Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 183




Thiên Nhã nhìn phụ thân một thân đế bào, đệ đệ Thái đáy huyệŧ bào và Tiêu Cửu Thành bên cạnh mình, trong lòng Thiên Nhã kích động, Độc Cô gia rốt cục đã thoát khỏi tai họa diệt môn, leo lên cực đỉnh vinh quang.

Tiêu Cửu Thành nhìn văn võ bá quan phủ phục ở chung quanh, lại nhìn Thiên Nhã khẽ cười, có thể cùng Thiên Nhã hưởng vinh quang thật là vô cùng tốt.

Nghi thức rườm rà kéo dài mấy canh giờ mới kết thúc, cuối cùng là quốc yến chiêu đãi bách quan.

Trước giờ yến tiệc tối, Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành lại thay hoa phục, đây là bộ trang phục thứ năm đã đổi của ngày hôm nay.

"Cuối cùng rốt cục không cần mang mũ miện." Tiêu Cửu Thành cảm giác cổ có chút đau nhức bởi cả ngày mang mũ miện nặng bốn, năm cân, một lần là mấy canh giờ, đương nhiên cổ sẽ mỏi.

"Nói ngươi yếu đuối mà ngươi còn không chịu thừa nhận." Thiên Nhã nói xong liền đưa tay xoa bóp cổ vai cho Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành thuận thế dựa hẳn vào người Thiên Nhã.
"So với Thiên Nhã thì đương nhiên là yếu hơn, nhưng so với những nữ tử khác thì cũng không yếu lắm đâu." Thiên Nhã tập võ từ nhỏ, mình đương nhiên không thể so với nàng, nhưng là so với các cô nương nhà quan văn bình thường khác, Tiêu Cửu Thành cũng không cảm thấy mình yếu đuối, mấy năm gần đây, những lúc rảnh rỗi, nàng đều dành thời gian cường thân kiện thể, mấy năm qua, nàng cảm thấy thể cốt mình so với trước kia đã tốt hơn nhiều.

"Trưởng công chúa cùng Thái Tử Phi, tiệc tối đã sắp bắt đầu." Cung nhân đi vào nhắc nhở.

Lúc này Tiêu Cửu Thành mới từ trên người Thiên Nhã đứng thẳng lên, váy có chút nhăn, Thiên Nhã liền ngồi xổm xuống giúp Tiêu Cửu Thành chỉnh lại váy áo.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã ngồi xổm ở trước người mình, trưởng công chúa điện hạ đỡ váy cho mình, đãi ngộ này là thiên hạ đặc hữu.
Nếu là tinh ý liền sẽ phát hiện vị trí chỗ ngồi có chút không hợp lý, tỉ như Thái tử vốn nên ngồi cùng Thái Tử Phi thì Thái Tử Phi lại ngồi cùng Trưởng công chúa, Thái tử ngồi cùng Trắc Phi. Bất quá bởi vì Lý Yến Uyển là tiền triều công chúa, thân phận tôn quý, ngồi bên cạnh Thái tử cũng không tính quá phận, phần lớn người nhìn như cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không quá để ý.

Lý Yến Uyển ngồi cạnh Độc Cô Thành uống một mình, nói đến, nàng vốn nên hận Độc Cô gia đoạt thiên hạ của Lý thị nàng, nhưng Độc Cô gia đối đãi Lý thị Hoàng tộc xác thực mười phần nhân nghĩa, phần lớn đều có thiện chí, nhìn thiên hạ đã đổi chủ, Lý Yến Uyển chỉ có thể khẽ thở dài. Còn gả cho Độc Cô Thành, Lý Yến Uyển không có nghĩ gì vì dù sao trước đó nàng thiếu chút nữa là bị phụ vương gả cho Lý Tu, đối với một vong quốc công chúa thì nàng gả cho ai đã sớm không làm chủ được, gả cho ai cũng đều như thế. Ngược lại nàng phát hiện quan hệ của Thái Tử Phi và Thái tử không hề giống vợ chồng. Yến tiệc bắt đầu nãy giờ mà tầm mắt của hai người cơ hồ không hề nhìn nhau, nhưng ánh mắt Thái Tử Phi từ đầu đến cuối không hề rời khỏi Trưởng công chúa Độc Cô Thiên Nhã. Lý Yến Uyển nhìn qua phía Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành ở đối diện, hai người kia thân mật đến bất thường, thân thể ngồi sát lẫn nhau, quan hệ giữa các nữ tử vô cùng tốt, cho dù có chút thân mật cũng là bình thường, nhưng Lý Yến Uyển cảm giác được có chút khác thường.
Tiêu Cửu Thành cảm giác Lý Yến Uyển chú ý liền hướng Lý Yến Uyển khẽ mỉm cười một cái, nụ cười kia như hoa sen nở rộ, rất rất đẹp, ngay cả Lý Yến Uyển cũng có cảm giác kinh diễm.

Tiêu Cửu Thành ngắt một trái nho, sau đó lột vỏ dút cho Thiên Nhã, Lý Yến Uyển rõ ràng thấy được Thiên Nhã chẳng những ngậm lấy trái nho mà rõ ràng còn ngậm lấy ngón tay Tiêu Cửu Thành, mặc dù động tác rất nhanh, nhưng Lý Yến Uyển nhìn vẫn đỏ mặt. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hai nữ tử thân mật đến vậy, quan hệ của Tiêu Cửu Thành cùng Độc Cô Thiên Nhã quả nhiên không giống bình thường.

Cũng không biết Tiêu Cửu Thành nói gì bên tai Độc Cô Thiên Nhã, Độc Cô Thiên Nhã cũng nhìn về phía mình, bị ánh mắt Độc Cô Thiên Nhã tìm kiếm, nàng bản năng cảm thấy bối rối, ngay cả mình cũng không biết mình đang vội cái gì.
Độc Cô Thiên Nhã nghe Tiêu Cửu Thành nói, Lý Yến Uyển đang nhìn các nàng, trong lòng liền ghen, Tiêu Cửu Thành lại đi nhìn những nữ nhân khác, nàng đè xuống cơn giận trong lòng, nhìn về phía Lý Yến Uyển, chỉ thấy Lý Yến Uyển tựa hồ có chút chột dạ cúi đầu xuống, trên mặt còn hơi đỏ ửng, làm nổi bật thêm khuôn mặt càng đẹp. Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành cùng Lý Yến Uyển thật đúng là đẹp đến mức không tưởng, ngay cả nàng cũng nhịn không được nhìn thêm, bất quá nàng vẫn cảm thấy Cửu Thành đẹp hơn. Nàng ngược lại là hiếu kì Lý Yến Uyển là đang nhìn Tiêu Cửu Thành hay là đang nhìn mình.

"Ngươi cảm thấy nàng đang nhìn ai?" Thiên Nhã hỏi Tiêu Cửu Thành.

"Thiên Nhã thấy nàng nhìn ai đây?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Nếu không kéo nàng tới đây, tiếp khách uống rượu?" Thiên Nhã đương nhiên không đáp lại câu hỏi của Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành đã thích mỹ nhân, liền thuận ý của nàng, gọi mỹ nhân tới, bất quá đến lúc đó ai càng sẽ ghen thì khó mà nói được.
"Ngươi thích đùa giỡn em dâu sao, một chút quy củ cũng không có." Tiêu Cửu Thành lại thấy rất rõ ràng vừa rồi Lý Yến Uyển khi bị Thiên Nhã nhìn nàng liền có một tia bối rối. Xem ra Lý Yến Uyển vô cùng có khả năng là đồng đạo với mình, chỉ là giờ phút này nàng chắc chưa biết, Thiên Nhã gọi người ta tới, lỡ như làm người ta xuân tâm rối loạn thì đây chính là nghiệp chướng làm mình càng thêm khó chịu.

"Lúc trước không phải ngươi đùa giỡn ta trước hay sao?" Thiên Nhã là cảm thấy nói tới đùa giỡn cô nương thì càng là sở trường của Tiêu Cửu Thành, mình là chính nhân quân tử.

"Có sao?" Tiêu Cửu Thành đương nhiên là chết cũng không thừa nhận.

"Ngươi lại nhìn mỹ nhân, ta sẽ đem mỹ nhân ôm tới." Thiên Nhã uy hϊếp nói, dù sao Độc Cô gia đều xuất thân võ tướng, không cần quy củ, nàng nếu đem Trắc Phi đệ đệ đùa giỡn, Độc Cô Thành cũng sẽ không có ý kiến gì.
"Oan uổng cho ta, ta chỉ là tùy ý ngẩng đầu nhìn thấy nàng đang nhìn ta mà thôi." Tiêu Cửu Thành giải thích nói.

"Tóm lại nếu ngươi lại nhìn những nữ nhân khác, đợi chút nữa ta nhất định sẽ ôm nàng một chút, mới cân bằng."

"Nếu ngươi dám ôm những nữ nhân khác, ta liền sẽ cào mặt cả ngươi cùng nàng." Tiêu Cửu Thành liền sợ Thiên Nhã thật không quy củ đem ôm Lý Yến Uyển, Thiên Nhã là nữ nhân nói là làm được, thế là nửa đùa nửa thật.

"Ác như vậy sao? Vậy ngươi chẳng phải là sẽ mất đi hai mỹ nhân a?" Độc Cô Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành nói rất giống mình ở đời trước.

"Ta thà rằng ngươi xấu nhưng thuộc sở hữu của ta, cũng không nguyện ý ngươi đẹp lại đi cùng người khác!" Tiêu Cửu Thành lấy giọng ôn nhu nhất nói ra lời ác độc.

"Ở kiếp trước ai cũng nói ta ghen tị, bây giờ so ra ngươi còn ghen tị hơn ta. Ở kiếp trước ngươi độ lượng hơn nhiều, ai nói tới Tiêu quý phi, về sau là Tiêu hoàng hậu, thậm chí Tiêu thái hậu, cũng đều khen. Người ta nói ngươi dịu dàng thiện lương, nói ngươi hiền lương thục đức, nói ngươi thông minh, lịch sự tao nhã siêu thoát, mưu lược hơn người, không phải phụ nhân bình thường, chính là thiên nữ tái thế, tóm lại thế nhân đều đem ngươi khen lên trời…" Thiên Nhã hừ lạnh nói, xem ra ở kiếp trước ai cũng bị Tiêu Cửu Thành lừa gạt.
"Tốn một chút công phu lừa gạt người khác đâu khó lắm đâu? Vậy Thiên Nhã thì như thế nào ?" Tiêu Cửu Thành qua lời Thiên Nhã miêu tả liền biết phiên bản khác của mình đại khái là bộ dáng gì, bất quá nàng muốn biết ở kiếp trước Thiên Nhã là bộ dáng gì hơn.

"Bọn họ nói ta trương dương ương ngạnh, ác độc ghen tị, trong chiếu thư phế hậu liệt kê ra mấy chục chuyện ác." Thiên Nhã vừa cười vừa nói, bây giờ nhớ lại kiếp trước đủ loại, đều là châm chọc.

"Vậy bản kia của ta cũng không giúp gì sao?" Tiêu Cửu Thành đau lòng hỏi, nàng tưởng tượng cũng biết, bản kia của mình khi Lý Quân Hạo còn sống, căn bản không có cách tự mình bồi dưỡng thế lực, nàng chỉ là một phi tử, đương kim hoàng hậu là Thiên Nhã bị phế, tất nhiên không cách nào ngăn cản được, nghĩ tới đây, Tiêu Cửu Thành đã cảm thấy một đời kia mình nhất định rất hận mình, cái gì cũng không làm được, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu gặp trắc trở.
"Ở kiếp trước ngươi chỉ là Tần phi hậu cung, sau khi Lý Quân Hạo chết, ngươi mới khai triển lộ tài hoa của ngươi." Thiên Nhã biết ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành cho dù có muốn bảo vệ mình thì cũng vô lực.

"Ta không có khả năng không hề làm gì mà chỉ ngồi chờ Lý Quân Hạo chết, ta cảm thấy nếu là ta, ta khẳng định sẽ làm cho hắn chết sớm một chút, tỉ như cho Lý Quân Hạo chút độc mạn tính để người ta không phát hiện ra được." Tiêu Cửu Thành cảm thấy ở kiếp trước mình hẳn cũng không phải cái đèn cạn dầu, không đến mức trơ mắt nhìn mọi chuyện mà không hề làm gì.

Thiên Nhã nghe vậy giật mình, thân thể Lý Quân Hạo vô cùng tốt, khi đó mới hơn ba mươi tuổi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân lại không tìm thấy, bây giờ xem ra chuyện này có thể là do Tiêu Cửu Thành.
"Nói không chừng việc Lý Quân Hạo chết sớm có thể là do bản kia của ngươi gây ra, bây giờ nhớ lại, ta nợ bản kia của ngươi rất rất nhiều." Thiên Nhã phiền muộn nói.

"Ngươi tóm lại là biết tâm ý của nàng, nếu không ta cảm thấy nàng thật đáng thương."

"Bất quá, trong lòng vẫn vì nàng mà có chút khó chịu." Thiên Nhã nhớ đến ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành thường xuyên cô đơn, trong lòng không khỏi xiết chặt một chút.

"Coi như nàng là ta, ngươi cũng không được phép nghĩ đến nàng." Tiêu Cửu Thành phát hiện mình ghen với mình cảm giác là lạ, bất quá nàng gặp được Thiên Nhã phục sinh là điều nàng cảm thấy may mắn lớn nhất.

"Ngươi là linh hồn phục sinh, vậy linh hồn Thiên Nhã mười bảy tuổi của kiếp này đi đâu?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

"Có thể ở kiếp trước chỉ là một giấc mộng?" Thiên Nhã không phải không nghĩ tới, nhưng là nàng không nguyện ý suy nghĩ nhiều.
"Giấc mộng này quá sâu sắc, ta thà tin rằng Thiên Nhã phục sinh. Ta có một ý nghĩ, linh hồn Thiên Nhã mười bảy tuổi có lẽ đi qua chỗ Thiên Nhã trước." Tiêu Cửu Thành nói.

"Nhưng kiếp kia ta đã chết." Thiên Nhã nhớ kỹ, mình bị ban cho lụa trắng chết ở lãnh cung, linh hồn kiếp này nếu như cũng đến thế giới trước của mình thì cũng không có thể xác để phục sinh.

"Ta luôn cảm thấy ta sẽ không dễ dàng để Thiên Nhã chết đi như vậy, ngươi làm quỷ hồn hai năm, nhưng hồn phách lại không được rời bản kia của ta, có thể tưởng tượng sâu hơn là đó là do thân thể của Thiên Nhã là giấu ở gần chỗ ta, nên hồn phách không thể đi quá xa thân thể." Từ khi nàng học thuật số, lại nghe nói Thiên Nhã phục sinh, lại biết chuyển mệnh chi thuật là có thật, như vậy kiếp kia của mình cũng vô cùng có khả năng dùng một loại cấm thuật nào đó, giữ lại thân thể cùng linh hồn Thiên Nhã. Nhưng có lẽ cũng không gì làm cho Thiên Nhã tỉnh lại, nếu không thì linh hồn Thiên Nhã sẽ không đi tới nơi này.
"Nhưng ta thấy tận mắt ngươi đi tế tự ta mà." Thiên Nhã vẫn cảm thấy ở kiếp trước mình đã chết rồi mới đúng.

"Nói không chừng là nàng muốn làm cho hồn phách của ngươi nhìn, để ngươi biết thiện ý của nàng đối với ngươi." Tiêu Cửu Thành phỏng đoán như vậy, kỳ thật những điều này đều chỉ là suy đoán của nàng mà thôi.

"Vậy nàng còn ngay trước mặt ta thủ dâʍ, chẳng phải cũng là cho ta nhìn sao?" Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành phỏng đoán quá lớn mật, nàng cũng không quá tin.

"Vậy Thiên Nhã nhìn thì có cảm giác như thế nào đây?" Tiêu Cửu Thành nghe xong thì thấy mình ghen muốn chết được, nàng quả nhiên là ghen với phiên bản kia của chính mình.

"Khi đó ta chẳng qua cảm thấy rất khó chịu." Thiên Nhã thật lòng nói.

Tiêu Cửu Thành nghe xong thì trong lòng thoải mái hơn, Thiên Nhã trước kia thật là không thích nữ sắc, mình phí hết tâm tư mới khiến cho Thiên Nhã thích mình.
——

Tác giả có lời muốn nói:

Đời trước, Tiêu Cửu Thành đã ba mươi hai tuổi, nữ nhân trưởng thành có mị lực nhất, trở thành người hô phong hoán vũ. Thiên Nhã lúc tỉnh lại, tâm trí chỉ có mười bảy tuổi nhưng thân thể lại là ngự tỷ, còn chưa thích bất kỳ người nào, cảm giác tựa hồ cũng không tệ…