"Ngươi rốt cục đã chịu gặp ta, ta cứ tưởng ngươi tâm địa sắt đá." Tiêu Nghệ Tuyền nhìn thấy Tiêu Cửu Thành châm biếm nói.
"Muội biết tỷ muốn gặp muội nhất định là vì Lý Quân Hạo, nếu như muội cầu tình cho Lý Quân Hạo thì cũng không cách nào làm cho Độc Cô gia tha cho Lý Quân Hạo, đã không cách nào làm được, thì gặp cũng vô ích." Tiêu Cửu Thành trả lời.
"Lý Quân Hạo là tỷ phu của ngươi, là phu quân của ta, ngươi chẳng lẽ thấy chết mà không cứu sao?" Tiêu Nghệ Tuyền hướng Tiêu Cửu Thành đi tới, nắm lấy hai vai Tiêu Cửu Thành lắc lắc. Ở khoảng cách gần, nàng nhìn thấy những dấu hôn trên cổ Tiêu Cửu Thành, trong lòng có chút phát hận. Mình bị giam lỏng, phu quân sinh tử chưa biết, thân muội muội của mình né tránh không gặp lại lo khoái hoạt, nào có nửa phần nhớ tới tình tỷ muội. Nhưng bây giờ cũng không còn biện pháp nào, chỉ có thể đau khổ cầu khẩn Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành nhíu mày, vai của nàng bị Tiêu Nghệ Tuyền dùng sức tóm có chút đau, nhưng mặc cho Tiêu Nghệ Tuyền làm vậy.
"Hắn là kẻ thù của Độc Cô gia, bây giờ chiến bại bị bắt, xử trí như thế nào thì không phải do muội, một con dâu khác họ có thể làm chủ, Nhị tỷ không nên làm khó muội." Tiêu Cửu Thành có chút bất đắc dĩ nói.
"Cửu Thành, Nhị tỷ chưa từng cầu xin ngươi cái gì, ngươi phải giúp ta một lần, mau cứu tỷ phu ngươi có được hay không?" Tiêu Nghệ Tuyền thấy Tiêu Cửu Thành thấy chết không cứu, nhưng nàng vì cứu mạng Lý Quân Hạo, bất chấp mọi thứ, quỳ xuống trước Tiêu Cửu Thành.
Tiêu Cửu Thành thấy Tiêu Nghệ Tuyền quỳ xuống, nhanh đưa tay đỡ lấy Tiêu Nghệ Tuyền.
"Nhị tỷ, tỷ làm gì vậy?" Tiêu Cửu Thành biết Nhị tỷ nàng luôn tâm cao khí ngạo, xem ra, Nhị tỷ xác thực rất quan tâm tới Lý Quân Hạo. Là nàng biết hận ý của Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo không phải bình thường. Thiên Nhã nhất định sẽ không tha cho Lý Quân Hạo, nếu mình vì Lý Quân Hạo cầu tình, Thiên Nhã cũng chưa chắc sẽ vì mình mà tha cho Lý Quân Hạo, huống chi mình cũng không muốn làm Thiên Nhã khó xử. Lý Quân Hạo sống chết ra sao, Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không thèm quan tâm. Nhưng Nhị tỷ nàng, mặc dù những năm qua, hai người ngày càng xa cách, nhưng cũng không thẩ nào thay đổi được sự thật các nàng là thân tỷ muội, nàng không thể không quan tâm. Nhưng chuyện này cũng không thể làm choTiêu Cửu Thành không cách nào lựa chọn, chắc chắn nàng chọn Thiên Nhã.
Tiêu Nghệ Tuyền bất chấp Tiêu Cửu Thành ngăn cản vẫn quỳ xuống.
Tiêu Cửu Thành ngăn không được Tiêu Nghệ Tuyền, cũng chỉ có thể hướng Tiêu Nghệ Tuyền quỳ xuống.
Tiêu Nghệ Tuyền thấy Tiêu Cửu Thành cũng quỳ xuống, trong lòng rét run, nàng biết là Tiêu Cửu Thành quyết tâm không muốn giúp.
"Ngươi và ta mười mấy hai mươi năm tình tỷ muội, trong mắt ngươi không đáng một chút nào sao? Ngay cả phu quân của ta, ngươi cũng không cứu, ngay cả thử một lần ngươi cũng không nguyện ý, ngươi lãnh khốc vô tình, ý chí sắt đá như vậy sao?" Tiêu Nghệ Tuyền đỏ mắt chỉ trích Tiêu Cửu Thành.
"Nhị tỷ, chuyện gì khác thì còn dễ thương lượng, duy chỉ có chuyện này thì muội bất lực." Tiêu Cửu Thành bị Tiêu Nghệ Tuyền chỉ trích như vậy, trong lòng khó chịu nhưng lại không có cớ gì nói lại.
"Cửu Thành, van cầu ngươi, tha cho Quân Hạo được không? Ta van cầu ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ cần các ngươi tha cho hắn…" Tiêu Nghệ Tuyền vừa khóc vừa liều mạng dập đầu trước Tiêu Cửu Thành, từng tiếng từng tiếng, trán Tiêu Nghệ Tuyền đều đỏ máu.
"Nhị tỷ…" Tiêu Cửu Thành thấy Tiêu Nghệ Tuyền làm vậy, mười phần không đành lòng, mắt đều đỏ lên, nàng sợ mình sẽ mềm lòng.
"Cửu Thành, ta van ngươi, ngươi thử một lần có được hay không, ngươi ở Độc Cô gia được sủng ái như thế…" Tiêu Nghệ Tuyền không từ bỏ nói, một chút cơ hội, nàng cũng không nguyện ý buông tha.
"Nhị tỷ, thật xin lỗi." Tiêu Cửu Thành trầm giọng nói xong, liền đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Tiêu Nghệ Tuyền thấy Tiêu Cửu Thành muốn rời khỏi, lập tức vội đứng lên.
"Tiêu Cửu Thành, vậy ta gặp hắn một lần cuối cũng có thể không?" Tiêu Nghệ Tuyền chỉ có thể vớt vát cầu xin.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy dừng bước, đây là khả năng duy nhất nàng có thể làm vì Tiêu Nghệ Tuyền.
—
Thiên Nhã sau khi kể hết chuyện cho Lý Quân Hạo nghe, cũng không có lập tức gϊếŧ chết Lý Quân Hạo, nàng muốn để Lý Quân Hạo cảm thụ một chút bị hận ý cắn xé nội tâm, lại không thể làm gì, đó là sự dày vò thống khổ. Mặc dù Thiên Nhã không muốn lập tức gϊếŧ Lý Quân Hạo, nhưng Lý Quân Hạo ngày nào còn chưa chết, nội tâm của nàng đều lo nghĩ bất an, vì để tránh cho đêm dài lắm mộng, Thiên Nhã cũng biết, nên sớm xử tử Lý Quân Hạo, không nên kéo quá lâu, tránh sinh biến.
Nàng từ thiên lao ra ngoài, liền đi qua hậu viện của Độc Cô Tấn, giờ phút này, nội tâm của nàng có quá nhiều cảm xúc, những tâm tình này, nàng không muốn để Tiêu Cửu Thành biết, nàng chỉ có thể đi tìm phụ thân.
Tiêu Cửu Thành mang theo Tiêu Nghệ Tuyền đi vào thiên lao gặp Lý Quân Hạo một lần cuối. Đương nhiên, thời khắc này Tiêu Cửu Thành cũng không nghĩ tới, lần thăm viếng này sẽ trở thành tai họa ngầm lớn nhất ngày sau.
Tiêu Cửu Thành không có theo vào thiên lao, chỉ để Tiêu Nghệ Tuyền một mình đi vào, nàng cũng không muốn nhìn thấy Lý Quân Hạo. Trên thực tế, nàng cùng Lý Quân Hạo không có cừu hận gì quá lớn, mà lúc trước khi nàng xuất giá. bằng lương tâm mà nói, nếu không phải do Thiên Nhã đột ngột chặn ngang đem cưới về Độc Cô gia, có lẽ bây giờ nàng đã là thê tử của Lý Quân Hạo.
Tiêu Nghệ Tuyền đã luôn sống an nhàn suиɠ sướиɠ, chưa hề tới nhà tù, âm lãnh, âm u, mùi hôi, tất cả đều tỏ rõ phu quân của mình không được đãi ngộ.
Lúc Tiêu Nghệ Tuyền tiến vào, Lý Quân Hạo đều sắp điên rồi, hắn giống như dã thú bị chọc giận, lại bị giam ở trong lồng, không cách nào đem cừu hận phát tiết, chỉ có thể phẫn nộ gào thét.
Tiêu Nghệ Tuyền bên ngoài nghe được tiếng gầm gừ, nàng nghe kinh hồn táng đảm, thanh âm kia tựa như dã thú muốn đem người xé nát. Tiêu Nghệ Tuyền cơ hồ muốn chạy trối chết, nhưng đây là cơ hội duy nhất nàng có thể nhìn thấy Lý Quân Hạo, nàng đè xuống sợ hãi trong lòng tiếp tục đi vào bên trong.
Lúc Tiêu Nghệ Tuyền nhìn thấy Lý Quân Hạo, Lý Quân Hạo tóc rối bời, trên mặt râu ria mọc ra bẩn thỉu, đã không còn nhìn thấy ngũ quan tuấn mỹ như trước đây, giống như một tên ăn mày. Nhưng làm cho Tiêu Nghệ Tuyền lo lắng nhất chính là giờ phút này Lý Quân Hạo như đã đánh mất lý trí, cầm đầu lao tới song sắt, tựa như dã thú, hoàn toàn không biết đau.
"Phu quân…" Tiêu Nghệ Tuyền lập tức liền khóc rống lên, nàng khóc gọi Lý Quân Hạo.
Mắt Lý Quân Hạo đỏ bừng đến dữ tợn, cách song sắt, hắn đưa tay bóp lấy cổ Tiêu Nghệ Tuyền, tựa hồ muốn bóp chết Tiêu Nghệ Tuyền.
"Phu quân… là thϊếp… Nghệ Tuyền…" Tiêu Nghệ Tuyền bị Lý Quân Hạo bóp cổ, mười phần khó chịu, đều nhanh không thở được, nàng sợ hãi nhìn nam nhân xa lạ này.
Lý Quân Hạo nhìn Tiêu Nghệ Tuyền đau khổ giãy dụa, ánh mắt tuyệt vọng làm cho lý trí của Lý Quân Hạo khôi phục, nữ nhân này không phải là Độc Cô Thiên Nhã, hắn thông suốt buông cổ Tiêu Nghệ Tuyền ra.
Cổ được tự do Tiêu Nghệ Tuyền ngồi sụp xuống đất ho khan thở dốc, cho đến bây giờ nàng mới cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Đợi Tiêu Nghệ Tuyền khôi phục lại, phát hiện Lý Quân Hạo một mực băng lãnh nhìn mình, cái này khiến Tiêu Nghệ Tuyền bản năng lui về phía sau mấy bước.
"Phu quân… chàng làm sao vậy?" Tiêu Nghệ Tuyền thận trọng hỏi, nàng không trách Lý Quân Hạo, nàng chỉ hận Độc Cô gia hại phu quân mình trở thành như vậy.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Lý Quân Hạo lạnh lùng hỏi, bây giờ hắn đã lười đóng kịch với Tiêu Nghệ Tuyền.
"Cửu Thành dẫn thϊếp vào." Tiêu Nghệ Tuyền đối với tình cảnh của bọn họ cảm thấy rất tuyệt vọng.
Lý Quân Hạo nghe thấy tên Tiêu Cửu Thành, nghĩ đến Tiêu Cửu Thành đáng lã sẽ là thê tử của mình, hận ý vừa đè xuống lại dâng lên, hắn nắm chặt nắm đấm, hung hăng đấm vào song sắt.
Tiếng động vang ầm ầm làm Tiêu Nghệ Tuyền chấn động trong lòng, nhìn thấy tay Lý Quân Hạo tràn ra máu, lại mười phần đau lòng, không khỏi tiến lên nắm chặt tay Lý Quân Hạo lại.
"Phu quân, chàng không thể như vậy, thϊếp nhất định sẽ nghĩ cách cứu chàng…" Tiêu Nghệ Tuyền kỳ thật cũng không tin vào mình, nàng có thể làm gì, nhưng nàng lại không đành lòng nhìn phu quân của mình như vậy.
Lý Quân Hạo nhìn về phía Tiêu Nghệ Tuyền, thấy vết máu trên trán Tiêu Nghệ Tuyền, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, hắn cầm lấy tay Tiêu Nghệ Tuyền, thái độ có chút kích động.
"Phu nhân, là ta vô dụng, để nàng chịu ủy khuất. Ta luôn muốn đoạt được thiên hạ, để phu nhân lên làm hoàng hậu, để tỷ tỷ muội muội nàng nhìn xem, để các nàng biết nàng là gả cho ta là đúng, bây giờ cái gì cũng không thể cho nàng, còn bị vi phu liên luỵ, vi phu thật hận…" Lý Quân Hạo hư tình giả ý nói.
"Phu quân…" Tiêu Nghệ Tuyền nghe vậy, càng khóc lớn lên.
"Ta không cam tâm, ta không cam tâm…" Nói Lý Quân Hạo rút tay từ trong tay Tiêu Nghệ Tuyền ra, hung hăng đấm xuống mặt đất.
"Phu quân, đừng như vậy!" Tiêu Nghệ Tuyền khóc cầu khẩn nói.
"Ta hôm nay lâm vào tuyệt cảnh này, đều là do Độc Cô Thiên Nhã ban tặng, là Độc Cô Thiên Nhã, là Độc Cô Thiên Nhã đem ta hại thành như vầy, nàng nhất định phải thay ta báo thù, nhất định phải thay ta đem Độc Cô Thiên Nhã chém thành muôn mảnh, nếu không ta chết không nhắm mắt." Lý Quân Hạo nhìn về phía Tiêu Nghệ Tuyền, lại nắm tay Tiêu Nghệ Tuyền, ánh mắt bức thiết khát vọng nhìn Tiêu Nghệ Tuyền nói.
"Ta muốn đem Độc Cô Thiên Nhã chém thành muôn mảnh!" Lý Quân Hạo ác độc nói, nhắc đến Độc Cô Thiên Nhã, Lý Quân Hạo lại lâm vào trạng thái điên.
"Độc Cô Thiên Nhã, ta muốn gϊếŧ chết ngươi, gϊếŧ chết ngươi tiện nhân này, ta muốn gϊếŧ chết cả nhà ngươi" Lý Quân Hạo giống điên đồng dạng, nói không ngừng.
Tiêu Nghệ Tuyền thấy Lý Quân Hạo điên mất rồi, nàng gọi Lý Quân Hạo, Lý Quân Hạo đều không để ý tới nàng nữa, nghĩ đến phu quân của mình bị Độc Cô Thiên Nhã tra tấn đến phát điên rồi, nàng hận không thể một mồi lửa, đem thiêu chết tất cả những kẻ đã hại Lý Quân Hạo trở thành như vậy.
Tiêu Nghệ Tuyền đi vào đã nửa canh giờ, Tiêu Cửu Thành không thể không sai người vào xem, cho người mang Tiêu Nghệ Tuyền ra.
Lúc Tiêu Nghệ Tuyền đi ra, Tiêu Cửu Thành nhìn thấy ở giữa cổ của Tiêu Nghệ Tuyền có vết hằn rõ, mà trên mặt Tiêu Nghệ Tuyền đều là nước mắt.
"Tỷ không sao chứ?" Tiêu Cửu Thành có chút không đành lòng hỏi.
Tiêu Nghệ Tuyền cũng không trả lời Tiêu Cửu Thành, chỉ từng bước đi lên phía trước.
Tiêu Cửu Thành phân phó hạ nhân, đem Tiêu Nghệ Tuyền mang về phòng tiếp tục giam lỏng. Nàng nhìn theo bóng lưng Tiêu Nghệ Tuyền, sau đó khẽ thở dài, nàng biết Nhị tỷ nàng nhất định sẽ hận mình. Giờ phút này, nàng muốn gặp Thiên Nhã nhất, không kịp chờ đợi liền muốn đi gặp.
—
"Phụ thân." Thiên Nhã khi nhìn thấy Độc Cô Tấn, liền nhào vào trong lòng Độc Cô Tấn, vừa rồi từ trong lao đi ra cảm giác đầu tiên là muốn tìm đến phụ thân, nàng muốn xác định phụ thân của nàng còn sống, đây hết thảy không phải một giấc mộng.
"Sao vậy?" Độc Cô Tấn vỗ nhẹ lưng Thiên Nhã, đau lòng hỏi.
"Con vừa đi vào trong nhà lao." Thiên Nhã nói.
"Gϊếŧ Lý Quân Hạo sao?" Độc Cô Tấn hỏi.
"Chưa, con chỉ đem mọi chuyện ở kiếp trước toàn bộ nói cho hắn biết, hắn hận không thể đem con xé thành từng mảnh nhỏ, ha ha ha, ở kiếp trước con cũng là bị như vậy…" Thiên Nhã vừa cười vừa nói.
"Không cần như thế, trực tiếp một kiếm cắm vào trái tim của hắn là được, tất cả liền sẽ kết thúc, như vậy con mới có thể chân chính trùng sinh." Độc Cô Tấn nhẹ giọng nói, kiếp trước mang đến cho nữ nhi của mình ám ảnh quá sâu.
"Là thật sẽ trùng sinh sao?" Thiên Nhã không xác định hỏi, nàng cảm giác đây hết thảy giống như một giấc mộng không chân thật, nếu không phải mộng, nàng làm sao lại trùng sinh? Nếu như là một giấc mộng, tại sao lại dài như vậy? Nàng vẫn cảm nhận được sự bất an, nàng sợ khi gϊếŧ chết Lý Quân Hạo xong, giấc mộng này sẽ kết thúc, nàng sẽ không còn gặp Tiêu Cửu Thành trong mộng.
"Chắc chắn." Độc Cô Tấn vỗ nhè nhẹ lưng Thiên Nhã nói, ông có thể cảm giác được Thiên Nhã đang bất an.
—
Lúc Tiêu Cửu Thành tìm thấy Thiên Nhã thì Thiên Nhã đang từ trong lao đi ra, đi cùng nàng còn có Độc Cô Tấn. Trong tay Thiên Nhã cầm kiếm dính máu, tay run rẩy, nàng rõ ràng cảm giác được Thiên Nhã cảm xúc khác thường.
Tiêu Cửu Thành bước nhanh lại hướng Thiên Nhã.
"Thiên Nhã." Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng kêu.
Thiên Nhã khi nhìn thấy Tiêu Cửu Thành, trong nháy mắt ném kiếm trong tay xuống, ôm chặt lấy Tiêu Cửu Thành.
"Đừng hỏi gì hết." Thiên Nhã đỏ mắt nói.
——
Tác giả có lời muốn nói: Lý Quân Hạo chính thức lãnh cơm hộp…