Editor: Tử Đình
Có câu "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", tâm tính của Thiên Nhã từ nhỏ đến lớn luôn như thế, cứ ngỡ rằng trở thành người một nhà rồi Thiên Nhã sẽ thân thiết với mình hơn một chút, thì ra tất cả là do bản thân tự mình đa tình, giờ khắc này sự khó chịu và buồn tủi một lần nữa dâng lên trong lòng Tiêu Cửu Thành, giống như thưở năm tuổi ấy. Lúc nhỏ, trong lòng khó chịu uỷ khuất một chút là có thể lập tức oà khóc thảm thiết nhưng Tiêu Cửu Thành mười lăm tuổi dù đau lòng lại không cách nào rơi nước mắt.
"Ta biết rồi, lần sau ta sẽ để ý hơn." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng nói, âm thanh phát ra mang theo sự phiền muộn không thể tiêu tán, nàng thu hồi lại cánh tay đang khựng lại giữa không trung, đồng thời cũng lùi bước, tạo khoảng cách với Thiên Nhã.
Nhìn thấy bộ dạng mất mát và sa sút rõ ràng đó của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã cũng có chút cắn rứt lương tâm, dù sao thì trước đây nàng vì lấy lòng Tiêu Cửu Thành nên đều cố nhẫn nhịn trước những hành động thân mật của nàng ta, giờ lại bộc lộ cảm xúc thật của mình, giống như có vẻ "qua cầu rút ván" và trở mặt vô tình quá thì phải.
Chỉ có điều, lời đã nói ra cũng như nước đã đổ ra ngoài không thể rút lại được, bản thân Thiên Nhã cũng không có ý định sẽ thu hồi lời nói của mình. Nàng thật sự không thích cách Tiêu Cửu Thành hở một chút là lại nắm lấy tay nàng, khiến nàng rất khó chịu, nàng cảm thấy bản thân không làm gì sai cả, tính tình nàng vốn là như thế, cho dù là sống lại một lần nữa cũng không thể thay đổi.
Kiếp trước, ngay cả lúc nàng vô cùng yêu thích Lý Quân Hạo thì không phải lúc nào nàng cũng bám dính lấy Lý Quân Hạo, cũng không vì lấy lòng Lý Quân Hạo mà làm nũng hay bày ra bộ dáng "liễu yếu đào tơ". Sau đó Lý Quân Hạo ngày càng có thêm nhiều nữ nhân hầu cận, cho nên dù chỉ một chút nàng cũng không để cho Lý Quân Hạo chạm vào mình. Về sau, từ lúc Lý Quân Hạo lên ngôi thì số lần hắn đến gặp nàng cũng dần ít đi, mối quan hệ của cả hai cũng vì thế mà kết thúc trong ai oán. Bây giờ, mỗi khi nghĩ đến sự vô tình vô nghĩa của Lý Quân Hạo, nàng dường như cảm thấy không còn có gì bất thường cả, bởi vì vốn không có tình ý nên chỉ đến thế thôi.
Nàng khinh thường việc cùng người khác san sẻ ân huệ, nếu không có được toàn bộ thì thà rằng chẳng có gì cả. Chỉ là sâu thẳm trong lòng, nàng luôn hy vọng Lý Quân Hạo có thể đối đãi với nàng như cách phụ thân nàng đã toàn tâm toàn ý với mẫu thân, cho nên nàng vô cùng thất vọng với con người Lý Quân Hạo, nhưng không thể nào dứt ra được. Nàng dường như đi vào ngõ cụt không lối thoát, ngoài việc bày ra bộ dáng ghen tuông hồ nháo, nàng không tìm được cách nào khác để giải toả những bất mãn trong lòng mình. Kẻ nàng ghen ghét nhất cũng chính là Tiêu Cửu Thành, người mà Lý Quân Hạo yêu thích nhất, nàng muốn loại bỏ Tiêu Cửu Thành, muốn phá huỷ hết tất cả mọi thứ. Nàng biết những chuyện này chỉ càng đẩy Lý Quân Hạo ra xa nàng hơn nhưng tính cách của nàng vốn là như thế, không chấp nhận được việc ép bản thân phải nhẫn nhịn để đạt được lợi ích. Ngay từ khi Lý Quân Hạo nạp Tiêu Cửu Thành làm thϊếp, nàng đã vô cùng đau khổ, nàng không còn đường lui, chỉ còn lại tia kiêu ngạo cuối cùng trong lòng. Nàng hiểu rõ nữ nhân ôn nhu săn sóc, hiền lành phóng khoáng, không tranh không nháo như Tiêu Cửu Thành khiến Lý Quân Hạo vô cùng yêu thích, cho dù biết là như vậy nhưng nàng cũng không làm được giống vậy. Nàng quá kiêu ngạo, không thích thân cận, không thích vòng vo, không nũng nịu, không chịu yếu thế, không thích thoả hiệp, cho dù sống lại một kiếp, tính tình nàng cũng chỉ vậy, không thể thay đổi.
Kiếp trước, nàng yêu thích Lý Quân Hạo mà bản tính còn như vậy thì huống hồ một kiếp này. Dù nàng không đến mức chán ghét Tiêu Cửu Thành nhưng cũng không đến mức gọi là yêu thích, cho nên càng không có lý do gì để làm trái ý nguyện trong lòng mình cả.
Suy cho cùng thì Tiêu Cửu Thành cũng chỉ mới mười lăm tuổi, lại là nữ hài tử mới biết yêu lần đầu nên tâm hồn rất nhạy cảm. Lần này cố gắng lấy lòng Thiên Nhã nhưng bị cự tuyệt thẳng thừng, chồi non trong tim mới vừa nhú lên lập tức bị đánh đến héo tàn, uể oải rũ xuống, tạm thời không còn dám bày trò gì với Thiên Nhã nữa.
Thái độ dần lạnh nhạt đi của Tiêu Cửu Thành biểu lộ ra rất rõ ràng, nhất là khi so với sự nhiệt tình trước đó đối với Thiên Nhã thì có thể nhận ra ngay. Nàng không còn niềm nở nói chuyện với Thiên Nhã, cũng không chủ động tiến lại gần động chân động tay, thái độ lễ phép chừng mực có phần xa cách, mọi cử chỉ đều nằm trong phạm vi lễ tiết thông thường.
Con người ta có đôi khi giống như động vật chẳng thể lý giải nổi, giống như Thiên Nhã lúc này đây. Nàng không muốn Tiêu Cửu Thành tới gần mình hay đụng chạm vào mình, vậy mà đến lúc Tiêu Cửu Thành cố tình cách xa thật thì Thiên Nhã lại bắt đầu cảm thấy có gì sai sai là lạ. Nhưng rất nhanh nàng đã nén xuống cảm giác không thích hợp ấy, nàng thầm nghĩ có lẽ là do nàng không quen nhìn thấy Tiêu Cửu Thành thay đổi thái độ mà thôi.
Hai người không còn trò chuyện gì với nhau nữa. Tản bộ xong, Tiêu Cửu Thành mang theo thái độ lãnh đạm đó trở về phòng đọc sách, trong lòng vẫn hờn giận nên không muốn để ý gì đến nàng nữa, cố gắng thu hồi tâm tư, tập trung tiếp tục nghiên cứu cuốn Dịch Kinh.
Chẳng qua là chỉ cần Thiên Nhã cất tiếng nói, Tiêu Cửu Thành vẫn không nhịn được vểnh tai lên lắng nghe tiếng nói ấy, đây là hành động trong vô thức, hoàn toàn không thể khắc chế được.
Ví như lúc chạng vạng tối, Tiêu Cửu Thành nghe được Thiên Nhã bảo Đình Nhi chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm rửa. Tiếng nước chảy ngay lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Tiêu Cửu Thành.
Nha hoàn phòng bên rất nhanh đã chuẩn bị nước nóng xong xuôi, sau đó Tiêu Cửu Thành biết được Thiên Nhã để Đình Nhi hầu hạ nàng tắm rửa, trong lòng mơ hồ cảm thấy không thoải mái, nhưng bản thân Tiêu Cửu Thành cũng không hiểu cảm xúc không thoải mái này từ đâu mà đến. Một khắc sau lại có tiếng nước chảy truyền đến vọng vào lỗ tai nàng, trong đầu nàng liên tưởng đến hình ảnh ngay đằng sau cánh cửa sát vách kia, thân thể Thiên Nhã không có lớp y phục che đậy nào, ngồi trong thùng tắm kì cọ, mà cánh cửa này nàng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là đã có thể mở ra. Nghĩ tới đây, nội tâm nàng bỗng chốc xao động, nghe tiếng nước kia, nàng thậm chí có thể tưởng tượng thấy những dòng nước đang mơn trớn qua da thịt Thiên Nhã. Hình ảnh ấy cứ tự động xuất hiện trong đầu Tiêu Cửu Thành, cũng có lẽ bởi vì nàng đã từng thấy qua thân thể vô cùng mỹ lệ của Thiên Nhã.
Thanh âm nước chảy trong lúc Thiên Nhã tắm rửa khiến Tiêu Cửu Thành không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ gây ra tiếng động, ngay cả lật sách, nàng cũng sợ âm thanh tạo ra quá lớn. Nội tâm Tiêu Cửu Thành giờ phút này đang vô cùng rối loạn, đột nhiên nàng ước ao được như Đình Nhi, được giúp Thiên Nhã tắm rửa, nàng biết làn da Thiên Nhã rất mịn màng, xúc cảm có bao nhiêu mềm mại. Ở nơi sâu thẳm trong lòng, nàng không muốn bất kì ai được chạm vào người Thiên Nhã hết, chính bản thân nàng cũng bị ý nghĩ này làm cho kinh ngạc, không hiểu được ý niệm này từ đâu mà đến nhưng cũng không muốn vứt nó qua một bên.
Một lúc lâu sau khi Thiên Nhã tắm xong, Tiêu Cửu Thành mới hồi thần lại, một lần nữa cố vùi đầu vào đọc sách.
Ngày thứ ba sau lễ thành hôn là ngày "hồi môn" (trở về nhà cha mẹ của tân nương), ban đầu chỉ cần Độc Cô Thành đi cùng Tiêu Cửu Thành đến Tiêu phủ là được, nhưng Thiên Nhã vừa nhớ đến hôm nay cũng là ngày "hồi môn" của Lý Quân Hạo và Tiêu Nghệ Tuyền thì không yên tâm trong lòng cho nên cuối cùng Thiên Nhã vẫn quyết định đi theo họ.
Tiêu Cửu Thành nhìn thoáng qua Thiên Nhã, thầm nghĩ, trong hôn sự này, từ khi hứa hôn đến lúc nhập môn đều có sự tham gia của Thiên Nhã, quả thật là có bắt đầu cũng có kết thúc. Chẳng qua là hôm qua sau khi bị cự tuyệt, thái độ của Tiêu Cửu Thành với Thiên Nhã vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả với Độc Cô Thành cũng lãnh đạm rất nhiều. Chỉ có điều Độc Cô Thành không tinh tế để có thể nhận ra điều này nhưng Thiên Nhã thì có, nàng cảm thấy tính tình Tiêu Cửu Thành cũng chẳng tốt hơn người khác là mấy, tính tình nhỏ mọn, còn bày đặt "giận chó đánh mèo".
Thiên Nhã thầm nghĩ, sự lạnh nhạt của Tiêu Cửu Thành ngay cả mình còn có thể cảm nhận được thì huống hồ gì người của Tiêu phủ, Thiên Nhã không hy vọng khiến người ngoài nghĩ rằng Tiêu Cửu Thành hối hận vì gả vào Độc Cô gia, nhất là nếu như Lý Quân Hạo cũng phát hiện ra thì chẳng khác nào tát vào thể diện của Độc Cô gia. Trong lòng nàng thầm oán, biết thế hôm qua ráng nhịn một chút, chờ hôm nay xong chuyện rồi tính sau.
Thế nhưng Thiên Nhã cũng không thể hạ mình đi dỗ ngọt Tiêu Cửu Thành được, vả lại cũng không có cơ hội để làm việc đó. Tiêu Cửu Thành đang ngồi trong kiệu, nàng và Độc Cô Thành thì cưỡi ngựa đi trước, chỉ khác lúc trước ở chỗ, hôm nay Thiên Nhã vẫn mặc trang phục của nữ tử.
Tiêu Cửu Thành ngồi trong kiệu, nghĩ đến Nhị tỷ của mình, ngày thành thân mình không vén khăn đỏ lên chắc hẳn trong lòng Nhị tỷ sẽ có vướng mắc, nàng không muốn tỷ muội nàng vì chuyện này mà có khoảng cách, dù biết rằng hai nàng sau này ở hai nơi khác nhau nhưng dù thế nào Tiêu Cửu Thành vẫn muốn cố gắng một lần tìm cơ hội nói chuyện riêng cùng Nhị tỷ.
Lại nói về Lý Quân Hạo, sau khi rước Tiêu Nghệ Tuyền về Ngô vương phủ, vào đêm tân hôn, Tiêu Nghệ Tuyền tự mình kéo khăn trên đầu xuống, hùng hổ chỉ trích Lý Quân Hạo một trận, Lý Quân Hạo có chết cũng không thừa nhận chuyện tráo đổi do mình làm, ngược lại còn nhẫn nại trước tính xấu của Tiêu Nghệ Tuyền. Tiêu Nghệ Tuyền thấy Lý Quân Hạo không có chút chột dạ nào, lại còn thề sống thề chết tuyệt đối không phải do hắn làm, vả lại ngoài việc Lý Quân Hạo gợi ý cho nàng may chiếc áo cưới cùng kiểu với Tiêu Cửu Thành ra cũng không có gì có thể chứng minh Lý Quân Hạo chủ mưu đánh tráo, lại thêm lời thề của Lý Quân Hạo khiến Tiêu Nghệ Tuyền tạm tin tưởng hắn, ai cũng thế, đối với người mà bản thân yêu thích luôn có sự thiên vị. Thế là sau đêm động phòng hôm đó, nàng chính thức trở thành người của Lý Quân Hạo, đối với người đã là phu quân của mình, Tiêu Nghệ Tuyền càng thêm yêu thích cũng càng thêm phần thiên vị, dù thế nào thì phu quân cũng mới là người mà nửa đời sau nàng có thể dựa vào, hơn nữa trong ba ngày sau khi thành thân, Lý Quân Hạo đối đãi với nàng vô cùng ân cần săn sóc khiến Tiêu Nghệ Tuyền càng cảm thấy Lý Quân Hạo thật tâm muốn cưới mình, nếu không sao có thể đối xử với mình tốt đến như vậy, nàng càng tin tưởng Lý Quân Hạo, càng không hề nghi ngờ hắn dù chỉ là một chút.
Lúc đến trước cửa Tiêu phủ thì người của Độc Cô phủ và Ngô vương phủ lại một lần nữa trùng hợp chạm mặt nhau cùng một lúc.
"Ồ, đây không phải là Ngô vương thế tử thủ đoạn mặt dày đây sao?" Độc Cô Thành nói bằng giọng giễu cợt.
"Độc Cô phủ và Ngô vương phủ có quan hệ thông gia, Độc Cô công tử đừng nên ăn nói lung tung tuỳ ý." Lý Quân Hạo không vui đáp lời.
"Suýt chút nữa thì thê tử của Độc Cô Thành ta đã bị ngươi tráo đổi, cái quan hệ thông gia này, Độc Cô gia nhà ta nhận không nổi." Độc Cô Thành cười lạnh nói.
"Chuyện này là sự cố ngoài ý muốn, sao ngươi cứ nhất định vu cho Ngô vương phủ ta tội danh lừa gạt, rõ ràng có dụng ý bêu xấu thanh danh Ngô vương phủ, ta không biết Ngô vương phủ đã đắc tội gì với Độc Cô gia?" Lý Quân Hạo vô cùng bình tĩnh chất vấn ngược lại.
"Đệ đệ, kẻ da mặt dày đến thế này thì ngươi để ý hắn làm gì? Còn không mau đỡ Cửu Thành vào phủ gặp thân gia." Độc Cô Thiên Nhã lên tiếng ngăn lại trận đấu võ mồm giữa Lý Quân Hạo và Độc Cô Thành, dù ít dù nhiều cũng nên nể mặt quan hệ tỷ muội của Tiêu Cửu Thành và Tiêu Nghệ Tuyền, với lại nơi này cũng là trước cổng chính của Tiêu phủ, làm gì cũng nên để lại mặt mũi cho nhạc phụ, làm to chuyện ra thì coi cũng không được.
Nếu Thiên Nhã không ngăn Độc Cô Thành có lẽ Tiêu Cửu Thành cũng sẽ ra cản hắn lại, nhà chồng vạch mặt nhau thì nàng và nhị tỷ ở giữa cũng rất khó xử, ít nhiều cũng bận tâm đến suy nghĩ của nhị tỷ, may là Thiên Nhã hiểu chuyện hơn so với Độc Cô Thành, kịp thời dừng chuyện này lại.
"Đúng đó, nhiều lời với hạng người này chỉ sợ bẩn miệng mình." Độc Cô Thành nói xong liền dẫn Tiêu Cửu Thành xuống kiệu.
Lý Quân Hạo trông thấy Tiêu Cửu Thành vẫn một bộ dáng tao nhã thanh thoát say lòng người bước ra, trong lòng chợt loé lên hận ý, mối thù đoạt vợ của Độc Cô gia, một ngày nào đó hắn nhất định phải trả, đoạt lại Tiêu Cửu Thành.
Thiên Nhã chứng kiến Lý Quân Hạo luyến tiếc thoáng nhìn Tiêu Cửu Thành mà trong lòng thầm nghĩ, Lý Quân Hạo dường như không thể từ bỏ vấn vương tình cảm đối với Tiêu Cửu Thành, nghĩ đến tâm tình khó chịu của Lý Quân Hạo hiện giờ, Thiên Nhã bất giác mỉm cười, muốn mà không thể có được, tư vị của nó có lẽ không hề dễ chịu chút nào.
Lòng dạ Lý Quân Hạo quả thực sâu không thấy đáy, hắn rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình, chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Thành rồi lập tức thu lại ánh nhìn, cũng tiến đến đỡ Tiêu Nghệ Tuyền trong kiệu xuống khỏi xe ngựa, rất ra dáng quan tâm vợ hiền.
Tiêu Cửu Thành muốn tìm cơ hội trò chuyện cùng Tiêu Nghệ Tuyền nhưng Lý Quân Hạo lại luôn theo sát Tiêu Nghệ Tuyền như một đôi vợ chồng ân ân ái ái. Độc Cô Thành cũng không chịu yếu thế, diễn kịch thì ai mà không làm được, thế nên hắn cũng bám gót theo cạnh Tiêu Cửu Thành, một tấc không rời.
Cũng may vẫn có Tiêu Cảnh Tịch biết Tiêu Nghệ Tuyền có khúc mắc với Tiêu Cửu Thành cho nên muốn giúp hoà hoãn quan hệ giữa hai muội muội, cố gắng tìm cơ hội cho Tiêu Cửu Thành.
"Em rể, ta biết các ngươi tân hôn ân ái, chỉ là ta muốn trò chuyện cùng hai muội muội một chút, tỷ muội đều đã lấy chồng, mỗi người mỗi ngả, không biết ngày sau khi nào mới có thể gặp lại nhau." Tiêu Cảnh Tịch mở lời nói cùng hai em rể.
"Ta và Cửu Thành không có gì để nói với nhau." Trong lời nói dễ dàng nhận thấy Tiêu Nghệ Tuyền còn giận Tiêu Cửu Thành.
"Nhị tỷ…" Tiêu Cửu Thành bất đắc dĩ cất lời.
"Coi như hai người các muội đi theo tiếp chuyện cùng đại tỷ vậy." Tiêu Cảnh Tịch nói.
Tiêu Nghệ Tuyền lúc này mới không lên tiếng chối từ.
Cứ cho rằng Tiêu Cửu Thành kể ra chuyện ngày đó bị điểm huyệt thì hắn cũng không lo lắng Tiêu Nghệ Tuyền sẽ tin, dù sao Tiêu Nghệ Tuyền rất dễ dụ, huống chi Tiêu Nghệ Tuyền đã bị hắn làm cho mê mệt đến không phân rõ phải trái, chỉ có Tiêu Cảnh Tịch là không dễ qua mặt được. Hắn không mong rằng Tiêu gia và Hộ quốc công phủ có ấn tượng không tốt với mình, vậy nên dù Lý Quân Hạo không yên tâm để nàng ấy lại một mình nhưng Tiêu Cảnh Tịch đã lên tiếng, hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý rời đi, chỉ hi vọng Tiêu Cửu Thành vẫn còn hiểu được tình cảm của mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Cứ cảm giác như có kẻ biếи ŧɦái ở sát vách nhìn lén mình, có lẽ về sau tắm rửa cũng phải có sự phòng bị kĩ hơn, thiệt là mệt mỏi quá mà.
Tiêu Cửu Thành: Vừa nghĩ tới cảnh tượng Thiên Nhã đang tắm thì chỉ muốn có cái lỗ để chui vào nhìn trộm.