"Đương nhiên là thế." Độc Cô Tấn hồi đáp, quả thật không thể buông lỏng cảnh giác phía bên Ngô Vương phủ được.
Mặc dù Thiên Nhã vẫn chưa yên lòng nhưng nghe phụ thân và Tiêu Cửu Thành đều nói như vậy, nàng cũng không tiện nói ra vào gì thêm nữa. Nàng vẫn nguyện ý tin tưởng phán đoán của phụ thân và Tiêu Cửu Thành, hơn nữa bọn họ đều nhất trí giám thị Ngô Vương phủ, nàng cũng có thể an tâm hơn một chút.
"Không nói những chuyện mất vui nữa, chúng ta tiếp tục dùng bữa đi." Độc Cô Tấn chủ động kết thúc đề tài về Ngô Vương phủ.
"Ngươi quá gầy, phải ăn thêm nhiều thịt mới mau lớn được, không phải ngươi cũng muốn bổ sung thêm thịt sao?" Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành ăn quá thanh đạm, không nhịn được lên tiếng. Làm con nhà võ tướng, cả ba người nhà nàng đều thích ăn thịt, không thịt không vui, thấy Tiêu Cửu Thành ăn không quen ẩm thực nhà mình, nàng mới cố ý sai đầu bếp làm thêm mấy món ăn thanh đạm. Có điều nàng thấy Tiêu Cửu Thành không ăn chút thức ăn mặn nào, mới gắp một miếng thịt ba chỉ nửa nạc nửa mở bỏ vào chén Tiêu Cửu Thành, ăn chỗ nào bổ chỗ đó, ăn nhiều thịt mới có thịt được chứ. Thịt ba chỉ là món Thiên Nhã thích nhất, nạc mỡ vừa phải, đặc biệt thơm ngon.
Đương nhiên Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã nói thêm thịt là thêm chỗ nào, nàng chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ Thiên Nhã lại để ý thật. Nghĩ đến Thiên Nhã quả nhiên chê mình ngực nhỏ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt. Nàng nhìn miếng thịt Thiên Nhã gắp cho mình, nhiều dầu mỡ quá nàng ngại, nhưng mà đây là do Thiên Nhã cho, dù cho có không thể ăn đi nữa, nàng cũng sẽ ăn.
Con gái đến từng tuổi này còn chưa gắp thịt cho mình bao giờ, vậy mà giờ lại gắp thịt cho người khác, Độc Cô Tấn có chút ăn dấm của Tiêu Cửu Thành. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tiêu Cửu Thành, có cảm giác con gái mình thật cưng chìu con dâu, xem ra con gái về điểm này cũng giống như mình vậy, đều đặc biệt thương vợ. Nhìn tình cảm của con gái và con dâu tốt như vậy, giờ phút này Độc Cô Tấn thực sự là buồn vui lẫn lộn
Ăn xong bữa tối, Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành cùng nhau rời khỏi chính viện, đi về viện của các nàng ở cạnh bên, Độc Cô Thành cũng trở về tiểu viện của hắn.
"Ngươi cứ đi ra ngoài là tay lại lạnh cóng, thật đúng là sợ lạnh." Thiên Nhã nắm chặt bàn tay Tiêu Cửu Thành vừa chủ động đưa qua, mặc cho Tiêu Cửu Thành dán bàn tay lạnh giá của nàng vào bàn tay mình để sưởi ấm.
"Có Thiên Nhã rồi, từ nay về sau mùa đông không còn sợ nữa. Tay Thiên Nhã lúc nào cũng ấm áp cả." Tiêu Cửu Thành nói, cảm giác tay được Thiên Nhã giữ trong lòng bàn tay thật tốt, nàng muốn đời mình mãi mãi được Thiên Nhã tay nắm tay như thế.
"Sau này chuyện sưởi ấm ta sẽ giao cho Độc Cô Thành, để hắn cũng giúp ngươi làm ấm, hắn rất khỏe, càng không sợ lạnh." Thiên Nhã thuận miệng nói. Hiện tại Tiêu Cửu Thành mười sáu tuổi, chừng hai năm nữa thôi sẽ chuyển về tiểu viện của đệ đệ, đến lúc đó bảo đệ đệ chiếu cố cẩn thận Tiêu Cửu Thành là được. Nàng biết đệ đệ không phải loại nam tử tri kỷ hiểu lòng lòng, nhưng nói cặn kẽ chi tiết cho Độc Cô Thành, để hắn làm theo là được rồi.
"Nếu cứ phải làm vậy hoài thì phu quân chắc chắn sẽ chê ta phiền." Tiêu Cửu Thành không thích Thiên Nhã giao mình cho Độc Cô Thành chút nào, nhưng nàng lại không thể làm gì.
"Hắn dám làm vậy ta sẽ lột da hắn. Ngươi yên tâm, phụ thân và ta đều có thể làm chỗ dựa cho ngươi, hắn đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi." Thiên Nhã lập lời thề son sắt.
Tiêu Cửu Thành nở nụ cười nhàn nhạt, ý cười có đôi điều miễn cưỡng.
Thiên Nhã nhìn ra Tiêu Cửu Thành cười không vui, nàng biết đệ đệ không xứng với Tiêu Cửu Thành. Nàng ấy là một nữ tử như vậy, dĩ nhiên sẽ thích một nam tử có thể tâm ý tương thông với nàng, cầm sắt hòa minh (chồng đàn vợ hát = vợ chồng hòa hợp). Ngay cả Lý Quân Hạo nàng cũng không vừa mắt thì đương nhiên càng chướng mắt Độc Cô Thành, nhưng nay nàng đã là dâu nhà Độc Cô, là chính thất của Độc Cô Thành, ván đã đóng thuyền, không chấp nhận cũng không được.
Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành là áy náy trong lòng, nhưng lời áy náy lại không thể nói ra, chỉ có thể lấy hành động để bù đắp cho Tiểu Cửu Thành nhiều hơn chút. Thế là nàng nắm tay Tiêu Cửu Thành càng chặt, sợ Tiêu Cửu Thành bị lạnh.
Vì Tiêu Cửu Thành đi song song, nên Thiên Nhã không thấy khóe miệng Tiêu Cửu Thành khẽ giương lên một chút.
Đêm xuống, Thiên Nhã tưởng Tiêu Cửu Thành sẽ lại đến đây xin ngủ, chỉ là nàng đã tắt đèn hết rồi nhưng người thì vẫn chẳng thấy đâu. Tiêu Cửu Thành không đến, Thiên Nhã lại đột nhiên ngủ không được. Nàng cho là đèn phòng Tiêu Cửu Thành vẫn sáng nên mới quấy rồi nàng không thế ngủ, chứ tuyệt không thừa nhận trong lòng nàng ít nhiều chờ mong Tiêu Cửu Thành đến đây cùng ngủ với mình.
Tiêu Cửu Thành biết, hôm qua nàng có thể bò lên giường Thiên Nhã, vậy hôm nay nếu muốn leo lên, độ khó không còn cao nữa, cho nên nàng không vội vã đi ngủ. Mấy ngày nay nàng tâm tư cuồn cuộn như sóng vỗ, đã vài ngày không thể an ổn đọc sách, đêm nay mới muốn đọc lâu hơn chút. Quan trọng nhất là, nàng muốn biết, Thiên Nhã có thể chờ mình qua ngủ cùng nàng hay không!
Bình thường cứ đến giờ Tiêu Cửu Thành đều ngủ chung với Thiên Nhã, hôm nay lại trễ hơn nửa canh giờ mới tắt đèn. Tắt đèn rồi nàng cũng không lập tức kéo cửa ngách đi qua ngay mà lại chờ thêm một lát.
Đèn bên kia chưa tắt nên Thiên Nhã hoàn toàn không ngủ được, đành phải chờ đến lúc Tiêu Cửu Thành thổi đèn. Đến khi phía đối diện đã tối đen một màu, lần đầu tiên Thiên Nhã vểnh tai lên nghe động tĩnh bên kia nhưng mãi không nghe thấy tiếng kéo cửa, nàng nghĩ là Tiêu Cửu Thành đêm nay không đến, trong lòng đột nhiên có cảm giác thất vọng thoáng qua thật nhỏ. Xác định Tiêu Cửu Thành thật không tới rồi, trong lòng Thiên Nhã liền dập tắt chờ mong, dự định đi ngủ.
Lúc này Tiêu Cửu Thành đã cởi ra ngoại bào, mới nhẹ nhàng kéo cửa ra, sau đó rón rén bước đến giường Thiên Nhã.
Lần này Thiên Nhã bắt đầu xoắt xuýt, nàng thầm nói lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, không cho Tiêu Cửu Thành đến đây xin ngủ, nhưng trong lòng nàng lại thực sự không muốn đuổi Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã đã ngủ chưa?" Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gọi, trực giác của nàng cho biết Thiên Nhã vẫn chưa ngủ, nhưng nàng vẫn cố tình hỏi thế.
Tiếng gọi của Tiêu Cửu Thành nhắc cho Thiên Nhã biết, cứ giả vờ ngủ là được rồi.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã không đáp, xem như là nàng đã cho phép, liền cẩn thận bò lên giường rồi trèo qua người Thiên Nhã, nhấc chăn lên, chui vào ổ.
"Lạnh quá." Ổ chăn mang vào một cơn gió lạnh, Tiêu Cửu Thành đưa tay ra ôm cơ thể ấm áp của Thiên Nhã từ sau lưng, cũng áp chặt cơ thể của mình vào lưng Thiên Nhã, sau đó nhẹ nhàng nói. Giống như vì lạnh quá mới kìm không được phải ôm Thiên Nhã vậy.
"Vì sao ngươi lại tới đây…" Không quen bị ôm như thế, Thiên Nhã muốn giả vờ ngủ cũng không được nữa, chỉ có thể làm như mới bị Tiêu Cửu Thành quấy rầy mới tỉnh lại, bất mãn nói.
"Ta lạnh mà.." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng trả lời, xem như chuyện đương nhiên.
"Đừng ôm ta, làm vậy ta ngủ không thoải mái." Thiên Nhã quả thực không quen được người ta ôm ngủ thân mật như vậy.
"Cơ thể Thiên Nhã quá ấm áp, làm cho người ta không nhịn được muốn đến gần. Chỉ một chút thôi, chờ ta ấm lên rồi, ta sẽ buông Thiên Nhã ra có được không?" Cũng may bây giờ là mùa đông, nếu không phải vậy Tiêu Cửu Thành không tìm được cách nào có thể quang minh chính đại thân cận Thiên Nhã, ôm Thiên Nhã thế này, cảm giác thật là thích.
"Vậy chỉ chút thôi đó." Cuối cùng Thiên Nhã cũng thỏa hiệp, mặc cho Tiêu Cửu Thành ôm nàng.
"Cửu Thành, ngươi đã gả vào Độc Cô gia, đã là thê tử của Độc Cô Thành, hắn dù gì cũng là phu quân của ngươi, phải bồi dưỡng một chút tình cảm, cũng nên tốn chút tâm tư để hắn yêu thích ngươi mới phải.." Thiên Nhã cảm thấy tình trạng của Tiêu Cửu Thành và đệ đệ hiện tại không đúng lắm, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành lẽ ra phải làm đệ đệ yêu thích nàng, chuyện này đối với Tiêu Cửu Thành sẽ tốt hơn là cứ như bây giờ. Cho dù nàng và phụ thân tốt với Tiêu Cửu Thành, cũng không bằng tình cảm yêu thương của phu quân.
Tiêu Cửu Thành nghe thấy vậy, trong lòng như có gai đâm, cảm giác rất khó chịu. Quả nhiên Thiên Nhã không hiểu gì cả, nàng buông Thiên Nhã ra, lại nhích người nằm cách xa Thiên Nhã một khoảng.
Thiên Nhã cảm thấy tâm tình Tiêu Cửu Thành hình như có điều gì đó khúc mắc, chẳng lẽ Tiêu Cửu Thành chán ghét Độc Cô Thành đến vậy sao? Mỗi lần nói đến chuyện này, nàng giống như có vẻ không vui. Cả đêm này Tiêu Cửu Thành không còn đem tay chân áp lên người nàng nữa, ngày thường Tiêu Cửu Thành dính quá chặt, nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên, thỉnh thoảng còn thấy có chút phiền. Đến bây giờ Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không kề cận mình, Thiên Nhã lại cảm thấy không vui.
Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Thành ăn sáng xong liền chuẩn bị rời khỏi viện của mình.
"Ngươi đi đâu vậy?" Ngày thường Tiêu Cửu Thành rất ít khi xuất môn, cho nên Thiên Nhã có chút không quen mà hỏi.
"Ta muốn đi tìm phu quân, thường ngày quá ít đến thăm chỗ ở của phu quân. Làm thê tử, ta ắt hẳn phải nên quan tâm phu quân nhiều hơn chút mới phải đạo." Tiêu Cửu Thành ra dáng như thê tử hiền hậu, giống như tiếp thu tất cả những lời Thiên Nhã nói hôm qua.
"Ừ, vậy ngươi đi đi." Lần này Thiên Nhã không phản đối, nhìn theo Tiêu Cửu Thành rời khỏi viện của mình. Nhìn thấy đệ đệ và em dâu sắp tương thân tương ái, xem như bản thân đã đạt được ý nguyện. Nhưng sao thật kỳ quái, trong nội tâm nàng không hề có cảm giác cao hứng như trong tưởng tượng, nàng cảm giác mình giống như miễn cưỡng Tiêu Cửu Thành vậy.
Tiêu Cửu Thành đi đến viện của Độc Cô Thành, thời gian vẫn còn sớm. Độc Cô Thành đắc ý võ nghệ bản thân không tệ nên trong viện không bố trí thị vệ gì, càng không có người hầu. Hắn cảm thấy chỉ có thư sinh yếu đuối làm gì cũng cần có người làm thay mới cần đến sai vặt, còn không thì chỉ có mấy gã Long Dương (trai gay) mới thích có người hầu mà thôi. Hắn ở lâu trong quân doanh nên đương nhiên cũng từng thấy qua mấy tướng sĩ hệ Long Dương, nhưng không cách nào thích ứng được, nên hễ trong quân của hắn có người có sở thích này, hắn toàn đá đi đóng quân nơi khác. Theo hắn, nam nhân là dùng để xưng huynh gọi đệ, trên giường nhất định phải dùng nữ nhân, còn phải đặc biệt ngực to mông vểnh, làn da tinh tế mềm mại.
Tiêu Cửu Thành đến tiểu viện của Độc Cô Thành, ngoại trừ ngoài cổng còn có hai thị vệ, bên trong không có nam nhân nào, đều là thị nữ trẻ tuổi. Tuy không phải tất cả đều xinh đẹp nhưng phần lớn đều là loại ngực tấn công mông phòng thủ. Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ, Độc Cô Thành niên kỷ không lớn lắm, nhưng trình độ nữ sắc thì thật cao.
Mấy thị nữ nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đến hiển nhiên rất bất ngờ, thiếu phu nhân này cơ hồ xưa nay không đến tiểu viện của thiếu gia, sao bây giờ đột nhiên lại đến, làm các nàng có chút sợ hãi.
"Thiếu phu nhân." Bọn thị nữ hành lễ cung kính mười phần. Bọn họ đều biết thiếu phu nhân được tướng quân và đại tiểu thư coi trọng thế nào, không ai dám khinh thường Tiêu Cửu Thành.
"Phu quân đâu?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Công tử… còn ở trong phòng, chưa có dậy.." Thị nữ ấp a ấp úng trả lời. Tuổi tác công tử còn trẻ, đang lúc huyết khí phương cương (nói nôm na là thời kỳ động đực), nên phần lớn thời gian đề sẽ triệu thị nữ đến thị tẩm. Buổi sáng nếu thiếu gia không luyện võ, thì chín phần mười đang cùng thị nữ làm chuyện kia…
Tiêu Cửu Thành thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của thị nữ thì đã đoán được đại khái.
Có điều Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không thèm để ý, sắc mặt tự nhiên tiến thẳng đến cửa phòng Độc Cô Thành, trên đường không có một thị nữ nào dám tiến lên cản nàng.
Cửa phòng Độc Cô Thành không có khóa, Tiêu Cửu Thành đẩy cửa vào liền thấy được cảnh xuân lồ lộ như trong xuân cung đồ nàng mới đọc vài ngày trước. Hơn nữa trên giường không chỉ có một mà là hai nữ tử, không hề ngần ngại chen chúc với nhau trên cùng một chiếc giường, xem ra thể lực của phu quân nàng rất không tệ ha. Ánh mắt Tiêu Cửu Thành tự động bỏ qua Độc Cô Thành, rơi xuống người nữ tử đang lả lơi nằm dưới thân hắn. Biểu lộ của nữ tử, còn có tiếng kêu khiến người ta đỏ mặt tía tai kia đều là những tư thái mà Tiêu Cửu Thành chưa từng thấy qua. Chỉ cảm thấy có chút xấu hổ thẹn thùng, liền không dám nhìn nữa, vội dời đi ánh mắt.
Trái lại nữ tử đang bị bỏ mặc vắng vẻ một bên vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Thành bước vào, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.
"Thiếu. . . thiếu phu nhân. . ." Nữ tử hoảng sợ hô lên một tiếng, cũng tranh thủ thời gian cầm chăn mền lên che khuất cơ thể của mình.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Tiêu Cửu Thành quả nhiên cực kỳ thích nữ sắc, sao ta lại có cảm giác nếu như không có ta, Tiêu Cửu Thành nhất định sẽ cùng phu quân của nàng chơi đùa tiểu thϊếp vậy.
Tiêu Cửu Thành: Trên đời này không có nữ tử nào đẹp hơn Thiên Nhã, thiên địa chứng giám, ta chỉ thích mỗi sắc đẹp của Thiên Nhã thôi
Thiên Nhã: Ta không tin, ngươi rõ ràng đang nhìn nữ nhân khác, ta không vui, không có tâm tình..
Tiêu Cửu Thành: Vậy nên Thiên Nhã ăn dấm rồi.
Thiên Nhã: Còn lâu ta mới ăn dấm, ta chỉ muốn khoét mắt ngươi ra!