Editor: Gaasu Noo
"Muội biết chuyện hôm đó khiến tỷ khó chịu, nhưng muội không thể vạch trần ngay lúc đó vì muội đã bị Lý Quân Hạo điểm huyệt." Tiêu Cửu Thành giải thích với Tiêu Nghệ Tuyền.
"Muội thật sự bị điểm huyệt?" Tiêu Nghệ Tuyền hoài nghi. Mấy ngày nay, Lý Quân Hạo đối xử với nàng rất tốt, nàng không tin phu quân lại là người như vậy, nên không thể tin Tiêu Cửu Thành ngay được.
Tiêu Cửu Thành thấy Tiêu Nghệ Tuyền không tin lời mình nói liền biết nhị tỷ đã đứng về phía Lý Quân Hạo. Tuy Tiêu Cửu Thành hơi khó chịu trong lòng, nhưng dù sao họ cũng là chị em ruột mười mấy năm, giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện nếu nhị tỷ tin tưởng Lý Quân Hạo thì tốt cho tỷ ấy hơn. Dẫu sao hai người họ đã là vợ chồng, thà tin bản thân gả cho lang quân như ý còn hạnh phúc hơn là nghĩ mình gả cho một kẻ không ra gì. Hơn nữa, dù bây giờ Tiêu Nghệ Tuyền có tin tưởng mình thì sau khi trở về cũng sẽ lựa chọn tin người bên gối thôi.
"Cửu Thành và nhị tỷ cùng nhau lớn lên, Cửu Thành là người thế nào, chắc nhị tỷ biết rõ nhất." Tiêu Cửu Thành cảm giác tình cảm tỷ muội có khả năng đứt đoạn từ đây, những gì có thể làm nàng đã cố gắng hết sức. Còn kết quả thế nào không phải điều nàng có thể không chế nữa.
"Chàng không phải là người như thế!" Tiềm thức của Tiêu Nghệ Tuyền tin tưởng lời muội muội, nhưng tình cảm lại không muốn tiếp thu chuyện như vậy. Hơn nữa nếu Lý Quân Hạo thật sự là người như thế thì nàng có thể làm gì được đây? Nàng đã gả cho người ta rồi cơ mà! Nếu lời Cửu Thành nói là sự thật thì lúc đó muội ấy nên vạch trần Lý Quân Hạo và trở mặt với Ngô Vương phủ, như vậy thì nàng cũng không cần gả đi đâu cả. Nhưng giờ đây, mặc kệ là thật hay giả, Cửu Thành đều phải chịu trách nhiệm. Tiêu Nghệ Tuyền vốn đã có khúc mắc với Tiêu Cửu Thành từ lúc đó, đến nay vẫn không thể tiêu trừ.
Nhị tỷ thà tin tưởng Lý Quân Hạo vừa quen biết vài ngày cũng không muốn tin mình, đã vậy thì Tiêu Cửu Thành cũng không còn gì để nói.
Thật ra hôm đó Tiêu Cửu Thành thừa sức vạch mặt Lý Quân Hạo, sở dĩ tha cho hắn là bởi nàng lo sợ một khi Nhị tỷ kết hôn thất bại thì sau này sẽ không tin vào hạnh phúc nữa, chắc chắn tỷ ấy sẽ luôn tự trách mình. Nếu vạch trần Lý Quân Hạo rồi xui xẻo bị hắn cắn ngược lại một phát bảo 'Tiêu phủ hợp mưu với Ngô Vương phủ' thì sao đây! Lỡ đâu hắn thấy sự tình bại lộ, sau đó giũ bỏ hết mọi trách nhiệm thì Tiêu phủ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa. Dù gì Tiêu phủ cũng bị Độc Cô phủ bức hôn trước nên mức độ nghi ngờ hai nhà Tiêu – Ngô hợp mưu rất lớn. Danh dự Tiêu phủ khổ công tạo dựng có thể lập tức bị hủy hoại trong một ngày. Hơn nữa Độc Cô phủ và Ngô Vương phủ sẽ không dễ dàng bỏ qua, độ khả khi xảy ra chém gϊếŧ lớn không kém. Dù sao Ngô Vương phủ cũng là hoàng thân quốc thích, nếu Độc Cô gia đụng tới Thế Tử Lý Quân Hạo sẽ phát sinh chuyện trọng đại, nhỡ đâu hoàng thượng mượn cớ đòi diệt trừ đại họa và Độc Cô Tấn thì sao?! Động thủ lúc này sẽ gây bất lợi cho Độc Cô gia.
"Thôi, coi như là chuyện ngoài ý muốn đi." Tiêu Cảnh Tịch nghe xong liền biết tâm ý của Nhị muội. Nếu muội ấy đã lựa chọn như thế thì nàng có nói thêm gì nữa cũng bị xem là thiên vị Cửu Thành. Nàng biết Nhị muội xem trọng tình cảm phu thê hơn là tình nghĩa tỷ muội. Dù sao thói đời nay vốn là chị em ruột thịt xuất giá xong có khi cũng chẳng còn nhìn thấy mặt nhau mấy lần, chồng con lại được đặt lên vị trí hàng đầu, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, đó là chuyện rất đỗi bình thường. Tiêu Cảnh Tịch không biết Tiêu Nghệ Tuyền nghĩ thế nào nhưng nàng tin chắc Cửu Thành sẽ hiểu được, dù sao Cửu Thành cũng tinh tế và nghĩ rộng hơn Nghệ Tuyền rất nhiều.
"Nếu là chuyện ngoài ý muốn thì phải chăng Cửu Thành đang có thành kiến với vợ chồng chúng ta?" Tiêu Nghệ Tuyền bất mãn nói. Trong lòng nàng có chút hận Cửu Thành, chuyện đã đến nước này rồi, đáng lẽ Cửu Thành không nên nói với mình mới đúng, không thôi lòng nàng sẽ không phát sinh nghi ngờ với Lý Quân Hạo.
Tiêu Cảnh Tịch nghe xong khẽ cau mày. Tâm tư của Nghệ Tuyền nặng nề không nói, tâm tư cũng chỉ thấy cái trước mắt mà không hiểu ngày rộng tháng dài, chẳng bằng được như Cửu Thành. Tình cảm của Tiêu Cảnh Tịch với hai đứa em gái vốn thuộc dạng môi hở răng lạnh, giờ đây chứng kiến Nhị muội coi rẻ tình chị em khiến lòng nàng không khỏi nhói đau.
"Coi như muội lo lắng dư thừa, sau này sẽ không nhắc lại nữa." Tiêu Cửu Thành cảm giác mình đang lo chuyện bao đồng, cũng chẳng muốn tự chuốc lấy nhục nhã, dù gì giờ với người ta nàng làm gì cũng là sai.
Tiêu Nghệ Tuyền thấy Tiêu Cửu Thành im thin thít bèn tìm cớ rời đi trước. Nàng không muốn nhìn thấy cô em út này chút nào nữa, mỗi lần thấy nó, trong lòng tức thì giăng lên vướng mắc, nói chung là không thoải mái.
"Tính muội ấy vốn thế, muội đừng so đo làm gì." Tiêu Cảnh Tịch đợi Tiêu Nghệ Tuyền đi rồi mới thở dài an ủi Tiêu Cửu Thành.
"Muội hiểu, chuyện này đối với tình cảnh hiện tại của nhị tỷ thật ra cũng tốt mà." Tiêu Cửu Thành đáp.
"Đúng vậy, đối với muội ấy không hẳn là chuyện xấu. Thôi, không nói tới Nghệ Tuyền nữa, Độc Cô gia đối xử với muội thế nào?" Tiêu Cảnh Tịch quan tâm hỏi.
"Vô cùng tốt, ở Độc Cô gia hết sức tự do tự tại." Tiêu Cửu Thành mỉm cười đáp. Ngoại trừ chuyện bị Thiên Nhã lạnh nhạt và trở mặt vờ như không quen biết làm nàng uất ức ra thì còn lại đều rất tốt, Tiêu Cửu Thành không có gì chê trách gia đình chồng như thế.
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Cảnh Tịch quan sát kỹ muội muội, khí sắc không tệ, xem ra không giống bị ăn hϊếp khiến nàng rất hài lòng.
"Khi nào tỷ tỷ trở về?" Tiêu Cửu Thành nắm chặt tay phải của Tiêu Cảnh Tịch, chẳng biết năm nào tháng nào mới được tái ngộ nữa,Tiêu Cửu Thành không muốn biệt ly chút nào.
"Sức khỏe của Hộ quốc công sắp không xong rồi. Xong hôm nay phải trở về ngay." Tiêu Cảnh Tịch vừa nói vừa dịu dàng vuốt ve gò má muội muội. Cùng là người nhưng thật không giống nhau, mặc dù đã gả cho người khác nhưng nàng không hề cảm thấy gia đình bên chồng quan trọng hơn muội muội. Tuy quanh năm suốt tháng không gặp em gái nhưng tình cảm chị em chưa bao giờ phai mờ.
Trong khi ba tỷ muội trò chuyện ở hậu viện thì hai chàng rể cũng bị mời đến phòng khách. Ngoài Tiêu Truyền, Tiêu phu nhân còn có hai anh vợ cùng chiêu đãi. Tuy Lý Quân Hạo và hai chị em nhà Độc Cô không thích chung bàn, nhưng nể mặt gia đình vợ nên vẫn giữ được bầu không khí hài hòa.
Độc Cô Thiên Nhã không thích ở phòng khách lâu, dù sao cũng không phải chuyện của nàng, bèn tìm cớ ra sân hóng mát.
Lý Quân Hạo cũng viện lý do ra khỏi phòng, theo sát sau lưng Độc Cô Thiên Nhã.
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Độc Cô Thiên Nhã chất vấn.
"Độc Cô Thiên Nhã, chuyện Độc Cô phủ cầu thân với Tiêu phủ đều do ngươi giật dây bày trò đúng không?" Lý Quân Hạo hỏi. Hắn vẫn không hiểu sự oán hận ẩn giấu trong mắt của Độc Cô Thiên Nhã từ đâu mà đến.
"Đúng vậy thì sao?" Độc Cô Thiên Nhã khinh bạc hỏi ngược lại.
"Tại sao ngươi lại nhằm vào ta?" Quả nhiên đúng với dự đoán của mình. Nghĩ đến tất tần tật đều do Độc Cô Thiên Nhã giở trò, Lý Quân Hạo lập tức nổi trận lôi đình. Hắn không nghĩ ra được bản thân đã đắc tội gì với nàng.
"Không vì gì cả, ta thích thì ta làm, thế thôi." Độc Cô Thiên Nhã không đồng tình.
"Độc Cô Thiên Nhã, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Lý Quân Hạo thiệt muốn xé xác Độc Cô Thiên Nhã ra mới hả dạ.
Mặt mày Lý Quân Hạo đằng đằng sát khí làm Độc Cô Thiên Nhã nhớ tới ngày xưa. Lúc nàng hầu như muốn bóp chết Tiêu Cửu Thành, hắn đã kịp thời chạy tới lãnh cung với vẻ mặt giống hệt như vậy. Thiên Nhã ý thức được Lý Quân Hạo muốn gϊếŧ mình, ám ảnh kiếp trước thúc giục bản năng nàng lui về sau một bước.
Ngay vào lúc này, Tiêu Nghệ Tuyền từ sân đi ra liền bắt gặp phu quân đang đứng sát Độc Cô Thiên Nhã nói gì đó. Mối hận khăn trùm đầu hôm kết hôn được nàng ghi hết lên nhà Độc Cô, Tiêu nhị tiểu thư vốn ghét cay ghét đắng hai chị em Độc Cô gia, giờ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy mặt của Độc Cô Thiên Nhã là khó chịu chết đi được.
Lý Quân Hạo nhìn thấy Tiêu Nghệ Tuyền thì lập tức thay đổi sắt mặt.
"Nương tử." Lý Quân Hạo ân ái tiến lên đón vợ.
Lý Quân Hạo lùi ra xa khiến cảm giác lo lắng bức bách lập tức biến mất. Lúc này Thiên Nhã mới bình tĩnh nhìn dáng vẻ hư tình giả ý của Lý Quân Hạo rồi nở một nụ cười giễu cợt. Ngày xưa, lúc hắn cưới mình cũng thế, thật làm người ta cảm thấy buồn nôn muốn chết.
Độc Cô Thiên Nhã nhìn hai vợ chồng kia một chút, cảm thấy ngứa mắt quá, bèn đi thẳng vào sân.
Vừa vào sân liền nhìn thấy Tiêu Cửu Thành đang nắm tay Tiêu Cảnh Tịch, Thiên Nhã theo bản năng khẽ nhíu mày. Nàng biết Tiêu Cửu Thành rất thích nắm tay nắm chân người ta, nàng cứ ngỡ chỉ mình mới được Tiêu Cửu Thành đối xử đặc biệt, nhưng hôm nay thấy nàng ấy tình cảm thắm thiết với Tiêu Cảnh Tịch chẳng kém, nàng chợt cảm giác bản thân cũng chỉ thuộc dạng "thường thôi", thật khó chịu quá đi mất.
Tiêu Cửu Thành nhìn thấy Thiên Nhã đến liền buông tay Tiêu Cảnh Tịch ra.
"Tỷ tỷ." Thái độ Thiên Nhã vô cùng thân thiết gọi Tiêu Cảnh Tịch.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đối xử dịu dàng với đại tỷ, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Tỷ ấy lúc nào cũng lạnh nhạt với mình, lại còn thiếu kiên nhẫn với nhị tỷ, hình như chỉ có khi gặp đại tỷ mới ngoan dịu như thế thôi.
"Thiên Nhã muội muội tìm Cửu Thành sao?" Tiêu Cảnh Tịch những tưởng Thiên Nhã là một người ương ngạnh, kiêu ngạo, sau khi gặp mặt hai, ba lần mới phát giác nàng không như mình nghĩ, cùng lắm thì bề ngoài chỉ hơi hơi 'tự tin' một chút thôi, quan hệ với muội muội tựa hồ cũng rất tốt. Cơ mà Tiêu Đại tiểu thư làm sao ngờ được Thiên Nhã chỉ đang giả vờ dịu ngoan với nàng thôi chứ.
"Ừ, cũng đến giờ rồi, nên đến phòng khách dùng cơm trưa thôi." Thiên Nhã tỏ vẻ thân thiết nắm tay Tiêu Cửu Thành trước mặt Tiêu Cảnh Tịch. Trong lòng cảm thấy mất mặt với hành động này hết sức, bởi vậy nếu biết trước thì nên nhẫn nhịn đến ngày hôm sau mới phải, ngày hôm qua nói trước làm gì để hôm nay phải rơi vào tình cảnh khó xử thế này. Cũng may Tiêu Cửu Thành thức thời chu đáo không hất tay nàng ra, nếu không chắc bối rối chết luôn.
Hôm qua chả biết kẻ nào nói ghét nắm tay người khác, hôm nay lại chủ động nắm tay mình. Thiên Nhã đây không phải tự tát vào mặt mình sao? Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã đang diễn trò để lấy lòng đại tỷ, bản thân nàng vẫn đang cáu kỉnh nên rất muốn hất tay Thiên Nhã ra, nhưng sâu thẳm trong lòng lại không nỡ. Hơn nữa, nếu hất tay trước mặt tỷ tỷ, với tính khí kiêu ngạo của Thiên Nhã, ngày sau tuyệt đối không có cơ hội gần gũi với tỷ ấy nữa. Thế nên nàng cố áp chế giận dỗi của mình mặc cho Thiên Nhã nắm tay. Phải biết rằng, hành động mất mặt này của Thiên Nhã tuyệt đối có lợi cho mình trong tương lai.
Tiêu Cảnh Tịch ngạc nhiên nhìn dáng vẻ cầm tay thân mật dắt nhau đi của Thiên Nhã và Cửu Thành. Nàng không ngờ hai người lại trở thành bạn thân ở chốn khuê phòng. Thân mật cỡ này thì ngoài chị em ruột cũng không dễ gì có. Ngoài nàng ra, phải biết Thiên Nhã chính là người Cửu Thành bám dính nhất. Ngay cả Nghệ Tuyền cũng chẳng bao giờ được Cửu Thành bám lấy.
"Chúng ta cùng đến phòng khách đi. Thấy quan hệ của Thiên Nhã và Cửu Thành khắng khít như vậy, ta cũng yên lòng để Cửu Thành ở Độc Cô gia. Đừng thấy Cửu Thành văn nhã lịch sự như thế mà lầm, con bé này nghịch ngợm từ bé, Thiên Nhã cần phải khoan dung cho muội ấy nhiều một chút." Tiêu Cảnh Tịch nói với Thiên Nhã.
"Tỷ tỷ, Cửu Thành rất tốt, chỉ có tính cách của ta không tốt thôi. Ta còn mong muội ấy rộng lượng với ta hơn." Thiên Nhã khách khí nói.
Hóa ra Thiên Nhã cũng tự biết bản thân nàng là người thế nào cơ đấy, thế thì chắc cũng biết xưa giờ đều là mình nhường nhịn nàng ấy nhỉ, Tiêu Cửu Thành thầm nghĩ trong lòng. Thật ra Tiêu Cửu Thành cũng không cảm thấy mình là người tốt, nhưng thật sự đối với Thiên Nhã, nàng luôn luôn đối xử bằng cách tốt nhất.
***
Lời tác giả:
Tiêu Cửu Thành: Thiên Nhã, mặt tự tát có đau không? Để ta thổi cho nhoa!
Thiên Nhã: Đau, nhưng còn lâu ta mới thèm than.
Tác giả: Tiết lộ kịch bản rồi, Thiên Nhã trở về thế nào cũng thấy ác mộng cho coi.
Tiêu Cửu Thành: Thiệt hả? Để ta chóng mắt lên xem!