"Bất quá bản kia của ngươi nhìn đứng đắn cực kì, so với ngươi bây giờ chẳng giống nhau." Thiên Nhã nói thêm.
"Nàng thủ dâʍ trước mặt ngươi, còn đứng đắn a?" Tiêu Cửu Thành không hiểu hỏi ngược lại.
"Ta theo nàng hai năm, cũng chỉ thấy nàng thủ dâʍ một lần, nhưng là lúc say rượu, so với ngươi thì thanh tâm quả dục hơn nhiều." Thiên Nhã cảm thấy sau khi nói hết bí mật ra cùng Tiêu Cửu Thành xong thì cũng rất tốt, thậm chí có thể thảo luận với Tiêu Cửu Thành về chuyện nàng ở kiếp trước.
"Tình cảnh tích tụ lâu như vậy, người bình thường sao lại không có du͙ƈ vọиɠ được chứ? Ngươi bây giờ mà sống sờ sờ ở trước mặt nàng, nàng không đem ngươi ăn sống nuốt tươi mới là lạ!" Mình rõ ràng trời sinh thích nữ sắc, kiếp kia của mình chẳng phải là đã ba mươi mấy tuổi đều chưa từng hưởng qua nữ nhân, vậy du͙ƈ vọиɠ rất khó lường.
"Ta đang nghĩ tới khi ngươi ba mươi tuổi, hẳn là bằng tuổi nàng, lúc ngươi nghiêm chỉnh thì đặc biệt giống nhau, có thể trùng khớp." Thiên Nhã cảm thấy có đôi khi hai Tiêu Cửu Thành cùng là một người, có đôi khi lại cảm thấy không giống nhau.
"Thiên Nhã trong lòng niệm tình nàng sao?" Tiêu Cửu Thành nhíu mày hỏi, mặc dù là một phiên bản khác của mình, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy ghen tuông.
"Sẽ nghĩ tới nàng, vì dù sao ta nợ nàng nhiều như vậy mà." Thiên Nhã không phủ nhận.
"Đồ ngốc, ngươi làm cho ta ghen lên mà cũng không nói lời nào dỗ dành ta a?" Tiêu Cửu Thành nghe Thiên Nhã nói như vậy, ngược lại bớt ghen một chút nhưng nhịn không được nhéo mặt Thiên Nhã một cái.
"Ghen với chính mình thì có gì để ghen chứ?" Thiên Nhã nghiêng người, đem Tiêu Cửu Thành đè lại dưới thân cười hỏi.
"Ta có lẽ ưa thích lúc ngươi mười bảy tuổi trước đây hơn, ngươi ghen không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Đương nhiên không, ta cùng nàng giống nhau a." Thiên Nhã hồi đáp.
"Tốt a, trước mười bảy tuổi, các ngươi là giống nhau." Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình giống như bị thua thiệt.
"Các ngươi cũng giống như nhau, chỉ là cảnh ngộ không giống cho nên phản ứng không giống mà thôi, lại nói, ta thích ngươi ở kiếp này, ở kiếp trước ta không biết, nếu coi như biết, cũng sẽ nghĩ nàng là biếи ŧɦái đi." Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nói.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy bản kia nàng xác thực cũng là mình, lúc này, nàng lại vì chính mình đau lòng, ngẫm lại đều cảm giác phiên bản kia của mình quá ưu sầu.
"Được, lời giải thích này ta chấp nhận." Tiêu Cửu Thành trèo lên vai Thiên Nhã, kiếp này nàng so với kiếp kia may mắn hơn nhiều, nhưng mệnh của Thiên Nhã sau ba mươi tuổi cũng làm nàng đều có chút không yên mỗi khi nhớ tới.
"Cửu Thành, hôm nay ta rất vui." Thiên Nhã vùi mặt vào cổ Tiêu Cửu Thành nói.
"Ừm." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng trả lời, nàng biết Thiên Nhã rất vui, uống đến muốn say, hơi thở ra cũng hương thơm của rượu.
"Cảm giác đời này đến đây cũng không hối tiếc." Thiên Nhã cảm thán nói.
"Thiên Nhã mới hai mươi ba tuổi, đời này còn dài, Thiên Nhã không được nói như vậy." Thiên Nhã đối với chuyện mệnh cách sau ba mươi tuổi không để trong lòng, nhưng mình lại không thể.
"Cửu Thành, ta có thể được ngươi yêu, thật là tốt." Thiên Nhã nhắm mắt lại, ở bên tai Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng nỉ non nói.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy lỗ tai ấm áp, nàng chưa từng cảm thấy không may mắn, nhất là khi biết Thiên Nhã từ một kiếp khác tới. Tiêu Cửu Thành vùi mặt vào trong tóc Thiên Nhã, hai tay ôm chặt cổ Thiên Nhã.
Một lát sau, Tiêu Cửu Thành cảm thấy trọng lượng trên người mình càng ngày càng nặng, Thiên Nhã tựa hồ đem thân thể ép trên người mình, Tiêu Cửu Thành cảm giác muốn ngộp thở.
"Thiên Nhã… Thiên Nhã…" Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng gọi, nhưng nàng kêu ba bốn lần, Thiên Nhã đều không trả lời, nàng mới phát hiện Thiên Nhã đã nằm sấp trên người mình ngủ thϊếp đi. Bất quá Tiêu Cửu Thành cũng không có đẩy Thiên Nhã ra, mà mặc cho Thiên Nhã tiếp tục nằm trên người mình ngủ, đây là gánh nặng ngọt ngào.
—
Vương triều mới, trăm sự cần làm.
Độc Cô Tấn không muốn Tiêu Cửu Thành tham gia chính sự, cho nên đem nội viện trong cung giao cho Tiêu Cửu Thành quản lý, Tiêu Cửu Thành mặc dù chỉ là Thái Tử Phi, nhưng lại có quyền lực hoàng hậu, nhưng Tiêu Cửu Thành lại không muốn đem tinh lực lãng phí ở chuyện vụn vặt cung đình, nàng phong Tô Thanh Trầm làm Cung chính, chưởng quản tất cả sự vụ trong cung. Bây giờ Tô Thanh Trầm là nữ quan, Lục Ngưng Tuyết là họa sĩ cung đình. Tác phẩm của Lục Ngưng Tuyết bây giờ luôn bị đông đảo quan lại quyền quý truy tìm mua, một bức tranh đã đáng giá ngàn lượng vàng, nhưng cũng không dễ có được, bởi vì Lục Ngưng Tuyết là họa sĩ riêng của Thái Tử Phi, những lúc không phải vẽ tranh cho Thái Tử Phi thì những người khác cũng không thể nào tiếp cận được Lục Ngưng Tuyết, vì người này không thông thế tục, luôn trốn ở nội viện, không cùng ngoại nhân kết giao.
Độc Cô Tấn không quan tâm các đại thần phản đối mà vẫn để Thiên Nhã tham dự triều chính, gia phong Trấn Quốc Công chủ, mở ra tiền lệ công chúa tham chính. Độc Cô Tấn biết rõ Độc Cô Thành, nói lý lẽ với hắn là không được, nên Độc Cô Tấn cảm thấy để cho Thiên Nhã tham dự triều chính, ngày sau nếu Độc Cô Thành làm xằng bậy thì Thiên Nhã có thể kiềm chế phụ trợ cho Độc Cô Thành.
Thiên Nhã tự biết mình cùng khuê nữ khác biệt, đối với sự sắp xếp này cũng không phản đối, mà trong nội tâm nàng hiểu rõ, Tiêu Cửu Thành mới có tài năng trị quốc, mình làm Trấn Quốc Công chủ, cũng tương đương với Tiêu Cửu Thành ở vị trí này.
Tiêu Cửu Thành hiện tại một lòng tu luyện huyền học, đồng thời phái người tìm kiếm người biết sử dụng cấm thuật, nàng tin tưởng chỉ cần trọng thưởng là tất có dũng phu.
Trong cung còn có chuyện kỳ quái, đó chính là Thái Tử Phi không cùng Thái tử ở Đông cung, mà lại cùng Trưởng công chúa ở Trường Lạc cung. Mặc dù mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Hoàng Thượng đã không nói gì thì mọi người cũng không dám nói gì, dù sao trong cung mà nói lung tung là sẽ rơi đầu.
Độc Cô Tấn đăng cơ nửa năm, Thiên Nhã cũng nửa năm làm Trấn Quốc Công chủ, mỗi ngày cũng theo thường lệ vào triều.
Ngày hôm đó Thiên Nhã hạ triều, liền đi thẳng đến thư phòng Trường Lạc cung, thấy Tiêu Cửu Thành cầm một bản «Dễ truyện» xem thật chăm chú, mình trở về mà nàng còn không phát giác. Thiên Nhã liền lặng lẽ đi qua, rút đi quyển sách trên tay Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành đột nhiên bị rút mất quyển sách trên tay, liền biết là Thiên Nhã làm.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ít xem những sách này đi, những thứ này xem nhiều không tốt." Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành đọc những sách này là vì chuyện của mình, nàng cảm thấy mỗi ngày như đều nhắc nhở mạng số của mình, luôn cảm thấy khó chịu, không bằng cứ thoải mái sống tới đâu hay tới đó.
"Dù sao nhàn rỗi xem chút cũng vô hại." Tiêu Cửu Thành ở trước mặt Thiên Nhã thì không xem, nhưng khi Thiên Nhã bận công vụ thì nàng lại vụиɠ ŧяộʍ đọc, vừa rồi nhất thời quá chăm chú nên quên thu lại.
"Đi, đi dạo trong cung với ta, bất quá cảm giác cung thành cùng hoàng thành đều đã tham quan, còn có nơi nào mà ta chưa biết không?" Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành, hoàng cung là do Tiêu Cửu Thành khởi công xây dựng, nàng đối với hoàng cung biết rõ như lòng bàn tay.
"Vậy ta sẽ dẫn ngươi đi tới một chỗ mà ngươi chưa tới." Tiêu Cửu Thành đứng lên để Cẩm Nhi đổi y phục, sau đó theo Thiên Nhã ra ngoài tản bộ.
Tiêu Cửu Thành dẫn Thiên Nhã tới cung thành phía bắc, là nơi đầu nguồn con sông dẫn vào hoàng cung.
"Đây vốn là con sông hộ cung, bởi vì xây dựng thêm nên dẫn vào trong cung, ta thấy mặt phía bắc có núi che nắng, lại thêm nước sông thanh tịnh chảy xiết, nên sai người xây đình nghỉ mát trên sông, mùa hè đến nghỉ mát ngắm cảnh thì vô cùng tốt." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã.
"Ừm, nơi đây thật mát mẻ, lại ở nơi vắng vẻ, mười phần yên tĩnh, rất có ý cảnh." Thiên Nhã gật đầu nói, nàng thấy trong lương đình còn đặt một cổ cầm, sau khi Tiêu Cửu Thành bước vào đình liền ngồi vào trước cổ cầm gảy một khúc cao sơn lưu thủy.
"Sông này chảy xiết như thế, rất khí thế, hẳn là nên đàn khúc thập diện mai phục thích hợp hơn." Thiên Nhã ngồi vào bên cạnh Tiêu Cửu Thành, sau khi Tiêu Cửu Thành đàn xong một khúc, nàng liền gảy dây đàn, cùng Tiêu Cửu Thành phối hợp gảy khúc thập diện mai phục, hòa cùng âm thanh nước sông vỗ vào mặt đá, xác thực mười phần hòa hợp.
"Sông này lưu thông ra ngoài cung, một ngày kia nếu Độc Cô gia khí số tận thạch, cũng coi như là vì Độc Cô gia tử tôn lưu lại một chút hi vọng sống." Tiêu Cửu Thành nói với Thiên Nhã sau khi các nàng hợp tấu xong.
"Ngươi suy nghĩ thật là mười phần toàn diện." Tiêu Cửu Thành làm việc luôn luôn đặc biệt chu đáo, ngay lúc Thiên Nhã hào hứng, đang còn muốn tiếp tục gảy đàn thì dây đàn lại đột nhiên đứt đoạn, phát ra âm thanh chói tai.
"Cổ cầm tốt như vậy, dây đàn sao lại đứt đoạn?" Tiêu Cửu Thành nhíu mày nói, tâm có cảm giác không rõ.
"Cho người sửa lại một chút là được." Thiên Nhã không thèm để ý nói.