Trễ lắm rồi, Tiêu Cửu Thành cứ do dự mãi một hồi chẳng biết có nên sang Thiên Nhã ngủ chùa nữa hay không, cuối cùng vẫn dứt khoát sang phòng Thiên Nhã ngủ. Dù gì giờ phút này trong lòng Tiêu Cửu Thành đều là những hình ảnh nàng mới vừa được xem, sắc đẹp nàng thèm muốn thì lại ngay cạnh sát vách, làm sao nàng có thể đè xuống du͙ƈ vọиɠ không đi thân cận sắc đẹp cho được?
Thế là Tiêu Cửu Thành chuẩn bị rón rén bước đến kéo cửa ngách ra, chỉ sợ to tiếng sẽ đánh thức Thiên Nhã.
Tiêu Cửu Thành ở bên này nhìn sách cấm say sưa ngon lành bao nhiêu thì đáng thương Thiên Nhã ở bên kia lăn qua lộn lại mãi không ngủ được bấy nhiêu. Nghĩ đến Tiêu Cửu Thành là cái đồ nữ nhân qua cầu rút ván, nghĩ đến nửa năm qua Tiêu Cửu Thành thân mật với mình, nghĩ đến vừa rồi Tiêu Cửu Thành lãnh khốc vô tình quay đầu bước đi, càng nghĩ càng thấy phải chăng mình bị Tiêu Cửu Thành tính kế rồi, có phải mình thật sự bị té sông vì Tiêu Cửu Thành rút ván rồi hay không, còn có phải vì mình vô dụng nên người ta mới không thèm để ý đến mình hay không… Nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành và Lý Quân Hạo đều là loại cá mè một lứa, lúc cần dùng đến ngươi thì vạn phần thân mật, không cần dùng nữa thì lập tức không để ý đến. Quả nhiên với cái tính tình chẳng đáng yêu gì cho lắm của mình, nào có người sẽ chân chính thích mình cơ chứ. Càng nghĩ Thiên Nhã càng phiền muộn, càng phiền muộn càng không ngủ được. Thiên Nhã khó chịu trở trăn trăn trở mãi đến lúc nửa đêm mới phát hiện Tiêu Cửu Thành giờ này vẫn còn chưa ngủ, tất cả đều tại ánh đèn kia làm mình không ngủ được, Thiên Nhã giận chó đánh mèo nghĩ.
Ngay lúc Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành càng lúc càng bất mãn thì phía bên kia Tiêu Cửu Thành chợt tắt đèn, tâm trạng Thiên Nhã lập tức hồi hộp lên, nàng không xác định được Tiêu Cửu Thành có qua đây hay không, chỉ biết vểnh tai để lắng nghe động tĩnh sát vách. Quả nhiên không bao lâu, nàng liền nghe thấy tiếng Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng mở cửa ngách ra, lúc này vì nửa đêm còn chưa ngủ, Thiên Nhã chỉ có thể giả vờ ngủ thôi.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy đã trễ vậy rồi, chắc là Thiên Nhã đã ngủ cho nên cẩn thận từ từ bò lên giường.
"Tại sao ngươi lại qua đây, hơn nửa đêm không ngủ, còn quấy rầy giấc ngủ của người khác!" Thiên Nhã giả vờ bị tỉnh giấc do Tiêu Cửu Thành quấy rầy, ngữ khí phi thường bất mãn nói. Trong lòng nàng vẫn còn ghi hận chuyện vừa nãy Tiêu Cửu Thành không thèm để ý đến mình, đã không để ý mình, giờ còn mặt dày chạy tới đây ngủ là thế nào, hứ!
"Thiên Nhã là chưa ngủ được hay là bị ta đánh thức vậy?" Tiêu Cửu Thành nghe giọng nói Thiên Nhã rất không cao hứng, nàng cảm giác Thiên Nhã hình như đang rất bất mãn với mình, chẳng lẽ vừa rồi mình không dành thời gian dỗ dành nàng, nên giận dỗi như quả cầu tuyết nhỏ mới lăn thành quả cầu tuyết lớn, giờ chuẩn bị thành tuyết lở rồi hay sao? Ngẫm lại tính cách của Thiên Nhã, chuyện này hoàn toàn có khả năng nha. Bất quá nghĩ lại, có lẽ nãy giờ Thiên Nhã vẫn chưa hề ngủ gì đâu. Nghĩ vậy rồi, trong lòng Tiêu Cửu Thành bất giác cảm thấy rất vui, điều này chẳng phải nói lên Thiên Nhã đã bắt đầu để ý đến mình rồi hay sao.
"Đương nhiên là bị ngươi đánh thức!" Thiên Nhã làm sao có thể thừa nhận mình nãy giờ vẫn không ngủ cho được, ngẫm lại đều cảm thấy mình vì chuyện này mà ngủ không được thật mất mặt quá, giống như mình đặc biệt để ý Tiêu Cửu Thành lắm vậy.
"Vậy Thiên Nhã ngủ tiếp đi, đừng để ý đến ta." Tiêu Cửu Thành chui vào ổ chăn, nghe được mùi hương riêng biệt trên người Thiên Nhã liền kìm lòng không được đưa tay quàng lấy eo nàng, còn áp sát cơ thể của mình đến gần Thiên Nhã, xúc cảm mềm mại kia, còn có hương thơm thoang thoảng, đều làm cho Tiêu Cửu Thành mê luyến thật sâu.
"Đừng chạm vào ta!" Thiên Nhã không khách khí gạt tay Tiêu Cửu Thành ra, ngữ khí lạnh lùng nói.
Tiêu Cửu Thành bị hành động không chút khách khí nào của Thiên Nhã làm cho khổ sở, có điều nàng cảm thấy nguyên nhân có lẽ vì vừa rồi mình không dỗ dành tốt Thiên Nhã. Thế là dù cho Thiên Nhã đối xử lạnh nhạt thế nào, Tiêu Cửu Thành vẫn là lần nữa mặt dày ôm chặt cơ thể Thiên Nhã, hơn nữa còn ôm chặt hơn lần trước, giống như sợ bị gạt tay ra lần nữa.
"Có phải ta làm chuyện gì để Thiên Nhã không cao hứng hay không, chỉ cần Thiên Nhã nói ta đều nguyện ý sửa đổi, ta thích Thiên Nhã như thế, trên đời này so với bất cứ ai ta đều không mong Thiên Nhã không vui hơn bao giờ hết, Thiên Nhã đừng giận ta nữa có được hay không." Tiêu Cửu Thành nhu hòa nói, bản thân nàng cũng không đếm được bao nhiêu lần mình đã thổ lộ với Thiên Nhã, thế nhưng người này vẫn luôn không hiểu lòng mình.
"Ngươi thật thích ta sao?" Thiên Nhã nghi ngờ hỏi, giờ phút này Tiêu Cửu Thành lại giống như trước đây thân thiết như keo như sơn, làm trong lòng Thiên Nhã dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng dù sao vẫn có chút không thoải mái. Hơn nữa nàng không xác định được Tiêu Cửu Thành có phải thật tâm đối với mình hay không, trong trí nhớ kiếp trước, ngoại trừ trong Độc Cô gia sẽ có người thật lòng yêu thích nàng, ngoại nhân không có một ai cả. Càng nghĩ Thiên Nhã càng cảm thấy cuộc sống của mình kiếp trước thật quá thất bại.
"Đương nhiên là thật lòng yêu thích Thiên Nhã, chẳng lẽ nửa năm qua ở chung Thiên Nhã vẫn có nghi vấn đối với chuyện này sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại, mặc dù nàng biết ý "thích" của Thiên Nhã và ý "thích" của mình hoàn toàn không giống nhau, nhưng bất kể ý nghĩa là gì, tình cảm nàng dành cho Thiên Nhã tuyệt đối là thật.
Dù sao đêm nay cũng là lần đầu tiên Thiên Nhã bị Tiêu Cửu Thành xem nhẹ, ngày thường đều được Tiêu Cửu Thành lấy lòng nên lập tức tâm trạng bị chênh lệch quá mức, trong một lúc rất khó lòng tiếp nhận. Nữ nhân đó mà, sẽ khó tránh khỏi những lúc có suy nghĩ linh tinh, mà một khi đã suy nghĩ lung tung rồi thì sẽ nghĩ quá lên. Đến khi tỉnh táo lại, bình tĩnh mà suy thì Tiêu Cửu Thành chưa hẳn là qua cầu rút ván, vì nếu nàng thực sự muốn lấy lòng phu quân thì hoàn toàn có thể thực hiện từ trước đó rồi, nhưng mãi cũng không thấy nàng có hành động gì, nếu mình không nhắc nhở Tiêu Cửu Thành thì cũng không biết đến ngày tháng năm nào Tiêu Cửu Thành mới nhớ ra Độc Cô Thành là phu quân của nàng nữa. Bây giờ nghĩ lại, Thiên Nhã đột nhiên cảm thấy mình đúng là đã nghĩ quá nhiều, làm rối loạn hết cả lên. Chỉ là nghĩ đến, Tiêu Cửu Thành tốn nhiều tâm tư như vậy lấy lòng mình, mà lấy lòng mình thì có lợi gì đâu cơ chứ, hơn nữa nhìn còn có vẻ kỳ kỳ nữa. Thiên Nhã nghĩ mãi không ra bèn không nghĩ nữa, hiện tại trong lòng nàng dễ chịu hơn, lại nửa đêm rồi còn chưa ngủ, giờ cơn buồn ngủ ập tới nên chỉ muốn đi ngủ ngay.
"Nửa đêm rồi còn nhiều lời như vậy, tranh thủ thời gian ngủ đi." Thiên Nhã tức giận nói, nàng nghĩ muốn đẩy ra Tiêu Cửu Thành đang ôm sát lấy mình, nhưng ý thức trong một chớp nhoáng mà chính nàng cũng không lý giải được là mình làm sao vậy, lại không muốn đẩy ra nữa. Kể từ khi Tiêu Cửu Thành ngủ chung với nàng về sau, cơ hồ đêm nào Tiêu Cửu Thành cũng ôm ôm ấp ấp nàng một cái, rồi nàng lần nào cũng sẽ đẩy đẩy Tiêu Cửu Thành đang dính lấy mình như keo ra, ấy thế mà sáng hôm sau tỉnh giấc, nàng vẫn là bị Tiêu Cửu Thành ôm chặt cứng. Chuyện ở đời đều là mới ban đầu đều phi thường không quen, rồi từ từ quen dần, rồi từ từ chấp nhận, đến cuối cùng sẽ biến thành trình độ dễ dàng tha thứ bỏ qua.
Mặc dù ngữ khí Thiên Nhã vẫn rất là ngạo kiều như Tiêu Cửu Thành cảm giác được cảm xúc Thiên Nhã đã tốt lên rất nhiều. Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, quả nhiên Thiên Nhã là đang giận dỗi với mình, có điều hôm nay Thiên Nhã vậy mà không gạt tay mình ra làm nàng vui vẻ vô cùng. Nàng cảm thấy mình đang đến gần Thiên Nhã thêm chút nữa, thân mật đến mức chỉ còn kém chuyện tiếp xúc da thịt nữa mà thôi.
*Ngạo kiều: ý là ngoài mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng ngại ngùng xấu hổ. Hoặc ý nói ngoài lạnh trong nóng
Thiên Nhã rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ nhưng Tiêu Cửu Thành hôm nay vừa mới nhận được kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn lao thì làm cách nào cũng không ngủ được, đặc biệt giờ phút này nàng còn đang được ôm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong lòng. Bàn tay chạm đến da thịt mềm mại như thế, đầu mũi lại ngửi được là hương thơm dìu dịu mê người, làm Tiêu Cửu Thành không kìm lòng được càng dụi mũi vào sát người Thiên Nhã để quấn quýt hương thơm.
Đến khi cảm giác Thiên Nhã đã ngủ sâu rồi, bàn tay Tiêu Cửu Thành mới nhẹ nhàng từ vòng eo Thiên Nhã vô thanh vô tức đi lên, sau đó qua lớp trung y của Thiên Nhã mà bao trùm lại trước ngực của nàng, còn rất có tâm cơ điều chỉnh tư thế bàn tay sao cho như vô tình chạm phải. Nàng cảm thấy chỉ vẻn vẹn một bàn tay của mình hoàn toàn không thể bao trọn nơi đầy đặn của Thiên Nhã, cảm giác mềm mại tràn ngập trong tay làm cho Tiêu Cửu Thành lúc này chỉ có một loại cảm giác, thật lớn, thật mềm mại, thật…sờ rất tốt. Tiêu Cửu Thành cảm thấy thế gian này không có bất kỳ đồ vật nào có thể mang lại xúc cảm so với với cái này tốt hơn, giữ lấy vị trí mềm mại nhất của Thiên Nhã trong tay, tâm tình Tiêu Cửu Thành giờ khắc này cùng với lúc nhìn xuân cung đồ bất chợt thật đồng điệu và có cùng hiệu quả như nhau, càng thêm kích động, cũng càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ vì cảm giác lén lút.
Trong lòng Tiêu Cửu Thành có một suy nghĩ lớn mật, có ý muốn dùng sức để xoa lấy vật mềm mại trong tay mình nhưng Tiêu Cửu Thành không dám, nàng sợ đánh thức Thiên Nhã, ngay cả vuốt ve nàng cũng không dám làm. Nàng chỉ có thể dùng một tí sức, để bàn tay mình đè ấn xuống chỗ mềm mại kia. Cho dù chỉ là như vậy nhưng tâm tình Tiêu Cửu Thành giờ khắc này cũng đã đủ kích động đến mức muốn ngừng cũng ngừng không được, trong lòng có một dòng nước ấm phun trào tàn phá khắp nơi nơi, căn bản không thể dừng.
Tiêu Cửu Thành nuốt nước bọt, nhớ đến bầu ngực trắng trẻo nõn nà vừa lớn vừa tròn vừa thẳng đứng của Thiên Nhã mà nàng nhìn trộm lúc trước, còn có xuân cung đồ nàng vừa mới xem qua. Trí nhớ của nàng vô cùng tốt, lại còn đặc biệt nhìn thật kỹ nên từng chi tiết của mỗi bức tranh nàng đều nhớ tinh tường. Nhớ lại từng chi tiết của nữ tử với nhau trên giường, mỗi chi tiết đều rõ ràng rành mạch như in vào đầu nàng vậy, càng hồi tưởng, những cảm giác khi thấy những hình ảnh kia lại càng thi nhau xuất hiện. Một bên là ký ức về xuân cung đồ, một bên là xúc cảm trong tay, còn phối hợp thêm hương thơm trên đầu mũi, khỏi phải nói cũng biết Tiêu Cửu Thành cảm thấy rạo rực đến mức nào.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy cái người họa sĩ gọi là Tử Hư tiên sinh kia ắt hẳn phải là người từng trải qua chuyện nữ sắc, bởi vì mỗi bức họa đều mô tả vô cùng rõ ràng, thậm chí đến bộ vị tư mật nhất của nữ tử cũng được vẽ vô cùng sống động. Nhớ tới bức họa kia, Tiêu Cửu Thành cảm thấy tiêu chuẩn so với xuân cung đồ nam nữ nàng xem mấy ngày trước còn lớn hơn nhiều. Nghĩ đến những hình ảnh đặc tả kia, dù chỉ là vẻn vẹn hồi tưởng cũng đã đủ làm Tiêu Cửu Thành xấu hổ đến cực điểm, đồng thời cũng hưng phấn dị thường. Giờ phút này nàng vụиɠ ŧяộʍ nghĩ, đến bao giờ mình mới có thể cởi bỏ được y phục của Thiên Nhã, nàng cũng tưởng tượng đến nhân vật bên trong sách, rồi đem thân thể Thiên Nhà từ đầu đến chân đều thưởng thức một lần. Càng ngẫm nghĩ mặt Tiêu Cửu Thành càng đỏ hồng. Họa sĩ vẽ mỹ nhân rất đẹp, nhưng Tiêu Cửu Thành cảm thấy so với Thiên Nhã, bất kỳ mỹ nhân nào cũng ảm đạm phai sắc nếu đứng trước mặt nàng. Cực phẩm mỹ nhân đang ở trong lòng, hỏi sao Tiêu Cửu Thành không thèm muốn đến mức lòng ngứa ngáy khó nhịn, nàng cảm giác được ở giữa chân mình lại tiết ra thứ chất lỏng khó xử kia.
Ảo tưởng của Tiêu Cửu Thành càng lúc càng cụ thể hóa hơn, nàng tưởng tượng mình đang vùi đầu vào giữa hai chân Thiên Nhã để quan hệ bằng miệng, tưởng tượng đến phản ứng và biểu lộ của Thiên Nhã khi bị mình tác động như vậy, hình ảnh này làm cho Tiêu Cửu Thành kích động vô cùng, cũng cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ không tả nổi, qυầи ɭóŧ nàng rất nhanh lại bị ướt.
Cảm giác qυầи ɭóŧ ẩm ướt làm Tiêu Cửu Thành rất không được tự nhiên, mặc dù xưa nay nàng không xem trọng chuyện tam tòng tứ đức, nữ giới nữ tắc nhưng biểu hiện của nàng hiện tại đã vượt quá phản ứng mà một thiếu nữ chưa từng trải qua chuyện "người lớn" nên có. Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình thật sự là …
Rốt cuộc thì Tiêu Cửu Thành vẫn là một người rất lý trí, vì để ngăn chặn mình miên man bất định, trong đầu ngoại trừ sắc đẹp Thiên Nhã thì cũng chỉ là Thiên Nhã sắc đẹp, Tiêu Cửu không thể không âm thầm tụng kinh trong lòng. Từ "Kim Cương kinh" đến "Tâm kinh", từ "Tâm kinh" chuyển sang "Địa tạng kinh", quả thực đem tất cả kinh phật mà nàng biết đều cùng lúc niệm qua mấy lần mới đè xuống được ngọn lửa tình đang hừng hực trong tâm.
Đợi đến khi nàng buồn ngủ thì đã là lờ mờ sáng, lúc này mới đi ngủ nhưng vẫn ngủ không hề an ổn gì, trong mộng toàn là hình bóng của Thiên Nhã.
Thiên Nhã ngủ đã trễ, Tiêu Cửu Thành càng ngủ muộn hơn cho nên sáng hôm sau cả hai người đều dậy muộn hơn so với bình thường. Trạng thái tinh thần của Thiên Nhã vô cùng tốt nhưng Tiêu Cửu Thành thì có chút choáng, hiển nhiên đêm qua ngủ không ngon.
Lời tác giả:
Tiêu Cửu Thành: Sắc đẹp, sắc đẹp, sắc đẹp, đầy đầu đều là sắc đẹp của Thiên Nhã, làm sao phá bây giờ?
Thiên Nhã: Mình có cảm giác trong tưởng tượng của Tiêu Cửu Thành mình như bị "mất zin" vô số lần ấy, chẳng có nữ nhân nào dâʍ dê như Tiêu Cửu Thành cả.
Tiêu Cửu Thành: A, hôm nay Thiên Nhã không có mắng người ta biếи ŧɦái, xem như là ngầm cho phép rồi. Thiên Nhã, mau tới đây thảo luận mấy tư thế trong chương vừa rồi xem, mấy tư thế trong chương 69 ta thấy rất tốt nha, chúng ta thử xem sao!
Thiên Nhã: Ngươi là đồ biếи ŧɦái!
Editor: Không có biếи ŧɦái nhất, chỉ có biếи ŧɦái hơn!