Ngày hôm đó, Thiên Nhã lên triều, nhưng khi đến Thái Cực điện thì được cho biết phụ hoàng tạm thời hủy tảo triều hôm nay, đây là lần thứ hai, lần trước là vì bị nhiễm phong hàn, lần này thì không biết do nguyên nhân gì.
"Phụ hoàng lần này vì sao lại đột nhiên hủy tảo triều" Thiên Nhã hỏi thái giám truyền chỉ, là công công bên cạnh phụ thân, công công Tần dị.
"Bệ hạ ngủ lại ở cung Trương quý phi, thức dậy trễ." Tần dị hồi đáp.
Thiên Nhã nhíu mày, phụ thân nàng trước kia không muốn nạp thêm thϊếp, nhưng từ khi làm Hoàng đế, đại thần nói, chuyện gia sự của Hoàng đế đều là quốc sự, lấy lý do đế vương dòng dõi làm cho phụ thân nàng không thể không tuyển một vài tú nữ vào cung, trong đó Trương thị có dáng dấp mấy phần giống với mẫu thân nên được chút được sủng ái, phong quý phi. Mẫu thân nàng đã chết thì phụ thân nàng nạp thϊếp cũng không có gì, nhưng không hi vọng phụ thân vì sắc đẹp mà trễ quốc sự.
Bất quá, đây là lần đầu tiên vì sắc đẹp làm ảnh hưởng đến tảo triều, vẫn chưa thể nói là phụ hoàng bị sắc đẹp làm cho đầu óc hôn mê, nàng cũng cảm thấy phụ thân nàng không giống nam nhân sẽ bị sắc đẹp mê hoặc, nếu không thì sau khi mẫu thân mất vẫn một mực không tái giá, cho nên Thiên Nhã dự định yên lặng theo dõi kỳ biến trước.
Tiêu Cửu Thành phát hiện Thiên Nhã hôm nay về quá sớm, cảm thấy kỳ lạ.
"Sao vậy, chẳng lẽ hôm nay họp triều lại hủy?" Tiêu Cửu Thành ngạc nhiên hỏi.
"Ừm, đột nhiên bị hủy." Thiên Nhã gật đầu.
"Lần này vì sao lại hủy?" Tiêu Cửu Thành luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, Độc Cô Tấn đăng cơ đã ba năm chưa từng vắng mặt lên triều, nhưng trong vòng một tháng nay lại đột nhiên hủy bỏ hai lần, nàng cảm thấy có đại sự sắp phát sinh.
"Tần dị nói, do phụ hoàng đêm qua ngủ lại cung Trương quý phi, hôm nay thức dậy trễ, chỉ hi vọng là ngoài ý muốn, phụ hoàng hẳn sẽ không bị thay đổi do khí tiết tuổi già vào lúc này." Thiên Nhã có chút lo lắng nói.
"Phụ hoàng mặc dù tương đối sủng hạnh Trương quý phi, nhưng ta cảm giác chỉ là có chút yêu thích, đối với tình ý với mẫu thân ngươi thì vĩnh viễn không thể so sánh, ta cũng không cho rằng phụ hoàng sẽ bị sắc đẹp làm trễ nãi chuyện quốc sự, ta lo lắng thân thể phụ thân có thể là không tốt?" Đã hai lần, những cái khác Tiêu Cửu Thành không sợ, chỉ sợ thân thể Độc Cô Tấn xảy ra vấn đề.
"Phụ hoàng vài ngày trước chỉ bị nhiễm phong hàn, không đến mức còn không tốt a." Phụ thân là võ tướng, thân thể hẳn là so với nam tử bình thường cùng tuổi thì tốt hơn mới đúng. Ở kiếp trước phụ thân là bị Lý Quân Hạo hạ độc mạn tính mà chết, kiếp này chuyện đó sẽ không xảy ra, nhưng trong lòng lại có chút bất an, nàng luôn cảm thấy gần đây tinh thần của phụ thân xác thực không như trước kia.
"Cũng không có bận việc gì nên chúng ta đi thăm phụ hoàng đi." Tiêu Cửu Thành đề nghị, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Độc Cô Tấn nếu xảy ra chuyện gì, nàng sợ Thiên Nhã không tiếp thụ được.
"Ừm." Thiên Nhã cũng cảm thấy nhất định phải đi xem phụ thân một chút, nếu không khó mà an tâm.
Thế là Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành liền đi qua cung Trương quý phi.
"Bệ hạ, Trưởng công chúa điện hạ và Thái Tử Phi cầu kiến." Trương quý phi khuê danh là Tố Hoa, nàng là thứ nữ của một quan lục phẩm, mười sáu tuổi vào cung, mặc dù dáng dấp cũng xinh đẹp, nhưng ở nhà lại không được sủng ái, thậm chí bị mẹ lớn hà khắc, đưa đi tuyển tú nữ, Trương Tố Hoa cảm thấy mẹ lớn cũng sẽ không tìm cho nàng một hôn sự tốt nên tiến cung chưa chắc là chuyện xấu.
Độc Cô Tấn mặc dù theo số tuổi có thể làm cha nàng, nhưng là anh hùng cái thế, văn võ song toàn, cho dù năm mươi mấy tuổi, lại có loại thu hút đặc biệt, mà lại đối đãi nàng vô cùng tốt, làm cho nàng tràn ngập cảm ân, nhất là khi biết Độc Cô Tấn đối với vợ đã mất tình cảm thắm thiết, nên càng thêm kính sợ.
"Ngươi nói với các nàng, hôm nay trẫm không tiện gặp các nàng, nói các nàng ngày mai lại đến. Mà thôi, tính tình Thiên Nhã ngươi tuyệt đối ép không được, ngươi để các nàng vào đi, hầu hạ trẫm thay quần áo." Độc Cô Tấn chật vật từ trên giường đứng lên. Làm hoàng đế một hai năm đầu còn tốt, năm nay, ông thấy rõ thân thể ngày càng nhanh suy yếu. Vết thương trước kia trên chiến trường còn lưu lại chuyển biến xấu, nhất là nhọt độc ở sau lưng, làm cho ông đứng ngồi đều cảm thấy đau, ông nhớ lời Trương Đạo Phàm nói, sợ là mình sống không qua khỏi năm nay. Ông đã đang suy nghĩ hậu thế, chỉ lo Thiên Nhã sẽ khổ sở, cho nên để Thiên Nhã biết trễ một chút có thể làm cho Thiên Nhã ít khổ sở một chút.
Trương Tố Hoa nhanh chóng đỡ Độc Cô Tấn đứng dậy thay quần áo, nàng biết bệ hạ không muốn để cho Trưởng công chúa biết bệnh tình của mình, chỉ có thể ráng chống đỡ, nàng cũng thấy đau lòng.
Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành chờ ở bên ngoài một hồi lâu mới được cho vào.
"Các con sao lại tới đây?" Độc Cô Tấn mỉm cười hỏi.
"Phụ thân hôm nay không lên triều, trong lòng con có chút bất an lo lắng cho phụ thân, cho nên tới thăm phụ thân." Thiên Nhã trả lời, nàng vẫn quen gọi Độc Cô Tấn là phụ thân mà không gọi là phụ hoàng. Giờ phút này nàng thấy sắc mặt phụ thân xác thực cũng không quá tốt, trong lòng thập phần lo lắng.
Tiêu Cửu Thành cũng đang len lén quan sát Độc Cô Tấn. Hôm nay khí sắc của ông thật không tốt, mà tư thế ngồi quá mức đoan chính, có cảm giác hơi gồng quá độ, nàng thấy tay Độc Cô Tấn nắm chặt, tựa hồ đang nhẫn nại, trạng thái của Độc Cô Tấn lần này khiến Tiêu Cửu Thành có cảm giác không ổn.
"Sắc mặt phụ thân kém như vậy, có phải thân thể còn chưa khỏe?" Thiên Nhã lo lắng hỏi.
"Vài ngày trước phong hàn chưa có khỏi hẳn, thân thể có chút không thoải mái." Độc Cô Tấn nói dối, phần lưng đang đau đớn, đau đến Độc Cô Tấn muốn đổ mồ hôi lạnh, lại không thể biểu lộ ở trước mặt Thiên Nhã.
"Trận phong hàn nho nhỏ làm sao lại lâu như vậy còn chưa hết, hai ngày trước con tới thăm, cha còn nói đã khỏe, hay là lập tức để ngự y tới xem một chút, đến cùng là bị gì." Thiên Nhã bất mãn phụ thân giấu diếm bệnh tình với mình, nàng cũng cảm thấy hình như không phải là một trận phong hàn đơn giản như vậy.
"Ngự y mới tới xong, không có gì đáng ngại, thuốc đều đã kê, đợi chút nữa cung nhân sắc thuốc xong sẽ đưa tới." Độc Cô Tấn tiếp tục giấu diếm nói.
"Như vậy đi, nếu Thiên Nhã đã lo lắng, không bằng tự mình đi sắc thuốc cho phụ hoàng, vừa vặn có thể tận hiếu đạo." Tiêu Cửu Thành đề nghị, nàng hiển nhiên muốn đẩy Thiên Nhã đi.
"Cũng được, con sẽ đi ngự thiện phòng đem thuốc sắc xong bưng tới." Thiên Nhã tán đồng ý kiến của Tiêu Cửu Thành.
"Tố Hoa, đi với Thiên Nhã để nhanh tay một chút, đúng lúc ta muốn cùng Cửu Thành trò chuyện, đã thật lâu rồi không trò chuyện với Cửu Thành." Hai người lúc này đều rất ăn ý.
"Dạ." Trương Tố Hoa mặc dù lo lắng cho Độc Cô Tấn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Thiên Nhã.
Thiên Nhã không ngốc, đương nhiên cảm giác được Cửu Thành đang đẩy mình đi, về chuyện Cửu Thành và phụ thân muốn nói gì với nhau, nàng sẽ đợi về hỏi lại Cửu Thành.
"Thân thể của phụ thân không chỉ có bị phong hàn đơn giản như vậy a?" Tiêu Cửu Thành trực tiếp hỏi.
"Con quá lo lắng rồi." Độc Cô Tấn vẫn là phủ nhận nói.
"Con biết phụ thân không muốn để cho Thiên Nhã lo lắng, nhưng lỡ như phụ thân có chuyện gì, Thiên Nhã vẫn không phát hiện thì con nghĩ Thiên Nhã sẽ chỉ càng khổ sở hơn, sẽ tự trách mình sơ sót không quan tâm tới phụ thân, con cảm thấy phụ thân nên để Thiên Nhã biết." Tiêu Cửu Thành nói nghiêm túc.
"Con làm sao chắc chắn như vậy chứ?" Độc Cô Tấn hỏi, hắn biết tâm tư Tiêu Cửu Thành cẩn thận, rất nhiều chuyện giấu diếm được Thiên Nhã nhưng không gạt được Tiêu Cửu Thành.
"Gần đây các quan trong triều bị điều động hơi nhiều, phụ thân tựa hồ vì Thái tử đăng cơ mà dọn sạch chướng ngại, lại thêm phụ thân đã hai lần không tảo triều, sắc mặt phụ thân bây giờ kém như thế, cho nên con mới phỏng đoán như vậy." Tiêu Cửu Thành thật lòng trả lời.
"Con đối với triều cục vẫn luôn mẫn cảm hơn Thiên Nhã. Thiên Nhã tham dự triều chính lâu như vậy, biểu hiện vẫn luôn không tệ, xem ra đều là do công lao của con ở sau lưng." Độc Cô Tấn cảm thán nói.
"Phụ thân không thích con can dự triều chính, Cửu Thành đương nhiên không dám quá mức can thiệp, chỉ khi Thiên Nhã có chuyện không giải quyết được mới hỏi con, con chỉ là muốn vì Thiên Nhã phân ưu, hi vọng phụ thân không quá để ý." Tiêu Cửu Thành cung kính nói.
"Độc Cô Thành vốn không đỡ nổi triều đình, Thiên Nhã đều sẽ nghe con, đại quyền sau khi ta chết sớm muộn gì cũng sẽ tới trong tay con." Độc Cô Tấn nhìn Tiêu Cửu Thành, ban đầu nghĩ muốn đề phòng Tiêu Cửu Thành, nhưng tư chất của Độc Cô Thành và Thiên Nhã so với Tiêu Cửu Thành vẫn chênh lệch rất xa. Xem ra là không đề phòng được, cũng chỉ có thể phó thác cho nàng. Dù sao Trương Đạo Phàm đã nói là Độc Cô gia có ba trăm năm quốc phúc, Tiêu Cửu Thành hẳn là đáng giá tin cậy.
"Cửu Thành tuyệt không hai lòng." Tiêu Cửu Thành nhanh chóng quỳ xuống, kinh sợ nói.
"Con không cần lo lắng, ta chỉ muốn phó thác hậu sự mà thôi, đề phòng không được thì cũng chỉ có thể phó thác cho con." Độc Cô Tấn thở dài nói.
Tiêu Cửu Thành nghe chính miệng Độc Cô Tấn thừa nhận, trong lòng căng thẳng, quả nhiên là chuyện xấu nhất, Độc Cô Tấn thân thể có bệnh nan y, Thiên Nhã nếu biết được sẽ khổ sở đến cỡ nào.
——
Tác giả có lời muốn nói: Đi ngủ…
Editor: Đi ngủ luôn…