Thiên Nhã dùng từ "đẹp hơn", nói rõ không phải là nhìn không đẹp, mà là Thiên Nhã thích ngực to hơn thôi. Tiêu Cửu Thành cố gắng "ghi lòng tạc dạ" lời này của Thiên Nhã, cũng may nàng mới mười sáu tuổi thôi, vẫn còn có thể trưởng thành. Bất quá, giờ phút này Tiêu Cửu Thành cảm giác Thiên Nhã vẫn còn đang nhìn mình, vẫn là theo bản năng cảm thấy xấu hổ. Tiểu Cửu Thành cảm giác bản thân mình trước mặt Thiên Nhã, thật sự ngay cả dây thần kinh xấu hổ cũng đứt, nhưng mà giờ phút này tựa hồ tất cả dũng khí đều đã bị nàng sử dụng hết, Tiêu Cửu Thành lập tức lại ngụp xuống thùng nước ấm.
"Vì sao ngươi lại đột nhiên hỏi ta chuyện này?" Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành luôn có thói quen có nghi vấn thì tức thì hỏi thẳng, lập tức đem cảm giác kỳ quái vừa rồi trong lòng hỏi ra.
"Nữ tử nào ở trong thời kỳ tuổi tác như ta đều có sở thích chưng diện làm đẹp, sợ mình có chỗ nào đó phát triển không hoàn mỹ, ta muốn bản thân mình ngày sau trưởng thành, sẽ có tư thái giống như Thiên Nhã vậy…" Tiêu Cửu Thành ngượng ngùng nói.
Thiên Nhã cảm thấy kiếp trước sao nàng không phát hiện ra Tiêu Cửu Thành để ý đến dung mạo của mình như vậy. Ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành dường như rất khác biệt so với người bình thường khác, ngoại trừ thích xem sách thì không có gì đặc biệt yêu thích, cũng không có sự tình gì nàng đặc biệt để tâm, lại còn đặc biệt thanh tâm quả dục. Hiện tại Tiêu Cửu Thành nhìn bình thường hơn nhiều, càng giống mọi nữ tử bình thường khác.
"Thân thể gầy gò như ngươi, muốn trưởng thành như ta thì có chút khó khăn." Thiên Nhã mặc dù tự tin quá đà, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy Tiêu Cửu Thành là loại có phúc nhưng không biết hưởng. Tư thái Tiêu Cửu Thành yếu đuối như nhành liễu, ôn nhu ưu nhã, đây có thể nói là loại thân hình nữ tử đẹp nhất mà thế nhân ca tụng tôn sùng. Bản thân nàng ngực cao, mông vểnh, eo thon, mặc dù nhìn qua thì thấy phong tình, nhưng luôn làm cho người ta có cảm giác lẳиɠ ɭơ không đủ đoan trang. Cho nên kiếp trước lúc nàng làm hoàng hậu, luôn đặc biệt mặc trang phục đoan trang lộng lẫy, kết hợp thêm bản tính cao ngạo của nàng nên mặc dù tư thái quá lẳиɠ ɭơ nhưng từ xưa đến nay chưa từng có ai lên án nàng điều này. Còn Tiêu Cửu Thành, bất luận là tướng mạo, tính tình hay tư thái đều là lý tưởng mà thế nhân tôn sùng, cũng là hình tượng nữ tử hoàn mỹ. Tiêu Cửu Thành phù hợp thẩm mỹ của người đương đại, mặc kệ là nam hay nữ thì đều yêu thích loại dáng vẻ này. Mà Thiên Nhã cũng chỉ là một trong những người mang thẩm mỹ ở mức bình thường như đông đảo chúng sinh ngoài kia, đương nhiên cũng thấy Tiêu Cửu Thành đã đẹp đến mức không có gì để bắt bẻ.
"Cũng đúng, thế gian này chỉ có một mình Thiên Nhã là tuyệt sắc mà thôi." Tiêu Cửu Thành trịnh trọng đàng hoàng ca ngợi Thiên Nhã, đây là lời trong đáy lòng của nàng.
Nếu lần thứ nhất Tiêu Cửu Thành khen mỹ mạo của mình, Thiên Nhã còn có thể cho là nàng khách sáo nịnh nọt mình, nhưng hiện tại lần nào Tiêu Cửu Thành cũng đều khen như thế, lại còn lúc nào cũng là ngữ khí hâm mộ, nghe lâu thì lời nịnh cũng thành nghe như thật, huống hồ Tiêu Cửu Thành còn dùng giọng nói chân thành như thế, Thiên Nhã muốn không tin cũng không được. Mỗi lần Thiên Nhã được Tiêu Cửu Thành khen như thế, đều cảm thấy toàn thân thư sướng, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành thực sự là hiểu làm sao lấy lòng người khác, biết nói lời nào người khác sẽ vui, sẽ thích nghe. Mặc dù bị thổi phồng đến mức đắc ý, nhưng Thiên Nhã vẫn thận trọng, vẫn ra vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến lời vuốt mông ngựa của Tiêu Cửu Thành.
"Ngươi tắm nhanh lên đi, phụ thân về rồi, đang chờ chúng ta cùng đến chính viện dùng bữa." Thiên Nhã cũng cảm thấy mình vô duyên vô cớ chạy tới xem người ta tắm rửa thì có chút kỳ lạ.
"Được rồi, ta sẽ nhanh hết sức có thể." Tiêu Cửu Thành đáp lời.
"Ừm." Thiên Nhã lên tiếng xong thì kéo cửa ngách trở về phòng mình.
Độc Cô Tấn chờ hơn nửa canh giờ, Độc Cô Thành cũng phải theo cha đợi thật lâu, mới đơi được Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành đang khoan thai đi đến.
Độc Cô Tấn thấy Tiêu Cửu Thành đang nắm lấy tay của nữ nhi mình cùng nhau đi đến, dáng vẻ hai người mười phần thân mật, hơn nữa Tiêu Cửu Thành vừa tắm nước nóng xong, sắc mặt hồng hào, nhìn khí sắc vô cùng tốt, xuân phong dạt dào, thỉnh thoảng nàng liếc mắt nhìn sang Thiên Nhã, sóng mắt lưu ly, nhìn kiểu gì cũng giống như dáng vẻ nữ tử sau khi vui vầy hoan ái. Nghĩ đến tình cảnh nữ nhi và con dâu của mình "làm xong chuyện" rồi mới thủng thỉnh đi tới đây, Độc Cô Tấn tự nhiên thấy xấu hổ, có cảm giác không cách nào nhìn thẳng con gái và con dâu của mình.
Tiêu Cửu Thành tự nhiên cảm giác được Độc Cô Tấn nhìn mình và Thiên Nhã bằng ánh mắt hơi cổ quái, nàng nghĩ có lẽ Độc Cô Tấn cảm thấy mình và nữ nhi của hắn thân mật quá mức mà sinh ra cảm giác kỳ lạ chăng. Bất quá Tiêu Cửu Thành nửa năm qua quan sát Độc Cô Tấn, đã không còn kiêng kỵ hắn như lúc ban đầu nữa. Thế gian này, nếu nói Thiên Nhã là đóa kỳ hoa, vậy Độc Cô Tấn có thể dưỡng thành Độc Cô Thiên Nhã như thế thì lại càng là một đóa kỳ hoa, hoàn toàn không thể dùng tâm tư của người thường để phỏng đoán được. Thế là nàng càng cố ý ở trước mặt Độc Cô Tấn biểu hiện dị thường thân mật với Thiên Nhã, nghĩ muốn đo xem phản ứng của Độc Cô Tấn, muốn xem ranh giới cuối cùng của Độc Cô Tấn là ở chỗ nào.
Thiên Nhã thuộc loại thần kinh thô, hoàn toàn không phát hiện phụ thân nàng biểu hiện có chút kỳ quái. Trên thực tế, rất nhiều động tác thân mật của Tiêu Cửu Thành đều là nàng ngấm ngầm cho phép, cũng không cảm thấy gì khác, nàng vẫn cho rằng thân mật giữa nàng và Tiêu Cửu Thành chẳng khác gì sự thân mật giữa bạn thân chốn khuê phòng như tất cả các nữ tử khác trên đời này. Nàng biết đâu được, dưới sự tác động ăn mòn của Tiêu Cửu Thành từng giây từng phút, sự thân mật giữa nàng và Tiêu Cửu Thành đã sớm vượt qua tiêu chuẩn bình thường, chỉ có một mình nàng là cảm thấy rất bình thường mà thôi.
"Lần này phụ thân và Thành đệ tuần thành trở về, hết thảy vẫn tốt chứ?" Thiên Nhã hỏi vấn đề nàng quan tâm trước.
"Hết thảy đều thuận lợi, bất quá ta cố ý phái vài người lưu ý động thái của Ngô Vương phủ, mới biết được Ngô Vương phủ vụиɠ ŧяộʍ nuôi không ít môn khách tử sĩ, xem ra xác thực cũng có ý nghĩ thừa cơ hội sẽ lập tức ra tay."
"Phụ thân, chúng ta tranh thủ thời gian tìm người vạch tội bọn họ đi.." Độc Cô Thành nói, hắn cảm thấy Ngô Vương phủ Lý Quân Hạo bụng dạ xấu xa, từ lần trước Độc Cô Gia và Ngô Vương phủ đã kết oán rồi.
"Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm." Độc Cô Tấn không khách khí, dội một chậu nước lạnh cho Độc Cô Thành, hoàn toàn không trông cậy hắn sẽ đưa ra được đề nghị khả thi nào, càng không có nhẫn nại nghe xong mấy lời chưa dùng qua não của hắn.
Độc Cô Thành sờ mũi một cái, cũng không tự chuốc nhục nhã nữa, vùi đầu ăn cơm.
"Thiên Nhã và Cửu Thành thấy thế nào?" Đối với con trai thì không chút khách khí nào, nhưng đối với con gái và con dâu, Độc Cô Tấn tựa như thay đổi khuôn mặt, ôn hòa hỏi.
"Tuyệt đối không được vạch tội Ngô Vương phủ, bọn họ đã dám nuôi tử sĩ và môn khách tất nhiên đã sắp xếp chu đáo cẩn thận, không dễ dàng tìm được chứng cứ. Nếu chúng ta đứng ra vạch tội họ, thế nhân sẽ cho là Độc Cô gia chúng ta vì chuyện lần trước xém chút nữa bị đánh tráo tân nương, ghi hận trong lòng, thế nhân sẽ cho Độc Cô gia là lòng dạ hẹp hòi, có chủ tâm trả thù. Quan trọng nhất là địch ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, hiện tại chúng ta đang chiếm ưu thế, nếu chưa có năng lực tuyệt đối có thể đưa Ngô Vương phủ vào chỗ chết, chúng ta không nên bại lộ. Còn không bằng tìm người loan tin đồn, nếu làm thế thì có thể để Ngô Vương phủ thu liễm hành động, cũng có thể khiến cho hoàng thượng cảnh giác Ngô Vương phủ hơn."
"Cửu Thành thấy sao?" Độc Cô Tấn hỏi Tiêu Cửu Thành đang ưu nhã ăn bên cạnh.
"Chẳng biết phụ thân có phải "chí tại thiên hạ" hay không? Tiêu Cửu Thành đặt đũa xuống, hỏi thẳng Độc Cô Tấn.
"Phải thì sao, mà không phải thì sao?" Độc Cô Tấn hỏi.
"Nếu là phải, chúng ta sẽ bỏ mặc Ngô Vương Phủ lớn mạnh, đợi đến khi thiên hạ càng loạn lạc thì chúng ta càng có lợi. Phải biết rằng con rết trăm chân chết thì vẫn còn sức giãy giụa, triều đình mới là thế lực lớn nhất, nếu chỉ bằng sức của một mình Độc Cô gia thì không đủ chống lại triều đình, đến lúc đó thế lực tranh giành Trung Nguyên càng đông thì chúng ta càng có lợi, Độc Cô gia có thể danh chính ngôn thuận tham gia tranh giành ngôi báu. Nếu không phải mà chỉ là thù riêng, chúng ta cứ chiếu theo lời Thiên Nhã để xử lý, có điều biện pháp của Thiên Nhã có thể dẫn lửa thiêu thân, không phải sức lực vẹn toàn." Tiêu Cửu Thành phân tích. Nàng thực sự hiếu kì vì sao Độc Cô gia lại kiêng kị Ngô Vương phủ đến thế, đến cùng thì giữa Độc Cô gia và Ngô Vương phủ có thù gì mà mình không biết.
"Phụ thân, ta cảm thấy không thể khinh thường Ngô Vương phủ, không thể bỏ mặc Ngô Vương phủ lớn mạnh." Kí ức kiếp trước làm cho Thiên Nhã vô cùng kiêng kị Ngô Vương phủ, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành bỏ mặc Ngô Vương phủ lớn mạnh là sự tình mười phần nguy hiểm.
"Cứ xem như Ngô Vương phủ nuôi tử sĩ và môn khách, thì làm sao nuôi nổi vài ngàn người, thực tế không có cách nào nuôi được nhiều người như thế, sẽ quá làm người khác chú ý. Những người này so với mười mấy hai mươi vạn quân đội chính quy thì sẽ chẳng làm nên trò trống gì, không biết lý do vì sao Thiên Nhã cần phải kiêng kị Ngô Vương phủ đến vậy?" Tiêu Cửu Thành không như Thiên Nhã có ưu thế biết trước thiên cơ, nàng chỉ phân tích dựa trên thế cục hiện hữu. Nàng cảm thấy Ngô Vương phủ căn bản không đủ gây nguy hiểm, mặc dù Lý Quân Hạo có chút năng lực nhưng nàng không cảm thấy năng lực của hắn đủ lớn để thay đổi thế cục hiện tại. Cứ xem như Tiêu Cửu Thành biết được sự tình kiếp trước, nàng vẫn sẽ cho rằng Ngô Vương phủ không đủ gây áp lực, dù sao thế cục kiếp này đã sớm khác biệt so với kiếp trước. Ở kiếp trước nhờ có Độc Cô gia trợ giúp, Lý Quân Hạo mới chiếm ưu thế lớn nhất, hơn nữa Hộ Quốc Công phủ nhìn thấy Lý Quân Hạo được Độc Cô gia trợ giúp trở thành một phương thế lực, sau khi cân nhắc mới thấy rằng gia nhập vào trận doanh của Lý Quân Hạo là điều sáng suốt, từ đó Lý Quân Hạo mới chiếm được ưu thế tuyệt đối, bình đình thiên hạ không cần tốn nhiều công sức. Kiếp này, Lý Quân Hạo không có Độc Cô gia trợ giúp, đến lúc đó khả năng Hộ quốc công phủ đứng về phía Lý Quân Hạo cũng không lớn, thực lực Ngô Vương phủ kiếp này so với kiếp trước là khác biệt một trời một vực.
Thiên Nhã kiêng kị Ngô Vương phủ như vậy là vì bóng ma tâm lý cho nên nàng đặc biệt kiêng kị Lý Quân Hạo, xem hắn như là tử địch, vừa nghĩ đến khả năng Lý Quân Hạo lớn mạnh, nàng đã đứng ngồi không yên. Thiên Nhã không dám đem chuyện kiếp trước của mình nói cho Tiêu Cửu Thành biết, dù sao kiếp trước khổ cực chỉ có một mình Độc Cô gia, Tiêu Cửu Thành mới là kẻ thắng lợi cuối cùng thu được tất cả. Kiếp này nàng cải biến vận mệnh của Tiêu Cừu Thành, Tiêu Cửu Thành có đến đích được hay không vẫn là ẩn số. Lúc trước Tiêu Cửu Thành gia nhập Độc Cô gia là bị ép buộc, nàng không thể xác định Tiêu Cửu Thành có hận mình hay không. Đặt cược vào một kết quả không biết trước, chẳng bằng không để Tiêu Cửu Thành biết được chuyện kiếp trước còn tốt hơn. Nàng cảm thấy thà rằng như vậy đối với Tiêu Cửu Thành hiện tại mới là điều tốt nhất, miễn cho Tiêu Cửu Thành suy nghĩ nhiều. Độc Cô Tấn cũng cảm thấy như vậy, cho nên bọn họ cùng có ý tưởng cùng nhau giấu diếm Tiêu Cửu Thành bí mật này.
"Triều đình hiện tại vẫn còn vững chắc như núi, đích thực không nên có quá nhiều hành động. Thế lực hiện tại của Độc Cô gia vẫn chưa đủ chống lại triều đình, không nên đảo loạn thiên hạ lúc này. Hoàng thượng vẫn luôn nghĩ diệt trừ Độc Cô gia chúng ta, chỉ là không tìm cớ nào. Dù sao vô cớ tru sát công thần, không khỏi làm cho nhân tâm nguội nhạt. Ngô Vương phủ nếu vì hoàng thượng thổi thêm một mồi lửa, nói không chừng là chúng ta sẽ tự đốt chính mình, cẩn thận chút vẫn tốt hơn." Độc Cô Tấn nói.
Thiên Nhã biết Độc Cô gia nhìn như thực lực hùng hậu, như sự thật là bị triều đình trói chặt tay chân, nửa bước khó đi. Nhưng mà bắt nàng trơ mắt nhìn Lý Quân Hạo lớn mạnh thực lực, trong lòng Thiên Nhã vẫn có chút lo nghĩ.
Tiêu Cửu Thành nghĩ thầm, quả nhiên Độc Cô Tấn là người hiểu chuyện. Tiêu Cửu Thành nhìn bên cạnh thấy Thiên Nhã đang khẽ nhíu mày, hiển nhiên nàng đang có điều lo nghĩ, Thiên Nhã đối với Ngô Vương phủ dường như đặc biệt để tâm, đặc biệt cừu hận, vì sao lại mãnh liệt đến vậy? Đến cùng là có khúc mắc gì? Tiêu Cửu Thành nhớ rõ Ngô Vương phủ và Độc Cô gia trước kia không qua lại gì với nhau, cũng chưa từng nghe qua có khúc mắc gì. Nếu nói có thì cũng chỉ là chuyện xém chút nữa bị Lý Quân Hạo đánh tráo tân nương kết xuống thù oán, nhưng theo đạo lý mà nói, chuyện đâu đến mức để Thiên Nhã để ý như vậy!
"Phụ thân ngược lại có thể một mực giám thị động tĩnh của Ngô Vương phủ, biết địch biết ta, cũng có thể yên tâm hơn chút." Tiêu Cửu Thành vì để trấn an Thiên Nhã, cất tiếng nói.