Editor: Tử Đình - Beta: Faye Lam
"Chút chuyện nhỏ này cứ phái thuộc hạ trong phủ thông báo là được rồi, sao Thiên Nhã phải tự mình đến đây?" Tiêu phu nhân vốn không có ấn tượng tốt đối với Thiên Nhã nhưng kể từ khi Độc Cô phủ cùng Tiêu phủ đính ước tới nay, Thiên Nhã đối với hôn sự của đệ đệ vô cùng quan tâm, cơ hồ mọi chuyện đều tự bản thân tận tâm tận lực lo liệu nên làm cho Tiêu phu nhân cảm động lây, nữ nhi mình được xem trọng hiển nhiên rất tốt.
"Trong phủ rãnh rỗi không có sự tình gì nên thuận tiện ghé thăm Cửu Thành một chút, Thiên Nhã từ nhỏ vốn không có bạn hữu, càng không có tỷ muội, thật khó tìm được người tán gẫu cùng ta giống như Cửu Thành. Ngày sau Cửu Thành gả vào Độc Cô gia, ta tất sẽ đối đãi với Cửu Thành như muội muội mình." Nói sao đi nữa đời trước Thiên Nhã cũng từng làm hoàng hậu năm năm, cũng biết cách nói vài lời xã giao.
"Cửu Thành có thể được Thiên Nhã để tâm như thế thật chính là vinh hạnh của Cửu Thành, sau này Cửu Thành ở Độc Cô gia đành làm phiền Thiên Nhã chiếu cố". Tiêu phu nhân mỉm cười nói, nàng cảm thấy Thiên Nhã gần đây hiểu chuyện và trưởng thành hơn rất nhiều, không còn cao ngạo, mất lòng người như trước, thầm nghĩ đây cũng là chuyện tốt.
"Đương nhiên ta sẽ để toàn bộ Độc Cô gia đều đối đãi với Cửu Thành như chính ta". Độc Cô Thiên Nhã hứa hẹn.
"Mẹ, những điều Thiên Nhã nói từ trước đến nay ta luôn tin tưởng." Tiêu Cửu Thành từ bên cạnh Tiêu Cảnh Tịch dời bước đến gần Thiên Nhã, đưa tay ra nắm lấy tay Thiên Nhã.
Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành thật phiền muốn chết, động chút là nắm tay, bắt tay, sờ tay loạn cả lên. Có điều ở đây nhiều người như vậy, nàng đành phải ra vẻ thích thú nắm lấy tay Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Nghệ Tuyền mặc dù khinh thường Độc Cô Thiên Nhã, nhưng cũng hiểu được lúc này không nên cùng Độc Cô Thiên Nhã đối nghịch.
Tiêu Cảnh Tịch nhìn Cửu Thành và Thiên Nhã nắm tay nhau như vậy thì vô cùng bất ngờ. Nàng nhớ khi Cửu Thành còn nhỏ, ngoài mẫu thân và mình ra thì không quấn quýt bất kì người nào khác, đối với ai cũng không quá gần gũi. Nàng cảm thấy tính cách này của Cửu Thành sớm đã định hình từ năm chín tuổi, vậy nên chủ động dắt tay Thiên Nhã thế kia thì chắc hẳn quan hệ của cả hai vô cùng thân thiết. Tiêu Cảnh Tích thầm nghĩ, vừa rồi bản thân còn cho rằng Thiên Nhã không phải loại người tốt đẹp gì, hóa ra là mình đã lo thừa. Hơn nữa, Cửu Thành nhà nàng vốn thông minh, coi như Thiên Nhã khó dễ thì ắt hẳn nàng cũng sẽ có cách chung sống hòa thuận.
Nói tóm lại, Thiên Nhã vừa nói xong những lời này thì toàn bộ Tiêu gia đều thấy hài lòng, nghe cũng yên tâm.
Thiên Nhã cảm thấy đại gia đình người ta đang đoàn tụ, nàng cũng không cần thiết tham gia náo nhiệt liền viện cớ quay về phủ.
Con gái lớn trở về nhà làm Tiêu phu nhân rất vui, mọi sự vụ lớn nhỏ trong phủ đều giao phó cho ma ma thân cận, sau đó cùng ba nữ nhi vào trong viện hàn huyên.
Đến buổi tối vì Tiêu Cảnh Tịch lo lắng phu quân nhà mình không ngủ được nên không thể không kết thúc buổi trò chuyện sớm.
"Giờ còn sớm mà, sao tỷ tỷ không để tỷ phu đi ngủ trước đi, chẳng lẽ tỷ tỷ còn phải hầu hạ tỷ phu đi ngủ như thế sao?" Tiêu Nghệ Tuyền hỏi.
"Ta không nằm bên cạnh, hắn sẽ không ngủ được." Tiêu Cảnh Tịch ngượng ngùng nói. Bình thường phu quân sợ nàng xử lý chuyện trong Hộ quốc công phủ quá trễ nên nàng không ngủ, hắn cũng không ngủ, vậy nên cứ đến đúng giờ thì nàng sẽ ngủ cùng hắn.
" Không ngờ tỷ phu lại dính người như thế, tỷ tỷ và tỷ phu thật là vợ chồng tình thâm." Tiêu Cửu Thành nhận thấy tỷ phu mặc dù thân thể không tốt nhưng cuộc sống của tỷ tỷ cũng không đến nỗi không tốt.
Tiêu phu nhân gượng cười, trong lòng không khỏi lấy làm tiếc cho con gái, nếu sức khỏe con rể tốt hơn thì mới thật là nhân duyên mỹ mãn.
"Vậy tỷ tỷ đi nhanh đi, mắc công tỷ phu ngủ không được" Tiêu Nghệ Tuyền trêu cười nói.
"Muội thật là, các muội nói chuyện tiếp đi, ta về phòng trước." Tiêu Cảnh Tịch đỏ mặt trở về viện phủ trước khi xuất giá của mình.
Tiêu Cảnh Tịch vừa đi, Tiêu phu nhân cũng cảm thấy thời gian đã trôi qua nửa ngày, trong phủ ắt hẳn tồn đọng không ít sự vụ nên vội vội vàng vàng đi xử lý, hai nữ nhi sắp xuất giá nên không rảnh rỗi được khắc nào.
Tiêu phu nhân đi rồi, Tiêu Cửu Thành và Tiêu Nghệ Tuyền cũng trở về phòng của mình nhưng hiện tại sắc trời đã tối sầm nên không tiện để tiếp tục may áo cưới được nữa. Vì Tiêu Cửu Thành cùng Tiêu Nghệ Tuyền hợp sức nên hai bộ áo cưới giống nhau như đúc, dù gì chỉ cần thêm ngày mai thì sẽ kịp xong rồi nên hai tỷ muội cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chăm sóc Lý Thao ngủ xong, Tiêu Cảnh Tịch ở trong phòng lại không ngủ được nên đứng dậy khoác thêm áo đi ra ngoài viện, dẫu sao đây cũng là nơi nàng sinh ra và lớn lên, thăm lại chốn xưa nên có chút bùi ngùi.
Tiêu Cảnh Tịch đi loanh quanh một lát lại đi tới trước sân viện của hai muội muội. Ánh nến trong phòng của Nghệ Tuyền đã tắt, chắc là đã ngủ nhưng thư phòng của Cửu Thành vẫn còn sáng đèn, Tiêu Cảnh Tịch khẽ lắc đầu, tiểu muội ắt hẳn vẫn còn đang đọc sách, nàng bất giác đi về phía sân viện của Cửu Thành.
Tiêu Cảnh Tịch là đại tiểu thư của Tiêu phủ nên Cẩm Nhi không lên tiếng thông báo mà cứ thế để nàng bước vào.
Tiêu Cảnh Tịch vào thư phòng của Tiêu Cửu Thành, chỉ thấy Cửu Thành đang mỉm môi cười nhìn chăm chú vào một bức tranh, thực chẳng biết đó là gì mà có thể khiến cho Cửu Thành lộ ra vẻ mặt như thế? Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy ngạc nhiên, liền lặng lẽ đến gần Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành luôn rất nhạy bén với hoàn cảnh xung quanh, khứu giác cũng linh mẫn nên ngay lúc vừa cảm nhận được hơi thở của đại tỷ liền bối rối nhanh chóng cuộn bức tranh lại.
"Sao tỷ tỷ còn chưa đi ngủ?" Tiêu Cửu Thành cố gắng thay đổi đề tài.
"Trở về chốn cũ nên có nhiều hoài niệm, với dù gì quay về nhà cha mẹ nên không ngủ được, Cửu Thành đang xem gì, sao không cho tỷ tỷ cùng xem?" Tiêu Cảnh Tịch không phải là người dễ dàng bỏ qua như thế, nàng rõ ràng cảm thấy động tác cuốn tranh của muội muội có chút bối rối, nàng liếc nhìn từ xa thì thấy tựa hồ là một bức tranh vẽ nam tử, nhưng không hoàn toàn khẳng định.
"Chỉ là một bức tranh mà thôi" Tiêu Cửu Thành tuỳ ý đáp, chẳng biết vì sao nhưng nàng thật sự không muốn để người khác biết người được hoạ trong bức tranh kia chính là Thiên Nhã. Bản thân là một nữ tử lại đi vẽ nữ tử khác dường như có chút kỳ quái. Quả thật hiếm khi thấy được Tiêu Cửu Thanh cũng nhận ra mình vẽ Thiên Nhã là chuyện kỳ quái.
"Nếu không phải biết muội sắp xuất giá, ta sẽ hoài nghi bức tranh muội đang xem chính là tình lang của muội" Tiêu Cảnh Tịch đưa tay ra muốn cầm lấy bức tranh nhưng Tiêu Cửu Thành đã nhanh chóng giấu tranh ra phía sau mình.
"Tỷ tỷ nói đùa" Tiêu Cửu Thành vẫn bình tĩnh đáp.
Vốn Tiêu Cảnh Tịch chỉ thuận miệng nói ra nhưng thấy Cửu Thành như thế nên đoán chừng Cửu Thành đích thực có người khác trong lòng.
"Hôn sự với Độc Cô phủ ta có nghe mẫu thân nói qua, thật sự là uỷ khuất cho muội, Độc Cô phủ lấy ân nghĩa áp chế quá là trái đạo lí." Tiêu Cảnh Tịch đau lòng nói, nếu như tiểu muội đã có ý trung nhân thì hôn sự này quá thiệt thòi cho nàng rồi.
"Không hề uỷ khuất, thật đó, Độc Cô gia có thể bức hôn thành công cũng là bởi vì ta nguyện ý gả vào Độc Cô gia." Tiêu Cửu Thành không muốn giấu diếm với Tiêu Cảnh Tịch.
"Vì sao?" Tiêu Cảnh Tịch hơi bất ngờ.
"Độc Cô gia vốn đơn chiếc, lại là thế gia năm đời làm quan, cũng không có nhiều lễ nghi rườm rà, muội nghĩ gả cho họ so với các thế gia khác sẽ càng tự do tự tại hơn." Tiêu Cửu Thành đáp lại, mặc dù nguyên nhân lớn nhất là Thiên Nhã, nhưng bây giờ nàng còn chưa nhận ra, chỉ cảm thấy lập gia thất thì gả cho Độc Cô Thành hay gả cho Lý Quân Hạo cũng không có gì khác biệt.
"Chỉ vì tự do? Muội có biết quan hệ nguồn cơn trong đó như thế nào không?" Độc Cô Tấn là cái gai trong mắt Thánh thượng, muội muội cơ trí không thể nào không nghĩ tới việc này.
"Quốc sư từng nói, Tiêu thiều cửu thành, phượng hoàng lai nghi nên Thiên Nhã cho rằng Cửu Thành mang mệnh làm Hoàng Hậu!" Tiêu Cửu Thành nói với Tiêu Cảnh Tịch
"Độc Cô gia có lòng khác sao? Nhưng mà…" Sắc mặt Tiêu Cửu Thành trở nên nghiêm trọng.
"Chuyện của tương lai, ai có thể nói chính xác được chứ? Gần đây muội đang nghiên cứu huyền học, không tới ba năm nữa là có thể tự đoán cho mình một quẻ để xem liệu có đúng như Trương Đạo Phàm đã nói hay là Thiên Nhã đã hiểu sai ý rồi. Đến lúc đó hãy tính tiếp." Tiêu Cửu Thành không giấu giếm chút nào với Tiêu Cảnh Tịch.
"Bất luận là thật hay giả, dù sao vẫn là chuyện vạn phần nguy hiểm, tỷ tỷ làm sao có thể cam lòng để muội lâm vào hiểm cảnh như thế? Nữ tử dẫu sao cũng nên tìm một chốn nương thân an ổn." Tiêu Cảnh Tịch lo lắng nói, Cửu Thành từ nhỏ đã đặc biệt thông minh, nàng hoàn toàn không nghi ngờ bản lĩnh của Cửu Thành.
"Tỷ tỷ, Cửu Thành không nghĩ như vậy, nếu có cơ hội đại bàng giương cánh, ai đành nguyện ý ở trong ao cạn? Mỗi người đều có số mệnh, hà cớ lại e ngại nhiều điều như vậy?" Tiêu Cửu Thành không đồng ý hỏi ngược lại, nàng tình nguyện trải nghiệm những chuyện đặc sắc như vậy trong đời.
"Muội nha, từ nhỏ nhìn ngoan ngoãn là thế nhưng tính tình thật ra lại ngang tàng buông thả hơn người khác nhiều, ta những tưởng mấy năm nay muội đã tu thân dưỡng tính, xem ra đều là lừa gạt thế nhân." Người hiểu rõ Tiêu Cửu Thành nhất hiển nhiên là Tiêu Cảnh Tịch, dẫu sao đứa trẻ này cũng là chính nàng tận mắt nhìn thấy nó lớn lên, hơn nữa kim lân chẳng phải vật trong ao, nếu như muội muội có mệnh trở thành Đế hậu thì cũng không thể ngăn cản được.
"Muội nào có? Tỷ tỷ cứ hỏi mẫu thân xem Cửu Thành có ngoan không?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi ngược lại.
Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy cũng không nhịn được cười theo.
"Vậy muội nói thật với ta, muội vừa rồi cất giấu bức tranh gì? Còn lúng ta lúng túng như sợ bị người ta nhìn thấy." Tiêu Cảnh Tịch vừa nói xong liền đoạt lấy tranh cuộn trong tay Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành không ngờ tỷ tỷ luôn dịu dàng nhà mình lại trở nên nhất quyết đoạt đồ của nàng, bất chợt trở tay không kịp bị Tiêu Cảnh Tịch giành được, thầm nghĩ nguy rồi.
Tiêu Cảnh Tịch mở cuộn tranh ra, trong đó là một cô gái mặc nam trang hết sức tuấn tú, khiến Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Đây chẳng phải là Thiên Nhã đang mặc nam trang sao? Tại sao muội muội lại vẽ nàng?" Tiêu Cảnh Tịch hỏi.
"Cái này là Thiên Nhã bảo muội vẽ, mấy ngày trước nàng mặc nam trang phải nói là tuyệt mỹ vô song nên ta giúp nàng lưu lại hình ảnh đó." Tiêu Cửu Thành chột dạ nói dối nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh hết mức có thể.
"Vậy vừa rồi có gì đâu mà muội hốt hoảng vậy?" Tiêu Cảnh Tịch cũng không hoài nghi điều gì, nhưng thái độ mới vừa rồi của Cửu Thành vẫn rất kỳ lạ.
"Muội đã đáp ứng sau khi vẽ xong thì nàng sẽ là người được xem đầu tiên, ai ngờ tỷ tỷ lại kiên quyết đoạt mất." Tiêu Cửu Thành tiếp tục chế tác.
"Giao tình giữa muội và Thiên Nhã tốt đến vậy sao?" Tiêu Cảnh Tịch vô cùng bất ngờ hỏi, không nghĩ rằng tình bạn giữa hai người tiến triển đến mức này.
"Vâng" Tiêu Cửu Thành nhắm mắt gật đầu nói
"Vậy cũng tốt, Thiên Nhã thật là xinh đẹp, mặc nam trang cũng đặc biệt anh tuấn." Tiêu Cảnh Tịch bình phẩm xong thì cuộn bức tranh lại trả cho Tiêu Cửu Thành.
"Dạ vâng." Tiêu Cửu Thành hùa theo nói, tự nhiên có cảm giác hãnh diện lây.
Đêm trước hôn lễ, Tiêu phủ giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng. Toàn bộ Tiêu phủ ai ai cũng vì hôn lễ ngày mai mà tất bật, trong phủ đặc biệt náo nhiệt, có người ngủ, có người bận rộn, nhưng không ai không phấn khởi.
Độc Cô phủ cũng giăng kết đèn hoa, vì nàng dâu sắp cưới mà chuẩn bị chu toàn. Đêm nay Độc Cô Thiên Nhã cũng không thể ngủ ngon nên quyết định ngồi dậy không ngủ nữa, nàng dự định cùng đệ đệ và mọi người đi rước dâu trước thời gian đã định một chút, cũng là sớm một chút đón Tiêu Cửu Thành vào phủ, vậy thì số mệnh kiếp trước mới thật sự là thay đổi, cũng sẽ khiến nàng an tâm hơn.
Trái lại Độc Cô Thành bên kia đang ngủ một giấc rất ngon, bị đánh thức sớm nên thiếu chút nữa đã không dậy nổi, đành phải đích thân Thiên Nhã đến kéo dậy.
"Tỷ tỷ, không phải bà mai nói canh tư dậy cũng được sao, hiện mới tới canh ba thôi mà…" Độc Cô Thành dụi mắt ngái ngủ, còn muốn ngủ thêm một canh giờ. Hắn chỉ vừa mới ngủ chưa tới hai canh giờ, thời gian liền trôi qua thật nhanh, mà tỷ tỷ chả hiểu sao tích cực quá đi mất, kẻ không biết chuyện có khi còn tưởng tỷ tỷ mới thật sự là người sắp lấy vợ đấy chứ!
"Đến sớm còn hơn đến trễ, gả cưới là chuyện đại sự nên phải chuẩn bị thật tốt chứ sao, lỡ đến đó luống cuống tay chân thì khó tránh khỏi có sơ sót." Độc Cô Thiên Nhã giải thích.
"Gần đây tỷ tỷ càng ngày càng ra dáng tỷ tỷ nha." Độc Cô Thành chỉ đành cam chịu từ trên giường bò dậy.
Lời tác giả:
Thiên Nhã: Thật là căng thẳng hồi hộp quá đi mất, chẳng hiểu sao còn căng thẳng hơn lúc mình gả chồng năm xưa nữa?
Tiêu Cửu Thành: Đương nhiên rồi, bởi vì người ngươi lấy là ta.