nghỉ hắn mới trở về cho nên cũng không còn giống như ngày bé hở một chút lại chạy đến tiểu viện tìm nàng. Nghĩ đến đệ đệ tìm nàng, trong lòng Thiên Nhã rất là cao hứng. Kiếp trước, đệ đệ của nàng đã phải chịu nhiều thua thiệt, kiếp này nàng nhất định sẽ bảo vệ đệ đệ thật tốt.
"Đình Nhi không biết." Nàng vẫn chưa kịp hỏi mục đích công tử đến đây là gì.
"Bảo hắn đi đến phòng ăn chờ chúng ta, đợi chúng ta xong việc sẽ qua tới." Trong lúc đợi Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành trang điểm xong, Thiên Nhã liền bảo Đình Nhi ra ngoài gọi Độc Cô Thành đến phòng ăn chờ.
"Nữ nhân các ngươi thật là phiền phức, chỉ có trang điểm thôi cần gì lâu như vậy!" Sau khi Độc Cô Thành thấy tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành đến thì lầm bầm phàn nàn nói. Hắn cứ nghĩ là tỷ tỷ thức dậy rồi, cùng lắm chỉ chờ chút là xong, có ai ngờ hai người này cho hắn chờ đủ hai khắc (30 phút) mới đến cơ chứ!
"Mới sáng bảnh mắt, ngươi chạy đến tìm ta làm gì?" Thiên Nhã hỏi, nếu so đệ đệ với mấy thế gia tiểu thư mà nói thì tuyệt đối là cái loại nam nhân chẳng biết chút tình thú nam nữ gì, một chút xíu nhẫn nại đối với nữ tử cũng không có.
"Ta không phải đến tìm tỷ tỷ, ta đến tìm Cửu Thành." Độc Cô Thành quan sát tỷ tỷ, chỉ thấy nàng mặt mày khí sắc rất tốt, vẫn xinh đẹp động lòng người như trước. Lại nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, thấy mắt nàng hơi thâm quầng. Độc Cô Thành không nhìn ra gì nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được khí sắc và tinh thần của Tiêu Cửu Thành không tốt như hôm trước, chắc là đêm qua bị tỷ tỷ giày vò ác lắm đây! Mà ngẫm lại cũng đúng thôi, từ bé tỷ tỷ đã tập võ qua, thể chất tốt, Tiêu Cửu Thành lại là một tiểu thư văn nhược cơ thể nhỏ bé, chuyện giường chiếu làm sao có đủ thể lực đáp ứng tỷ tỷ được? Tỷ tỷ quả nhiên không hổ là người Độc Cô gia nha, nhà mình có ai là không có thiên phú và thể lực vượt trội trong lĩnh vực này đâu cơ chứ!
"Phu quân có việc tìm ta?" Tiêu Cửu Thành ra vẻ thẹn thùng nói. Mà thật ra là nàng thẹn thùng thật, dù sao cũng là tự mình ra trận kiếm Độc Cô Thành mượn hai quyển xuân cung đồ kia. Nàng hiểu Độc Cô Thành, nàng cá chắc Độc Cô Thành cũng cầm về xem mấy quyển sách này, nói không chừng còn bảo thị nữ trong viện chiếu theo đó mà biểu diễn cho hắn xem, dùng để trợ hứng cho hắn nữa.
"Ừ, chờ ngươi ăn xong thì nói chuyện sau. Ngươi nhớ ăn nhiều nhiều vào, quá gầy không tốt." Độc Cô Thành gật đầu nói. Hắn cảm thấy Tiêu Cửu Thành quá gầy yếu rồi, phải nên ăn nhiều một chút, dáng dấp khỏe mạnh đầy đặn mới làm tỷ tỷ thỏa mãn vui tươi được chứ.
Thiên Nhã không hề nghĩ tới Độc Cô Thành căn bản đến đây không phải tìm mình mà là tìm Tiêu Cửu Thành, nàng bị ăn dưa bở rồi. Nhìn lại Tiêu Cửu Thành thấy nàng đang trong bộ dáng thẹn thùng, lại nhìn qua Độc Cô Thành thấy hắn quan tâm chuyện ăn uống sức khỏe của Tiêu Cửu Thành vậy, tự nhiên ăn không vào nữa, thức ăn đang trong miệng biến thành vô vị, nhai như nhai sáp.
"Cảm tạ phu nhân lo lắng." Tiêu Cửu Thành cảm nhận rõ được Thiên Nhã dường như trở nên không vui. So với Thiên Nhã không vui, Tiêu Cửu Thành lúc này lại lòng như nở hoa, nàng phát giác càng ngày Thiên Nhã càng quan tâm mình. Tâm tình tốt đẹp, nàng còn đặc biệt mỉm cười hòa ái hơn với Độc Cô Thành.
Thiên Nhã nhìn thấy đôi phu thê ân ái thì cảm giác mình giống như đồ thừa vậy, trong lòng cực kỳ không vui. Nàng nghĩ mình không vui bởi vì vô luận là Độc Cô Thành hay Tiêu Cửu Thành trước kia đều đem nàng đặt ở vị trí thứ nhất, bây giờ mình lại bị hai người này cùng nhau liên hiệp bỏ rơi nên mới không thoải mái như thế. Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành đối với mình cũng không phải là qua cầu rút ván, chỉ là nếu đặt bản thân mình và phu quân của nàng lên bàn cân, tất nhiên là phu quân quan trọng hơn rồi. Đây cũng là thái độ chung của tất cả nữ nhân trên đời này mà, cũng chẳng biết vì sao mình lại để bụng đến thế.
"Ta không ăn nữa." Vì Thiên Nhã không còn bụng dạ nào để ăn nên sau khi ăn thêm mấy miếng thì đặt bát đũa xuống. Một mặt nàng nghĩ thôi thì cứ nhắm mắt làm ngơ là tốt nhất, miễn cho bản thân nhìn xem rồi tâm tình rối loạn, một mặt lại nghĩ tâm trạng mình giờ phút này thật không có đạo lý gì cả.
"Thiên Nhã có chỗ nào không thoải mái sao? Hôm nay sao ăn ít vậy?" Tiêu Cửu Thành quan tâm hỏi.
"Đúng đó, bình thường tỷ tỷ ăn giỏi mà, sao hôm nay ăn ít vậy?" Độc Cô Thành cũng ân cần hỏi han.
Mặc dù được như nguyện được hai người cùng lúc quan tâm nhưng Thiên Nhã vẫn cảm giác không thoải mái. Nàng cảm thấy đôi tiểu phu thê này chưa gì đã ăn ý làm sao đó, cứ thế chồng hát vợ khen hay, đến cả quan tâm cũng nhất trí có đôi như thế! Đây rõ ràng là kết quả trong lòng nàng chờ đợi, nhưng đạt được rồi vẫn cảm thấy không vui là sao!
"Ta không sao, hôm nay ta không muốn ăn, đợi lát nữa bảo phòng bếp hấp cho mấy cái bánh bao là được." Thiên Nhã thuận miệng kiếm cớ đáp, không muốn để người khác nhìn ra sự khác thường của mình. Có điều trong hai người, Độc Cô Thành không nhìn ra là thật nhưng Tiêu Cửu Thành làm sao có thể không nhìn ra cho được? Nàng thấy rất rõ, kể từ khi Độc Cô Thành nói chuyện với mình thì cảm xúc của Thiên Nhã bắt đầu có chuyện.
"Vậy ta cũng không ăn, đợi chút nữa ăn bánh bao chung với Thiên Nhã." Nói xong Tiêu Cửu Thành cũng đặt bát đũa trong tay xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau khóe môi, động tác ưu nhã vô cùng.
"Vậy cũng được, tỷ tỷ, ta có mấy câu muốn nói với Cửu Thành." Nói xong Độc Cô Thành liền cách lớp tay áo kéo lấy cổ tay Tiêu Cửu Thành, ý định kéo nàng ra bên ngoài rồi lén lút đưa hai quyển sách còn lại, đồng thời tiện thể nói trộm vài câu.
Thiên Nhã thấy dáng vẻ ân ái tình tứ của Độc Cô Thành và Tiêu Cửu Thành thì trong lòng xoắn lại, khó chịu phát hoảng. Một lần nữa Thiên Nhã cảm thấy xem như mình có sống lại một đời thì vẫn mười phần ghanh tỵ như trước, tâm tính cũng phi thường không tốt, thấy Tiêu Cửu Thành tốt mình lại khó chịu, mà khó chịu cái gì mới được?
"Thế nào, ngươi và tỷ tỷ hôm qua nghiên cứu đến đâu rồi?" Độc Cô Thành kéo Tiêu Cửu Thành đến hậu viện sau đó hỏi thẳng. Hắn thực sự hiếu kỳ muốn biết cảm tưởng của Tiêu Cửu Thành và tỷ tỷ sau khi thử qua, càng nghĩ Độc Cô Thành lại càng kích động.
"Phu quân, chuyện này làm sao nói ra miệng được?" Tiêu Cửu Thành đỏ mặt nói, dáng vẻ đúng kiểu đã muốn nói lại còn thôi. Trong lòng thầm nghĩ quả nhiên công tử nhà võ tướng, chẳng có chút kiêng kị gì, còn cảm giác như Độc Cô Thành đã hoàn toàn không xem nàng giống như nữ nhân nữa.
"Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho ai biết, ta sẽ giúp các ngươi bảo mật." Độc Cô Thành mười phần nghĩa khí nói. Chuyện tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành đương nhiên hắn sẽ không đi nói lung tung, chuyện nặng nhẹ thế nào, hắn hiểu mà.
"Đa tạ phu quân, đêm qua, ta và Thiên Nhã rất tốt…" Tiêu Cửu Thành cố ý nói lấp lửng làm người ta suy nghĩ, chỉ là mới nói xong thì trên mặt nàng đã đỏ rần, nét mặt đỏ ửng tuyệt đối không phải muốn diễn là diễn được. Cũng không biết vì nàng cố tình nói mập mờ nên mới thẹn thùng hay là bởi vì đêm qua có ảo tưởng kỳ lạ với Thiên Nhã nên mới xấu hổ nữa. Nói tóm lại, mặt mày Tiêu Cửu Thành thật là đỏ đến phát sợ.
"Ta đều đã nhìn ra rồi, tỷ tỷ của ta đương nhiên giày vò ngươi không ít." Độc Cô Thành ra vẻ "ông đây biết hết", nghênh mặt lên nói.
"Ừm…" Tiêu Cửu Thành cảm thấy đến cổ mình cũng bắt đầu nóng lên, mà kỳ thật nàng cũng có chút chột dạ rồi, dù sao cũng là chuyện từ không nói có. Nếu nghiêm túc mà nói thì chuyện nàng làm cũng có hơi quá đáng…
"Sức khỏe tỷ tỷ của ta tốt, tinh lực tràn đầy, còn ngươi thì thật quá yếu, cứ nhìn ngươi hôm nay xem, tinh thần kém quá đi mất. Chiếu theo thể lực này của ngươi cần phải ăn nhiều hơn, rèn luyện nhiều hơn, nếu không sau này làm sao thỏa mãn tỷ tỷ của ta được. Ngươi phải biết chuyện này cần phải có thể lực thật tốt, thể lực quá yếu là không xong.." Độc Cô Thành rất tự nhiên vỗ vai Tiêu Cửu Thành một cái, ngữ khí hoàn toàn vì hạnh phúc ngày sau của tỷ tỷ mà suy tư. Hắn nghĩ nếu thể lực Tiêu Cửu Thành cứ yếu như thế này, đáp ứng không được tỷ tỷ thì về sau hắn lại giúp tỷ tỷ tìm thêm vài mỹ nhân nữa là xong.
Sức tay của Độc Cô Thành tự hắn thấy thì rất nhẹ nhưng rơi vào người Tiêu Cửu Thành thì nàng chỉ cảm thấy bả vai phát đau. Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ, mình có chỗ nào biểu hiện giống nam nhân đâu cơ chứ, vì cớ gì Độc Cô Thành đối xử với nàng giống như huynh đệ tốt vậy trời? Ừ thì nếu nói giống thì Tiêu Cửu Thành chỉ thừa nhận nàng có một điểm rất giống nam tử, đó chính là thích nữ sắc.
"Ta sẽ nghe lời phu quân nói, sau này Cửu Thành sẽ tăng cường rèn luyện." Tiêu Cửu Thành gật đầu đáp ứng. Nàng cảm thấy Độc Cô Thành nói cũng có điểm hợp lý, thể lực của nàng và Thiên Nhã chênh lệch là sự thật không thể chối cãi, về sau chuyện hoan ái có lẽ sẽ có ảnh hưởng, vẫn nên rèn luyện thêm nhiều.
"Cho ngươi nè, đây là hai quyển còn lại. Ngươi và tỷ tỷ nhất định phải xem nhanh nha, ba ngày sau ta phải đi trả sách. Nghe bằng hữu của ta nói, bạn hắn xem mấy quyển sách này quý giá chẳng khác gì sinh mệnh bảo bối. Nếu ta không phải là Độc Cô Thành thì còn lâu mới mượn được." Độc Cô Thành nói, sau đó nhét hai quyển sách vào tay Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành nghĩ, xem hai quyển đã đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lắm rồi, vậy mà vẫn còn hai quyển, có khi nào vì kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mà chịu không nổi không nhỉ? Mặc dù Tiêu Cửu Thành nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn có chút kích động nắm thật chặt hai quyển sách Độc Cô Thành nhét vào tay mình. Chẳng biết hai quyển này sẽ là cố sự gì, tranh ảnh sẽ sống động như thế nào nữa? Tiêu Cửu Thành mười phần mong đợi.
"Mà nè, tối qua ngươi xem xong hai quyển kia chưa?" Độc Cô Thảnh hỏi, hắn muốn nếm qua dư vị ngày hôm qua một lần nữa.
"Xem xong một quyển rồi, phu quân đứng đây chờ ta một chút, ta về phòng đưa cho ngươi." Tiêu Cửu Thành nói xong lập tức quay về phòng, đem sách Độc Cô Thành mới đưa cho nàng để chung với quyển trước đó, sau đó lấy quyển đã xem đưa ra cho Độc Cô Thành.
"Tỷ tỷ của ta chắc cũng rất thích nhỉ, ngươi nhớ lần sau phải nói ta biết tỷ tỷ thích nhất tư thế nào nha.." Độc Cô Thành nhận sách rồi, không nể nang gì nói tiếp.
Làm sao Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã thích tư thế nào cho được, mà cho dù có biết nàng cũng tuyệt đối không nói với Độc Cô Thành. Nữ tử mà nàng yêu thương, nàng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khinh nhờn không tôn trọng, dù là đệ đệ ruột cũng không được, mặc dù Độc Cô Thành cũng không có ác ý gì.
Lời tác giả: Hôm nay đăng muộn, kịch bản sau hậu trường sẽ để mọi người tự do phát huy.. Cố lên nha.
*Kịch bản sau hậu trường là lời đối đáp của mấy nhân vật mỗi cuối chương í.
Faye: Chương này hài quá cười chết mất thôi! Bà Thiên Nhã mà biết hai vợ chồng nhà này thay phiên nhau cho mình lên sàn thì không biết cảm tưởng sao nữa =)))))