Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 34




Tiêu Nghệ Tuyền cầm theo sấp lụa để may áo cưới đến viện của Tiêu Cửu Thành, loại lụa này cùng với loại Tiêu Cửu Thành đang sử dụng giống nhau như đúc.

"Cửu Thành, chúng ta cùng may áo cưới đi cho có bạn, làm một mình buồn lắm." Tiêu Nghệ Tuyền nói với Tiêu Cửu Thành.

"Được, thế thì còn gì bằng." Tiêu Cửu Thành vui vẻ đồng ý, may áo cưới đúng là rất buồn tẻ, nếu có người đến trò chuyện giải sầu cũng tốt.

"Cửu Thành, có thể cho ta mượn áo cưới của muội xem chút không?" Tiêu Nghệ Tuyền nhìn qua áo cưới của Tiêu Cửu Thành, mặc dù chỉ mới thêu mấy con chim nhưng đã tinh xảo mười phần. Tay nghề thêu thùa của muội muội quả thực vượt trội còn hơn đại tỷ.

"Ừm." Tiêu Cửu Thành đưa áo cưới mới hoàn thành một phần ba cho Tiêu Nghệ Tuyền.

Tiêu Nghệ Tuyền càng xem càng thích, đến nỗi không muốn buông tay.
"Ta còn đang buồn rầu không biết nên may áo cưới như thế nào, muội cũng biết tay nghề thêu thùa của ta không bằng muội rồi, tâm tư cũng chẳng bằng, chỉ có cắt may là tàm tạm thôi. Áo cưới muội muội may đẹp như vậy, chắc chắn đến ngày đón dâu nhị tỷ sẽ thua kém muội nhiều…" Tiêu Nghệ Tuyền vừa nói vừa lộ ra ra vẻ mặt buồn rầu.

"Hay là thế này đi, dù gì ta cũng làm xong lâu rồi, bây giờ ta sẽ may cùng tỷ, nhị tỷ thích kiểu dáng gì ta sẽ suy nghĩ thay tỷ cho." Tiêu Cửu Thành biết nữ tử nào cũng rất quan trọng ngày xuất giá, đương nhiên càng không muốn bị so sánh hơn thua. Việc này nàng hoàn toàn có thể lý giải nên mới chủ động muốn giúp nhị tỷ của mình.

"Nếu là vậy hay là chúng ta cùng may một cái áo cưới giống y như nhau đi, đến đó muội giúp ta cũng thuận tay hơn nhiều, hơn nữa chúng ta là thân tỷ muội, lại cùng xuất giá cùng một ngày, nếu còn mặc áo cưới giống nhau thì tuyệt vời biết chừng nào. Cửu Thành có để bụng việc này không?" Tiêu Nghệ Tuyền hỏi.
"Đương nhiên không ngại." Tiêu Cửu Thành cảm thấy điều này quả thật rất hợp với tính tình thích tham gia náo nhiệt của tỷ tỷ, hơn nữa đúng là may cùng một kiểu sẽ nhanh hơn nhiều, cho nên nàng cũng không để tâm.

"Cửu Thành, ta biết muội tốt nhất mà." Tiêu Nghệ Tuyền nắm chặt tay Tiêu Cửu Thành, vui vẻ nói.

Sau đó hai người vừa nói vừa cười bắt đầu may áo cưới.

Ba ngày trước khi xuất giá, Tiêu phủ đại tiểu thư Tiêu Cảnh Tịch mang theo phu quân của mình là Lý Thao cùng nhi tử Lý Kiêu bốn tuổi trở về nhà ngoại.

Tiêu Cửu Thành và Tiêu Nghệ Tuyền nghe nói cả nhà tỷ tỷ đã về tới nhà, vội vàng bỏ áo cưới đã sắp hoàn thiện trong tay xuống, hai kẻ tân nương chờ gả hưng phấn chạy như bay đến tiền viện, đã ba bốn năm rồi các nàng chưa gặp lại đại tỷ.

Hộ quốc công phủ mang theo rất nhiều hạ lễ, thêm vào sính lễ của Độc Cô phủ và Ngô Vương phủ nên khố phòng của Tiêu Phủ chất đầy đồ đến phát sợ.
Tiêu Cửu Thành quan sát tỷ tỷ đã mấy năm rồi không gặp của mình, cảm giác tỷ ấy so với trước kia càng thêm chững chạc đoan trang, rất ra dáng chủ mẫu của gia đình. Tỷ tỷ vốn là trưởng nữ nên trưởng thành hơn hai nàng rất nhiều, tuy trông có vẻ uy nghiêm nhưng gương mặt vẫn mang theo nét dịu dàng, nhìn loáng tháng vẫn có thể cảm nhận được nét thùy mị của thời thiếu nữ năm xưa. Tiêu Cửu Thành vừa thấy Tiêu Cảnh Tịch thì vui sướng nở nụ cười, rực rỡ tựa như ánh ban mai mùa xuân, cũng chỉ có Tiêu Cảnh Tịch và Thiên Nhã mới có thể khiến Tiêu Cửu Thành lộ ra nụ cười này.

Trong mắt Tiêu Cửu Thành chỉ có duy nhất đại tỷ nhà mình, cứ thế yên lặng mỉm cười nhìn chằm chằm hồi lâu, hoàn toàn bỏ quên tỷ phu và cháu trai đang đứng cạnh bên của mình.

Tiêu Nghệ Tuyền nhìn đại tỷ vài lần, lại nhìn về phía tỷ phu bên cạnh vốn được xem là tuấn mỹ vô song, có lẽ cũng chỉ có Lý Quân Hạo mới có khả năng sánh cùng. Nếu sức khỏe tỷ phu tốt hơn thì việc đại tỷ gả cho phủ hộ quốc công đúng là không gì tốt bằng, thật là đáng tiếc. Nghĩ vậy càng thấy quý giá hôn sự của mình.
"Tỷ phu, tỷ tỷ." Tiêu Nghệ Tuyền và Tiêu Cửu Thành nhìn Tiêu Cảnh Tịch và Lý Thao, cùng đồng thanh chào.

Tiêu Cảnh Tịch cũng mỉm cười quan sát hai ấu muội đã được nàng hỗ trợ nuôi lớntừ nhỏ. Mẫu thân của nàng có năm người con, nàng là trưởng nữ, năm sau sinh ra trưởng nam, hai năm tiếp theo lại sinh con trai thứ, sau nữa mới tới Nghệ Tuyền và Cửu Thành. Có câu đại tỷ như mẹ, hai muội muội bởi vì tuổi tác cách nàng rất xa nên từ ngày còn bé, hầu hết một nửa thời gian đều do nàng chăm sóc, đặc biệt là tiểu muội Cửu Thành từ nhỏ đã rất dính nàng. Lúc nàng xuất giá Cửu Thành mới chín tuổi, không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi sáu năm thời gian hai muội muội đều đã trưởng thành, trong lòng vạn phần cảm khái.

Tiêu Cảnh Tịch nhìn qua nhị muội, dường như tính cách vẫn sáng sủa giống như trước đây, càng lớn càng đẹp, tuy rằng không có ý vị như tiểu muội nhưng cũng được xem là một mỹ nhân. Ánh mắt nàng sau đó rất nhanh đặt lên người tiểu muội mà nàng thương yêu nhất, tiểu muội năm nay mới mười lăm tuổi, tuy trưởng thành không được tính là mỹ nhân diễm lệ nhưng cũng được xem là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Nhìn tư thái và dáng hình kia xem, quả thực ngàn dặm khó tìm, làm người ta càng thưởng thức lại càng thấy có hương có vị. Chỉ cần thêm hai ba năm nữa sợ rằng dung mạo Cửu Thành sẽ càng ngày càng thêm say lòng người. Trong lòng Tiêu Cảnh Tịch thầm cảm thán, nhà mình có con gái mới lớn nhưng vì sống ở chốn thâm khuê nên thế nhân mới không hay không biết. Tiểu muội ưu tú như thế đương nhiên nàng rất mừng rỡ, nhưng lại nghĩ tiểu muội thế này lại gả cho một tên võ phu thì thật đau lòng. Độc Cô Tấn kia đúng là biết chọn hàng mà, năm đó Dương Thành công chúa cũng là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành, tài mạo song toàn, tuy chỉ là dưỡng nữ của hoàng thượng nhưng nàng còn được sủng ái hơn cả công chúa thực sự. Được Độc Cô gia rước về nhà, phu thê tình thâm của họ là giai thoại truyền kỳ, nếu Độc Cô Thành cũng được như cha hắn Độc Cô Tấn thì muội muội gả cho Độc Cô gia cũng không tính là thiệt thòi. Thực sự Tiêu Cảnh Tịch cảm thấy tiếc hận vô cùng, chẳng lẽ nữ tử đối với vận mệnh của mình vẫn không thể tự quyết định được hay sao.
Lý Thao gật đầu mỉm cười với hai cô em vợ, đã mấy năm không gặp qua hai nàng rồi. Nhìn thấy Tiêu Cửu Thành cũng ngạc nhiên vô cùng, Tiêu gia đúng là biết cách nuôi dạy con gái. Theo ý hắn, con gái Tiêu Gia chẳng những xinh đẹp chững chạc đoan trang mà còn dịu dàng biết quan tâm người khác, cô em vợ này lại càng có mấy phần hậu sinh khả úy.. Nhìn tư thái kia xem, quả thật thanh nhã hơn người, nữ tử trưởng thành như vậy mới là cực phẩm trong cực phẩm. Lý Thao cảm thấy may mắn vì mình có thể cưới được nữ tử Tiêu gia, có điều đáng tiếc sức khỏe mình vốn không tốt làm thiệt thòi cho phu nhân. Nàng chẳng những vừa trông coi tất cả mọi việc trên dưới hộ quốc công phủ, còn phải quan tâm sức khỏe cho mình, những lúc bệnh tật phát tác Cảnh Tịch phải cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn. Làm một phu quân chẳng những không có năng lực thay nàng che chở gió mưa mà còn liên lụy ái thê, càng nghĩ trong lòng Lý Thao càng thấy rầu rĩ không vui.
"Nghệ Tuyền, Cửu Thành." Tiêu Cảnh Tịch ngoắc ngoắc hai nàng, ra hiệu mau mau tới đây.

Tiêu Nghệ Tuyền và Tiêu Cửu Thành vội bước đến gần đại tỷ, ba tỷ muội thân thiết ôm nhau, nói hết nhớ nhung trong lòng.

Tiêu phu nhân thấy cảnh này thì rưng rưng nước mắt, trong lòng bà vừa vui mừng vừa thương xót, cứ bùi ngùi mãi.

"Hai muội muội sắp xuất giá rồi, tỷ tỷ không có vật gì tốt, đây là chút đồ cưới tỷ tỷ tặng cho các muội." Tiêu Cảnh Tịch đã chuẩn bị sẵn cho nhị muội một cái trâm cài được ngự tứ (vua ban), còn tiểu muội một bộ chữ của danh gia.

"Đây là hoàng hậu nương nương ban thưởng cho mẹ chồng ta, mẹ chồng lại chuyển cho ta nên giờ ta tặng cho muội. Ba ngày nữa thôi là đại hỉ của Nghệ Tuyền rồi, Nghệ Tuyền nhất định phải trông thật xinh đẹp lúc xuất giá mới được." Từ nhỏ những thứ Nghệ Tuyền yêu thích chẳng khác gì so với các nữ tử bình thường, nên nàng nghĩ Nghệ Tuyền chắc chắn sẽ thích món này.
"Vật này quá trân quý, tỷ tỷ hãy giữ lại cho mình đi." Mặc dù Tiêu Nghệ Tuyền vô cùng yêu thích nhưng dù sao cũng là đồ vật được vua ban, lại được mẹ chồng đưa cho, chỉ sợ ngày sau đại tỷ sẽ khó ăn nói với nhà chồng.

"Ta cũng giống như tiểu muội không thích mấy món nặng nề này nhưng đồ tốt không thể cứ chôn vùi trong rương, Nghệ Tuyền đeo là thích hợp nhất." Tiêu Nghệ Tuyền nói xong liền giúp Tiêu Nghệ Tuyền mang lên.

"Đây là tâm ý của tỷ tỷ muội, nhị muội cất vào đi." Lý Thao ở bên cạnh góp lời, xưa nay bất kể phu nhân hắn làm gì hắn cũng ủng hộ.

"Nếu tỷ phu cũng nói như vậy thì ta xin nhận, đa tạ tỷ tỷ." Tiêu Nghệ Tuyền cúi đầu thấp xuống, để đại tỷ đeo lên giúp nàng.

Tiêu Cảnh Tịch giúp Tiêu Nghệ Tuyền đeo trâm cài tóc xong thì cầm một cái hộp tinh xảo khác trao cho Tiêu Cửu Thành.
"Trước giờ muội không thích đeo đồ trang sức nên ta tặng muội một bộ thư pháp của đại danh gia, đây là lấy từ chỗ của tỷ phu muội, xem như mượn hoa kính Phật." Tiêu Cảnh Tịch vừa cười vừa nói.

Tiêu Cửu Thành mở ra xem, là thư pháp của đại danh gia tiền triều, vô cùng trân quý.

"Tỷ tỷ, trong lòng tỷ phu chắc chắn rất trân quý vật này, sao có thể để tỷ phu bỏ qua vật yêu thích được?" Tiêu Cửu Thành cẩn thận đặt trục quyển trở lại vào hộp rồi trả cho Tiêu Cảnh Tịch.

"Tỷ phu và tỷ tỷ muội phu thê tình thâm, ngày thường cho dù là việc nhà hay sức khỏe tồi tàn của ta cũng đều ỷ lại một tay tỷ tỷ muội chăm sóc, trong lòng xấu hổ nhưng không thể hồi báo, khó có lúc muội muội mà Cảnh Tịch thương yêu xuất giá mới có thể nhờ vào đó mà biểu đạt chút tấm lòng, đây là tâm ý trong lòng ta, mong rằng tiểu muội sẽ không khước từ." Lý Tâm chân thành nói.
"Ta với hắn làm phu thê bao nhiêu năm nay nhưng chung quy trong lòng hắn vẫn mãi khúc mắc chuyện này, đã thành một loại tâm bệnh, muội muội, muội mau thành toàn cho hắn đi." Tiêu Cảnh Tịch oán trách nhìn thoáng qua Lý Thao, nói với Tiêu Cửu Thành.

"Nếu đã vậy mà ta còn từ chối đúng là bất kính." Tiêu Cửu Thành lần nữa tiếp nhận hộp gỗ Tiêu Cảnh Tịch đưa qua, cẩn trọng ôm vào lòng.

Trước ngày thành thân Thiên Nhã lại đến Tiêu phủ một lần cuối, lúc nàng đến nghe nói trưởng nữ Tiêu gia cũng vừa mới trở về, vừa hay quản gia Tiêu gia đưa nàng đến tiền sảnh thì gặp cả nhà Tiêu gia đều đang tụ họp ở đây.

"Đây là Thiên Nhã của Độc Cô phủ, mấy năm trước các con chắc cũng gặp qua rồi." Tiêu phu nhân giới thiệu Độc Cô Thiên Nhã cho trưởng nữ nhà mình.

Đương nhiên Tiêu Cảnh Tịch biết Thiên Nhã, nữ tử này không chỉ nổi danh toàn thành mà cha nàng là Độc Cô Tấn còn lại đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên hạ, ngay cả chuyện hắn đặc biệt sủng ái nữ nhi cũng được lưu truyền rộng rãi. Hơn nữa trước khi xuất giá nàng đã gặp qua Thiên Nhã mấy lần, vẫn nhớ rõ dáng dấp nàng ta vô cùng xinh đẹp. Hiện tại nhìn thấy Độc Cô Thiên Nhã đã trưởng thành đang đứng trước mặt, Tiêu Cửu Thành càng kinh diễm vô cùng. Nàng ta hoàn toàn tương phản với vẻ lịch sự tao nhã của tiểu muội, ở Độc Cô Thiên Nhã là vẻ diễm tuyệt lấn át người khác, dù đã chứng kiến biết bao mỹ nhân trong cung, Tiêu Cảnh Tịch cũng không thể không cảm thán đây đúng là nữ tử khiến cho người ta chỉ biết kinh ngạc liếc nhìn. Khí chất không hề có cái gọi là ôn nhu kín đáo mà triệt để áp bức người khác, tư thái mười phần đến nỗi mấy công chúa cũng không quý phái cao ngạo bằng nàng. Người này lại sắp trở thành chị dâu của Cửu Thành, sợ rằng không dễ sống chung, Tiêu Cảnh Tịch không khỏi lo lắng cho muội muội của mình.
"Thì ra là đại tỷ Tiêu Gia, ta cũng nên theo Cửu Thành gọi một tiếng đại tỷ." Đại Cô gia sắp thành thông gia của Tiêu phủ, nàng liền theo bối phận của đệ đệ gọi Tiêu Cảnh Tịch.

Khi còn bé Độc Cô Thiên Nhã đã từng gặp qua Tiêu Cảnh Tịch rồi nhưng không để tâm lắm. Chỉ là vận mệnh của Tiêu Cảnh Tịch của đời trước chẳng khác nào một vở hài kịch. Nếu như nàng nhớ không lầm, hộ quốc công Lý Kính cuối năm nay sẽ chết bệnh, hai năm sau, Lý Thao kế thừa tước vị cũng vì bệnh tim phát tác mà chết nhưng ấu tử mới sáu tuổi nên phu nhân hộ quốc công muốn thứ tử Lý Tu, người mà bà yêu thương nhất kế thừa tước vị, đương nhiên Tiêu Cảnh Tịch không cách nào ngăn cản. Lý Tu này đã vậy còn muốn cưới chị dâu góa phụ của mình, tuyên bố ra ngoài nếu không phải Tiêu Cảnh Tịch thì nhất quyết không cưới. Loại chuyện xấu như em chồng muốn cưới chị dâu truyền ra khắp thiên hạ đều biết, ngay cả Tiêu phủ cũng theo đó phải hổ thẹn một lần. Tất nhiên Tiêu Cảnh Tịch không đồng ý, ai ngờ đâu phu nhân hộ quốc công là một người trong ngoài bất nhất, vậy mà lại giúp tiểu nhi tử khuyên Tiêu Cảnh Tịch tái giá. Có lẽ bởi vì ấu tử nên sau khi Tiêu Cảnh Tịch vì vi phu túc trực bên linh cữu ba năm cũng tái giá, điều kiện đưa ra là tước vị của Lý Thao sẽ do Lý Kiêu thừa kế sau này. Không ngờ Lý Tu vậy mà hoàn toàn đồng ý, kiên nhẫn chờ đợi ba năm, cũng đồng tình để Lý Kiêu sẽ kế thừa tước vị của hắn trong tương lai.
Chuyện này có thể gọi là tái ông mất ngựa chưa hẳn không phải là phúc, mặc dù lúc ban đầu Tiêu Cảnh Tịch không tình nguyện nhưng sau khi cưới Lý Tu đối đãi nàng vô cùng tốt, đồng thời không hề nạp thϊếp. Sau khi cưới có thêm một trai một gái, mọi việc trong phủ Lý Tu đều hỏi qua Tiêu Cảnh Tịch. Phu nhân hộ quốc công bởi vì hổ thẹn chuyện bức hôn với con dâu nên cũng lấy lòng đủ kiểu, sự tình trong phủ chỉ cần Tiêu Cảnh Tịch không đồng ý thì một việc cũng không thể hoàn thành, do đó cả phủ hộ quốc công đều đo Tiêu Cảnh Tịch định đoạt. Bảy năm sau thiên hạ đại loạn, Lý Quân Hạo nhờ có Độc Cô gia và hộ quốc công phủ trợ giúp mới có thể đoạt được đế vị dễ dàng như trở bàn tay. Việc hộ quốc công phủ nguyện ý xuất binh không thể không kể đến công lao chu toàn của Tiêu Cảnh Tịch trong đó.
Về sau Tiêu Cửu Thành nhϊếp chính, thiên hạ đều nói nữ nhân Tiêu gia thật là lợi hại.

Tiêu Cửu Thành dành tình cảm rất tốt cho Tiêu Cảnh Tịch, thường xuyên mời đại tỷ vào cung làm khách, thậm chí thứ tử của Tiêu Cảnh Tịch cũng được phong tước vị, xem như cả nhà vinh quang, thậm chí so với hộ quốc công còn vinh quang hơn.

Do đó bấy giờ Độc Cô Thiên Nhã không hề khinh thường Tiêu Cảnh Tịch, ngày sau thiên hạ đại loạn, đương nhiên hộ quốc công phủ chính là mấu chốt thành bại trong đó. Thiên Nhã lại nhìn qua Lý Thao, quả nhiên mặt mày trắng bệch, thân thể chẳng khác nào một cái ấm sắc thuốc.

Lời tác giả:

Ngoại trừ Tiêu Cửu Thành cong tự nhiên, những người khác đều thẳng, đại tỷ cũng thẳng, không có CP.

Thiên Nhã: Ngoại trừ Tiêu Cửu Thành, bây giờ còn phải nịnh nọt Tiêu Cảnh Tịch, thật là phiền muốn chết luôn, phải làm sao bây giờ?
Tiêu Cửu Thành: Nịnh ta là đủ rồi, Thiên Nhã mau đến đây nào, lên giường rồi nịnh.