Sáng hôm sau, Thiên Nhã thức dậy trước, lúc nàng dậy thì Tiêu Cửu Thành vẫn còn đang ngủ say, hiển nhiên đêm qua bị mình dày vò mệt, nhớ đến đêm qua các nàng thân mật, Thiên Nhã ánh mắt dịu dàng nhìn Tiêu Cửu Thành. Nàng khẽ hôn lên trán Tiêu Cửu Thành một cái, xong rón rén đứng dậy mặc quần áo, ra phòng ngoài mới gọi Đình nhi trang điểm cho mình.
"Thiếu phu nhân đâu?" Đình nhi thấy tiểu thư nhà mình một mình đi ra, liền tò mò hỏi.
"Nàng mệt, còn đang ngủ." Thiên Nhã mỉm cười nói.
"Tiểu biệt thắng tân hôn, tiểu thư chắc chắn là giày vò Thiếu phu nhân quá mức rồi. Thiếu phu nhân thể cốt yếu, tiểu thư phải kiềm chế một chút." Đình nhi vừa chải tóc cho Thiên Nhã vừa nói. Hiếm khi như hôm nay mình được chải tóc cho tiểu thư, ngày thường đều là do Thiếu phu nhân tự mình hầu hạ. Đình nhi trước kia còn chưa hiểu vì sao tiểu thư tại sao lại yêu Thiếu phu nhân cùng là nữ tử, bây giờ nàng cảm thấy không có người nào thích hợp với tiểu thư hơn Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân là nữ tử vô cùng nhu tình, lại có thể sủng ái tiểu thư giống như nam tử, có thể nói, Thiếu phu nhân là nữ tử lợi hại nhất mà nàng gặp qua, cũng là người mà Đình nhi bội phục nhất. Tiểu thư có thể cùng Thiếu phu nhân yêu nhau, nàng đều cảm thấy vui vẻ thay tiểu thư nhà mình. Nàng cảm thấy tiểu thư nhà nàng cũng rất tốt, Thiếu phu nhân thương tiểu thư không giả, tiểu thư yêu Thiếu phu nhân cũng một phần không thiếu, bây giờ nhìn xem tiểu thư nhà nàng cùng Thiếu phu nhân dáng vẻ ân ái, nàng cảm thấy rất vui.
"Ta biết chừng mực." Thiên Nhã mặc dù nói như vậy, trong lòng vẫn có chút chột dạ, đêm qua nàng quả thật có chút không kiềm chế, xác thực đem Tiêu Cửu Thành giày vò có chút hung ác, ai bảo dáng vẻ Cửu Thành thiên kiều bách mị, luôn luôn lộ ra mị thái muốn cự còn nghênh, để nàng nhịn không được muốn Cửu Thành liên tiếp nở rộ.
"Tiểu thư sao không bồi Thiếu phu nhân ngủ thêm một chút nữa?" Đình nhi lại hỏi.
"Ta còn có một chuyện rất quan trọng phải xử lý, chưa xử lý xong, trong lòng ta luôn không yên." Thiên Nhã đang nói tới Tiêu Cửu Thành rất nhu tình, nhưng nhắc đến chuyện khác ánh mắt liền có chút băng lãnh.
Đình nhi thấy thái độ Thiên Nhã nghiêm túc, biết nhất định là chuyện rất quan trọng, liền không hỏi nữa, nghiêm túc chải tóc cho Thiên Nhã.
"Nếu nàng thức dậy, có hỏi ta đi đâu, ngươi nói cùng nàng là ta đi nhà lao một chuyến." Sau khi dùng qua bữa sáng, Thiên Nhã dặn Đình nhi.
—
Độc Cô Tấn phái trọng binh canh giữ Lý Quân Hạo, tướng sĩ nửa điểm đều không thể sơ sót.
"Đại tiểu thư." Tướng lĩnh nhanh chóng hành lễ với Thiên Nhã.
"Các ngươi lui xuống đi, giữ cửa." Độc Cô Thiên Nhã cho lui binh sĩ ra bên ngoài.
Bên trong song sắt, Lý Quân Hạo đang ngồi trên mặt đất, nghe thấy tiếng Thiên Nhã liền đứng lên, sau đó ánh mắt âm tàn nhìn Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn Lý Quân Hạo, ở kiếp trước đã khắc sâu, bây giờ nhìn Lý Quân Hạo là tù nhân, Thiên Nhã cười lạnh, khát vọng muốn tự tay mình đâm Lý Quân Hạo chưa hề giảm bớt.
"Vì sao?" Lý Quân Hạo hung tợn hỏi.
"Gì?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.
"Vì sao từ lần đầu tiên gặp ta, ngươi liền thù hận ta, Độc Cô gia khắp nơi nhắm vào ta, trừ ý đồ đánh tráo tân nương ra, ta luôn không hiểu rõ các ngươi vì sao đối ta sinh ra hận ý mãnh liệt như vậy?" Lý Quân Hạo chất vấn.
"Đó chính là mục đích hôm nay ta tới đây." Thiên Nhã cười lạnh nói, nàng nhất định phải để Lý Quân Hạo hôm nay kết cục như nàng ở kiếp trước.
"Nếu như ta cho ngươi biết, ta trùng sinh lại một đời, ngươi có tin hay không?" Thiên Nhã hỏi.
Lý Quân Hạo không có trả lời, chỉ nhìn Thiên Nhã, chờ Thiên Nhã nói tiếp.
"Muốn cưới Tiêu Cửu Thành làm vợ, muốn làm Hoàng đế, ngươi ở kiếp trước đều đạt được…" Thiên Nhã đem chuyện ở kiếp trước kể lại cho Lý Quân Hạo nghe…
Lý Quân Hạo nghe xong, tay nắm chặt thành quyền, nữ nhân hắn yêu, hoàng vị của hắn, hắn vốn nên có được, bây giờ lại biến thành tù nhân, đây đều là tại Thiên Nhã. Lý Quân Hạo làm sao không hận, hận không thể đem Thiên Nhã chém thành muôn mảnh, nhưng hắn chỉ có thể đem hận ý che giấu xuống, hắn còn muốn còn sống, chỉ cần có một tia hi vọng, chỉ cần mình có thể sống qua lần này, hắn tin tưởng, những gì nguyên bản thuộc về hắn, hắn đều sẽ cướp về.
"Hoang đường, đời này ta vô tội, Lý Quân Hạo ở kiếp trước cùng ta có liên can gì?" Lý Quân Hạo biện giải cho mình.
"Ngươi cảm thấy mình vô tội sao? Ở kiếp trước Độc Cô gia không vô tội sao? Độc Cô gia ta giúp ngươi đoạt được thiên hạ, ngươi lại lấy oán trả ơn đem Độc Cô gia diệt môn. Ngươi chính là hắn, ngươi vô tội chỗ nào? Ta biết ngươi bây giờ nhất định rất hận ta, ta chính là muốn để ngươi nếm một chút mãnh liệt thống hận, nhưng lại giống như cá trên thớt, bất lực như một kẻ đáng thương. Ở kiếp trước, ta chính là bị ép điên như thế. Ta sẽ không cho ngươi bất kỳ hi vọng sống sót nào, hôm nay ta sẽ tự mình cắm đao vào trái tim của ngươi, xoắn nát tim ngươi, ta cũng sẽ đem Ngô Vương phủ diệt môn, bất kỳ một nam đinh Ngô Vương phủ nào, ta muốn từng cái tru sát sạch, để Ngô Vương phủ của ngươi cũng đoạn tử tuyệt tôn, giống như ở kiếp trước, một nam đinh đều không buông tha!" Thiên Nhã nuốt hận nói.
"Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!" Lý Quân Hạo hung ác đến mắt đều bạo đỏ lên, hận không thể đem Thiên Nhã xé xác.
"Chính là như vậy cảm giác, ha ha ha!" Thiên Nhã cười, có chút điên cuồng, ở kiếp trước, nàng chính là như vậy trơ mắt nhìn Độc Cô gia bị Lý Quân Hạo diệt môn, bất lực, thống khổ vì cái gì cũng đều không làm được. Khi đó nỗi thống khổ của nàng hơn hẳn của Lý Quân Hạo bây giờ, chỉ có cho Lý Quân Hạo biết mọi thứ, Thiên Nhã cảm thấy đây mới là báo thù hoàn chỉnh.
—
Tiêu Cửu Thành thức giấc, không thấy Thiên Nhã, chuyện thứ nhất liền hỏi.
"Thiên Nhã đâu?" Tiêu Cửu Thành hỏi Đình nhi.
"Đại tiểu thư đi nhà lao." Đình nhi thật lòng trả lời, nàng thấy Thiếu phu nhân y phục còn chưa có mặc vào, cổ và vai lộ ra phía ngoài, đều đầy dấu hôn, quả nhiên mình đoán đúng, tiểu thư giày vò Thiếu phu nhân quá mức.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy liền biết Thiên Nhã đi xem Lý Quân Hạo, mới trở về hôm sau đã đi xem Lý Quân Hạo, Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo quả thật không phải quan tâm bình thường, mặc dù là cừu hận.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Tiêu Cửu Thành lấy chăn mền quấn thân mình lại, vừa rồi vội vã hỏi Thiên Nhã ở đâu cũng không để ý đến chi tiết này.
"Đã trưa rồi." Đình nhi thật lòng trả lời.
"Ngươi đi ra ngoài trước, cho người chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa một lát." Tiêu Cửu Thành nhớ đêm qua bị Thiên Nhã làm cho ẩm ướt, ga giường đều ướt đẫm, trên thân cũng không ít mồ hôi. Đêm qua khát nước, nguyên một ấm nước trong phòng đều uống cạn sạch, cuối cùng mệt đến kiệt sức, để Thiên Nhã ôm qua gian phòng khác, liền ôm Thiên Nhã ngủ, thân thể đều chưa có lau rửa.
Đình nhi nghe vậy, lập tức ra ngoài để sai người chuẩn bị.
Giữa hai chân đau buốt, nhắc nhở Tiêu Cửu Thành chuyện phóng túng đêm qua, cuối cùng mệt đến hai chân không khép lại được. Đêm qua đại khái là một đêm mà các nàng kịch liệt nhất. Ngày thường đối với chuyện này Tiêu Cửu Thành mười phần lớn mật càn rỡ, nhớ tới đêm qua mình bối rối, nàng đỏ bừng mặt. Lúc tắm rửa, Tiêu Cửu Thành cảm giác giữa hai chân còn mười phần trơn ướt, cánh hoa cũng còn có chút sưng đỏ.
Tiêu Cửu Thành vừa tắm rửa xong, Cẩm Nhi liền tiến vào.
"Tiểu thư." Cẩm Nhi chải tóc cho Tiêu Cửu Thành, nhịn không được mở miệng, bộ dáng cứ như muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Nô tì vừa rồi có gặp Nhị tiểu thư, nàng dù sao cũng là nhị tỷ cùng tiểu thư lớn lên, Tiêu phủ Nhị tiểu thư chúng ta." Cẩm Nhi ngữ khí có chút không đành lòng nói.
"Nàng thế nào rồi?" Tiêu Cửu Thành đối Tiêu Nghệ Tuyền cũng không phải một chút tình cảm cũng không có, dù sao cũng là thân tỷ muội lớn lên cùng nhau.
"Đương nhiên là không tốt, nàng liều mạng cầu nô tì, nói là nhất định muốn gặp tiểu thư, tiểu thư một mực tránh né Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư đối với chuyện này có chút oán thán." Cẩm Nhi cuối cùng đem lời trong lòng nói hết ra.
"Được, chờ ta dùng xong bữa trưa thì đi gặp nàng." Tiêu Cửu Thành nghĩ nếu lại không gặp Nhị tỷ, tựa hồ quả thật có chút bất cận nhân tình.