Sau khi Độc Cô Tấn mất ba tháng, cảm xúc của Thiên Nhã mới dần ổn định được một chút, đôi khi vẫn còn ưu thương. Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã chỉ có dựa vào thời gian mới có thể dần dần bình phục.
"Trưởng công chúa đâu?" Tiêu Cửu Thành sau khi xử lý xong chính vụ, phát hiện Thiên Nhã không có trong tẩm cung liền lập tức hỏi Cẩm Nhi.
"Điện hạ muốn giải sầu một chút nên nửa canh giờ trước đã đi ra ngoài." Cẩm Nhi thật lòng bẩm báo.
"Lúc đó sao ngươi lại không nói cho ta biết?" Tiêu Cửu Thành khẽ nhíu mày hỏi.
"Điện hạ không cho bẩm báo, nói muốn một mình đi dạo một chút." Cẩm Nhi vội trả lời.
"Được rồi, ngươi đi xuống đi." Tiêu Cửu Thành đứng dậy chuẩn bị đi tìm Thiên Nhã, mỗi lần ngồi xuống làm việc liền là hai ba canh giờ, ngồi tới eo đều hơi tê tê, đây là nàng đã tận khả năng cố gắng làm cho nhanh. Sau khi Độc Cô Tấn băng hà, Độc Cô Thành chưa làm được gì, đại sự trong triều cơ bản đều phải do mình quyết đoán, bận rộn khó tránh khỏi sẽ lơ là Thiên Nhã, tựa như giờ phút này, Tiêu Cửu Thành đối với việc mình không chú ý tới Thiên Nhã mà cảm thấy mấy phần tự trách.
Tiêu Cửu Thành trên đường đi hỏi thị vệ, tìm thấy Thiên Nhã tại đình nghỉ mát mà Độc Cô Tấn ngày trước thường xuyên đến đây. Thiên Nhã suốt ba tháng này đều mặc toàn áo trắng, giờ phút này cũng chỉ mặc áo mỏng trắng thuần, góc áo bị gió thổi bay lên, nhìn bi thương và cô đơn. Tiêu Cửu Thành mười phần đau lòng, nàng đi vào đình, đem áo choàng trên người mình cởi ra khoác lên cho Thiên Nhã.
"Gió nổi lên rồi, đừng để bị lạnh." Tiêu Cửu Thành nhẹ giọng nói.
"Cửu Thành, ta biết phụ thân thật không còn nữa, nếu ta tiếp tục như vậy sẽ làm cho ngươi lo lắng, nhưng ta cứ nghĩ tới phụ thân mà không được nhìn thấy nữa, trong lòng liền thật khó chịu." Thiên Nhã nói đến Độc Cô Tấn mắt lại đỏ lên.
"Ta biết, ta hiểu." Thiên Nhã bi thương, nàng hiểu, Độc Cô Tấn thương yêu Thiên Nhã nâng trong lòng bàn tay, Độc Cô Tấn chết rồi, Thiên Nhã so với ai khác sẽ rất khó vượt qua, đó là người thân yêu nhất của Thiên Nhã.
"Có đôi khi ta nghĩ, có phải bởi vì ta sống lại một đời, vì vậy mới đoạt phúc phận của phụ thân, mới khiến cho mệnh của phụ thân so với kiếp trước ngắn đi ba năm. Ở kiếp trước phụ thân mặc dù bị độc chết, nhưng không có đau đớn, ở kiếp này, những phút cuối phụ thân quá cực khổ." Nghĩ đến phụ thân gặp trắc trở, Thiên Nhã liền không nhịn được lại rơi nước mắt.
"Không đúng, trên đời này nào có ai cướp phúc phận của ai được chứ, ngươi đừng suy nghĩ lung tung." Tiêu Cửu Thành sợ Thiên Nhã để tâm vào những chuyện vụn vặt, nếu như nói là có quan hệ thì hẳn là vì Độc Cô Tấn làm Hoàng đế, dù sao thiên mệnh không phải là ai cũng có thể tiếp nhận.
"Vậy phụ thân vì sao lại mất sớm hơn so với kiếp trước chứ?" Thiên Nhã hỏi, nàng làm sao cũng nghĩ không ra.
"Chúng ta đã thay đổi vận mệnh, vận mệnh phụ thân cũng theo đó thay đổi là hợp lý." Tiêu Cửu Thành nói, không muốn Thiên Nhã đem chuyện Độc Cô Tấn chết cùng bản thân mình kết lại với nhau.
"Nếu như vậy, ta thà rằng không cần sống lại, đổi lấy ba năm tuổi thọ cho phụ thân." Thiên Nhã vẫn cảm thấy phụ thân bị giảm tuổi thọ có quan hệ tới mình.
Tiêu Cửu Thành nghe, trong lòng thấy đau, cảm thấy có chút khó chịu, tình ý của mình, tính mạng của Độc Cô Thành, còn có tính mạng của chính Thiên Nhã chẳng lẽ cũng không sánh nổi bằng ba năm tuổi thọ của Độc Cô Tấn sao?
"Vậy tính mạng của đệ đệ ngươi đâu, vậy ta thì sao? Đối với ngươi không quan trọng hay sao?" Nàng có thể để Thiên Nhã tiếp tục khổ sở vì Độc Cô Tấn, nhưng không muốn thấy Thiên Nhã tự chui vào ngõ cụt.
"Ta không phải ý đó." Thiên Nhã lập tức phủ nhận nói, liền sợ Tiêu Cửu Thành suy nghĩ nhiều, nàng đã mất đi phụ thân rồi, không thể lại mất đi Cửu Thành cùng Độc Cô Thành.
"Chuyện cũ đã qua, cuộc sống luôn tiếp diễn, phụ thân cũng sẽ không hi vọng ngươi cứ sa vào nỗi thống khổ mất ông, nhìn xem ngươi luôn như vậy, trong lòng ta cũng rất khó chịu, hận không thể chia sẻ với ngươi" Tiêu Cửu Thành dị thường nghiêm túc nói.
Những việc này Thiên Nhã đều biết, nàng biết mình phải từ trong thống khổ thoát ra, Tiêu Cửu Thành đã bao dung nàng quá lâu, mình không thể lại để cho nàng lo lắng thêm nữa.
Thiên Nhã ngồi trên ghế đá tại đình nghỉ mát, ôm thật chặt Tiêu Cửu Thành, chỉ có nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở của Tiêu Cửu Thành mới có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm.
Tiêu Cửu Thành vuốt ve đầu Thiên Nhã, nàng biết Thiên Nhã sẽ khá hơn. Trên thực tế, sau hôm đó, Thiên Nhã xác thực bắt đầu từ trong bi thống dần dần đi ra.
Thiên Nhã sau khi dần dần khôi phục lại bình thường, Tiêu Cửu Thành liền để Thiên Nhã tiếp tục trở lại triều đình, nàng lui khỏi vị trí nhϊếp chính. Dù sao theo tuổi tác Thiên Nhã ngày càng lớn, Tiêu Cửu Thành càng lo lắng, bây giờ Thiên Nhã đã hai mươi sáu tuổi, thời gian chỉ còn bốn năm, nàng còn chưa nghĩ ra cách nghịch thiên cải mệnh nào hữu hiệu. Việc này khiến Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy lo nghĩ, nhất là sau khi Độc Cô Tấn mất, Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy từ nơi sâu xa như có một sức mạnh khống chế tất cả số mệnh của mọi người, ai cũng chạy không thoát.
Thiên Nhã dù sao cũng đã làm giám quốc công chúa mấy năm, sự vụ ngày thường trong triều cũng xử lý mười phần thành thạo, chuyện nào không rõ, nàng lại thương nghị cùng Tiêu Cửu Thành. Triều chính, nội cung, tất cả đều an ổn. Duy nhất có một nhân tố không an ổn chính là Độc Cô Thành, đã nạp không ít Tần phi, sinh ra mấy công chúa, khó khăn lắm mới có một Tần phi sinh ra một nhi tử, vậy mà lại chết yểu. Độc Cô gia ngay cả chi thứ đều không có, Độc Cô Thành cũng không huynh đệ, nghĩ tới đều không có cách nào, nước không có người kế tục, đối với triều đình mà nói là phi thường không ổn định. Cũng may Độc Cô Thành còn trẻ, mọi người còn hi vọng, hiện giờ trọng thần trong triều liền ngóng trông Hoàng đế nhanh sinh ra một thái tử khỏe mạnh. Hoàng đế nhất thiết phải sinh ra nhi tử, nếu không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không thì triều đình liền rối loạn.
Nửa năm sau khi Độc Cô Tấn mất, Tiêu Cảnh Tịch trong một lần vào cung mới cùng Tiêu Cửu Thành nói về chuyện của Tiêu Nghệ Tuyền.
"Tỷ để Lý Tu ra mặt đem Tiền Ích từ Lĩnh Nam điều trở lại kinh thành, thật xin lỗi muội là vì khi đó tiên đế đang bệnh nặng, trong cung rối loạn, cho nên chưa kịp nói với muội." Tiêu Cảnh Tịch chủ động nói lại chuyện này, Tiền Ích chính là phu quân mới của Tiêu Nghệ Tuyền.
"Là Nhị tỷ cầu xin tỷ cho nên tỷ mềm lòng đáp ứng sao?" Tiêu Cửu Thành đối với tính tình của Tiêu Cảnh Tịch làm sao mà không hiểu, cho nên liền đoán được mấy phần.
"Không có, chỉ là vài ngày trước đó tỷ có phái người đi Lĩnh Nam xem gia đình muội ấy ra sao. Nghệ Tuyền đã sinh thêm hài tử, tình cảm vợ chồng hòa thuận, hẳn là đã buông quá khứ. Tỷ cũng là gả hai lần, nên biết một lần nữa có được hạnh phúc là không dễ, ta tin tưởng Nghệ Tuyền cũng sẽ trân quý hạnh phúc hiện tại. Khí hậu Lĩnh Nam mùa hè mười phần cực nóng, muỗi rắn kiến nhiều, ta sợ gia đình Nghệ Tuyền ở đó không quen, mới tự tác đem triệu hồi về. Nói thật, năm đó muội cùng nàng ra mặt mời Hộ quốc công phủ gia nhập chiến cuộc, ta đáp ứng muội, phụ bạc nàng, cho nên trong lòng áy náy, ta muốn đền bù cho nàng, hi vọng nàng về kinh thành, có thể chiếu cố nàng. Muội và ta đều vinh quang, chúng ta lại là thân tỷ muội, hẳn là chia chút vinh hoa cho nàng. Ta chỉ hi vọng muội đừng trách ta lần này tự tác tiền trảm hậu tấu." Tiêu Cảnh Tịch biểu lộ cảm xúc nói, nàng che giấu chuyện triệu hồi Nghệ Tuyền trở về, không muốn Cửu Thành đối với Nghệ Tuyền có khúc mắc, hi vọng của nàng là tỷ muội các nàng có thể hòa thuận lại. Nàng cũng đã nghiêm túc quan sát, Nghệ Tuyền trở về nửa năm này mười phần an phận thủ thường, một lòng giúp chồng dạy con, dáng vẻ hạnh phúc, nàng cảm thấy Nghệ Tuyền hẳn là đã buông xuống quá khứ.
Tiêu Cảnh Tịch bây giờ khắp nơi bao che cho Tiêu Nghệ Tuyền, là bởi vì Hộ quốc công phủ lúc trước lựa chọn theo Độc Cô gia nên đối với Tiêu Nghệ Tuyền cảm thấy áy náy. Tiêu Cửu Thành cảm giác được, cho nên bây giờ Tiêu Cảnh Tịch lấy lí do đó thoái thác, nàng trên cơ bản là tin tưởng.
"Nàng đã về rồi thì cứ vậy đi." Tiêu Cửu Thành buông tha, nàng nguyện ý bán nhân tình này cho đại tỷ, nàng không muốn vì nhị tỷ mà làm tổn thương tình cảm của nàng cùng đại tỷ, nàng chỉ hi vọng nhị tỷ thật có thể buông chuyện cũ trước kia, trân quý hiện tại. Thật ra mà nói, nàng cùng nàng Nhị tỷ nếu như không phải vì Lý Quân Hạo, tình cảm tỷ muội các nàng cũng không tệ lắm, chỉ là nhị tỷ có thể quên được Lý Quân Hạo hay không, Tiêu Cửu Thành cũng không chắc.
Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy liền mỉm cười, thấy Cửu Thành nguyện ý buông tha, nàng cảm thấy chỉ cần một thời gian nữa, ba người tỷ muội các nàng nhất định có thể phục hồi tình cảm như quá khứ.
Tiêu Cửu Thành thấy đại tỷ vui vẻ, nghĩ thầm nếu nhị tỷ trở về, hẳn là cũng không thể làm ra cái gì. Nhưng nàng không nghĩ tới mình khinh địch sẽ trở thành chuyện cả đời nàng hối hận nhất.
——
Tác giả có lời muốn nói: Món ăn đã chuẩn bị mang lên rồi…