Thiên Nhã mỗi lần nhớ tới nhọt độc trên lưng phụ thân liền khóc, đều đã khóc không biết bao nhiêu lần trong lòng Tiêu Cửu Thành, khóc đến hai mắt sưng đỏ, đau đớn ở kiếp trước, kiếp này không tránh khỏi, còn diễn ra trước thời gian, giống như sấm sét giữa trời quang, giữa lúc cuộc sống đang hạnh phúc. Sau này Thiên Nhã mới biết được cho dù nàng sống lại một đời, nàng cũng phải trải qua trắc trở, cũng không có ít hơn, chỉ là tình cảnh sẽ khác nhau mà thôi.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình dù thông minh đến thế nào, nhưng trước một sinh mệnh sắp tắt thì cũng bất lực, ngoại trừ an ủi Thiên Nhã thì cũng không có bất kỳ cách nào khác, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ tính cho Độc Cô Tấn một quẻ, lại ra đại hung chi quẻ, nàng cũng không dám nói với Thiên Nhã.
"Ta vì cái gì cũng không biết, nếu có thể biết sớm một chút…" Thiên Nhã hối hận nói.
"Nếu như Thiên Nhã sớm biết thì cũng không cải biến được, phụ thân là không muốn để cho ngươi khổ sở như vậy, mới không muốn nói cho ngươi biết." Tiêu Cửu Thành vỗ nhè nhẹ lưng Thiên Nhã.
Sau đó, Thiên Nhã cơ hồ một tấc cũng không rời Độc Cô Tấn, tự mình hầu hạ, Độc Cô Tấn không lên triều được, nhọt độc đã bắt đầu chuyển biến xấu. Thiên Nhã trơ mắt nhìn phụ thân, một anh hùng cái thế suy yếu từng ngày, nhưng lại không có biện pháp gì, nội tâm ngoại trừ thống khổ ra thì không làm được gì khác.
Thiên Nhã cũng không vào triều, Tiêu Cửu Thành cũng một tấc cũng không rời Thiên Nhã, triều chính đều giao cho các đại thần cùng Độc Cô Thành.
Chính lúc triều đình đang xảy ra rối loạn. Tiêu Nghệ Tuyền sau khi tái giá lại sinh một hài tử, nhờ người mang tin về cho Tiêu Cảnh Tịch, cực lực khẩn cầu vợ chồng Tiêu Cảnh Tịch, hi vọng bọn họ ra mặt hỗ trợ cho nàng cùng phu quân của nàng được về kinh thành, bọn họ không muốn tiếp tục sống ở Nam Man chi địa. Bởi vì Tiêu Nghệ Tuyền mới tái giá, phu quân chức quan nhỏ, Lý Tu là Trấn Quốc Công, nếu ra mặt nói cùng Lại bộ cho triệu hồi kinh thành thì cũng không phải việc gì khó. Từ ngũ phẩm trở xuống điều nhiệm không cần Hoàng đế xét duyệt, Lại bộ trực tiếp khảo hạch điều nhiệm, Tiêu Nghệ Tuyền là muốn nhờ vào khoảng trống của luật ở chỗ này.
Tiêu Cảnh Tịch cũng mười phần do dự, nhưng nghĩ Tiêu Nghệ Tuyền đã tái giá sinh con, hẳn là đã dần quên quá khứ trước kia, dù sao cũng đã có cuộc sống mới, mình cũng là tái giá, cho nên cảm thấy Tiêu Nghệ Tuyền hẳn là đã buông xuống quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Đồng thời, nàng cũng hi vọng Nghệ Tuyền có thể cùng Cửu Thành khôi phục tình tỷ muội, mang tâm tư như vậy, Tiêu Cảnh Tịch dao động suy nghĩ, nếu là bình thường, Tiêu Cảnh Tịch cái gì cũng sẽ nói cùng Tiêu Cửu Thành một tiếng, nhưng bây giờ trong cung đang bận rộn, Tiêu Cửu Thành hiện tại đều tập trung lo lắng cho Thiên Nhã, sợ là cũng không đoái hoài gì tới chuyện của Nghệ Tuyền. Tiêu Cảnh Tịch liền thương lượng với Lý Tu, Lý Tu biết trong lòng thê tử còn áy náy muội muội ở Lĩnh Nam xa xôi, cũng cảm thấy Tiêu Nghệ Tuyền cùng phu quân mới trong thời gian ngắn như vậy lại sinh con, nói rõ hai vợ chồng tình cảm phải rất khá, triệu hồi về hẳn là cũng không có gì đáng ngại. Chỉ cần không cho phu quân của Tiêu Nghệ Tuyền đảm nhiệm chức vị quan trọng, coi như vạn nhất nàng còn có ý gì khác, hẳn là cũng không tạo nổi nên sóng gió gì. Vì vậy Lý Tu đồng ý ra mặt để Lại bộ điều nhiệm triệu hồi gia đình Nhệ Tuyền về kinh thành.
Việc gia đình Tiêu Nghệ Tuyền về kinh thành, Tiêu Cửu Thành cùng Thiên Nhã không hề biết.
Lý Tu cùng Tiêu Cảnh Tịch dự tính ban đầu đều là tốt, thật tình không biết làm như thế về sau lại thành tai họa lớn cho Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành.
—
Vào một buổi tối hai ba tháng sau, Độc Cô Tấn ngày thường vẫn nửa tỉnh nửa mê đêm nay tinh thần đặc biệt tốt, mọi người ý thức được cái này có khả năng chỉ là hồi quang phản chiếu.
Màn đêm buông xuống Độc Cô Tấn sau khi gặp qua các trọng thần trong triều xong liền chỉ cho lưu lại Độc Cô Thành, Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành ở lại bên cạnh.
"Thành, con vũ dũng ít mưu, không phải đế vương chi tài, nhưng dưới gối ta chỉ có hai con, đế vương chi vị này cũng chỉ có thể truyền cho con. Có Thiên Nhã cùng Cửu Thành phụ trợ, ta nhiều ít cũng có thể yên tâm một chút, Thiên Nhã là thân tỷ tỷ duy nhất của con, một đời này con phải thay cha bảo hộ cho tỷ tỷ, không thể để bất luận kẻ nào mê hoặc mà xa lánh tỷ tỷ." Độc Cô Tấn không yên lòng dặn dò Độc Cô Thành.
"Phụ thân, Độc Cô Thành đường đường là chính nam nhân, đương nhiên sẽ thay cha bảo vệ tỷ tỷ." Độc Cô Thành cũng đỏ mắt cam đoan.
"Thiên hạ này là phụ thân lấy được không phải chỉ đơn thuần dành cho con mà cũng cho cả tỷ tỷ của con, ngày sau nếu có nhiều con cái thì hãy đưa qua cho tỷ tỷ một đứa làm con thừa tự, gặp chuyện gì thì nghe lời tỷ tỷ, nên biết mình lấy ngắn mà đi dài, không thể khư khư cố chấp, hành sự lỗ mãng." Độc Cô Tấn tiếp tục căn dặn.
"Cẩn tuân phụ thân dạy bảo, phụ thân cứ việc yên tâm, vì tỷ tỷ, cái mạng này con đều có thể không thèm đếm xỉa, tỷ tỷ có chuyện gì, chỉ cần phân phó cho con là được." Độc Cô Thành thề son sắt nói.
"Nhã nhi." Độc Cô Tấn dặn dò Độc Cô Thành xong thì gọi Thiên Nhã.
"Hứa với phụ thân, sau khi phụ thân rời đi, hãy chiếu cố mình thật tốt, phụ thân không nỡ để con khó qua như vậy." Độc Cô Tấn lộ vẻ đau lòng nói.
"Phụ thân…" Thiên Nhã mặt đầy nước mắt.
"Đừng khóc, con khổ sở như vậy, phụ thân rời đi sẽ không an lòng." Độc Cô Tấn đưa tay lau khóe mắt Thiên Nhã. Thiên Nhã từ nhỏ đến giờ số lần khóc cộng lại đều không nhiều bằng hai tháng nay.
"Con sẽ chiếu cố chính mình thật tốt… Con sẽ cố gắng…" Thiên Nhã nghẹn ngào nói, nói một nửa câu lại khóc không thành tiếng.
"Cửu Thành, ta chỉ có một trai một gái này liền giao phó cho con, đặc biệt là Thiên Nhã, hãy thay ta chiếu cố nàng thật tốt, đừng để nàng gặp thống khổ, chỉ nguyện một đời này con có thể lo cho nàng chu toàn." Độc Cô Tấn phó thác cho Tiêu Cửu Thành.
"Con biết, một đời này con sẽ chăm sóc nàng chu toàn." Tiêu Cửu Thành cũng đỏ mắt cam kết.
Rạng sáng, Hoàng đế băng hà, trong cung đèn đuốc sáng trưng.
Ngày kế tiếp, Thái tử đăng cơ trở thành tân đế. Thái Tử Phi Tiêu Cửu Thành trở thành hoàng hậu. Thiên Nhã vẫn là Trấn quốc Trưởng công chúa. Nhưng Thiên Nhã bởi vì còn đắm chìm trong bi thống, ba tháng sau đều không lâm triều, tất cả sự vụ đều do Hoàng hậu tiếp quản. Tiêu Cửu Thành bắt đầu từ hậu cung lên tiền triều. Ban đầu cũng không ít đại thần phản đối, nhưng khi Độc Cô gia đoạt được thiên hạ, nàng bày mưu nghĩ kế, có công với xã tắc, lại thêm những thế lực của nàng bồi dưỡng ra cực lực ủng hộ. Liền chiếu theo Đồ hậu tiền triều, Đế Hậu cùng tồn tại, trong triều thế lực một lần nữa tẩy bài, hơi người tinh mắt đều biết quyền lực của hoàng đế bị vô hiệu.
Bí mật nội cung, không ít đại thần cũng biết sơ sơ, Hoàng hậu cùng Trưởng công chúa cùng ngủ cùng ăn, quan hệ thân mật cực điểm. Trưởng công chúa niên kỷ không nhỏ, lại chưa từng hôn phối. Hoàng hậu lại chưa từng được Tân đế sủng hạnh, suy nghĩ kỹ không khó phát hiện mánh khóe trong đó, nhưng mà việc này trong triều đã là giữ kín không nói ra. Không ít người đã liên tưởng đến tiền triều, Đồ hậu cùng Trường Lạc công chúa cũng tương tự, cảm thấy lịch sử chắc chắn là tái diễn, không ít người đã dự liệu được, năm đó Đồ hậu, ngày sau Tiêu Hậu quyền khuynh triều chính.
——
Tác giả có lời muốn nói: Kịch bản tiến nhanh ngay bên trong…