Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 171




Thiên Nhã ngủ thϊếp đi tới hai canh giờ sau mới tỉnh lại, giờ phút này nàng đang nằm trên gối, không phải trên chân Tiêu Cửu Thành nữa, bản năng nhìn xung quanh, quả nhiên thấy Tiêu Cửu Thành đang ngồi ở bàn đọc sách, dáng vẻ điềm tĩnh làm cho Thiên Nhã bất giác mỉm cười.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Thiên Nhã hỏi, sắc trời bên ngoài đã tối đen, hiển nhiên đã qua giờ dùng bữa tối.

"Giờ Tuất." Tiêu Cửu Thành nghe được tiếng của Thiên Nhã, lập tức để sách xuống, đem y phục đã chuẩn bị sẵn tới, hầu hạ Thiên Nhã mặc quần áo.

"Sao không gọi ta dậy sớm một chút?" Thiên Nhã hỏi, mở ra tay, phối hợp Tiêu Cửu Thành mặc quần áo.

"Thấy ngươi mệt mỏi, nên để ngủ thêm một lát." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.

"Vậy phụ thân dùng cơm xong rồi sao?" Thiên Nhã hỏi.

"Ta muốn để phụ thân với Thành dùng bữa trước, gia yến dời lại đêm mai, nhưng phụ thân không chịu, nhất định phải chờ ngươi thức dậy." Tiêu Cửu Thành thật lòng hồi đáp.
"Ta nếu ngủ cả đêm, vậy chẳng phải là sẽ đợi đến mai, ngươi cũng hồ đồ, tại sao có thể để phụ thân đợi chứ?" Thiên Nhã nhẹ nhàng trách cứ, rất có vài phần dáng vẻ của phu quân khẽ la thê tử, nhưng lại không đành lòng nói nặng.

"Ngươi trách oan ta, ta há lại không biết phân nặng nhẹ để trưởng bối chờ đợi, cũng tính đánh thức ngươi, nhưng phụ thân đau lòng ngươi, muốn để ngươi ngủ nhiều một chút, không cho ta gọi ngươi dậy." Tiêu Cửu Thành biện giải cho mình.

"Ừm." Thiên Nhã nhẹ nhàng ậm ừ một chút, sau đó không nói gì.

"Cứ như vậy thôi sao?" Tiêu Cửu Thành nhíu mày hỏi.

"Cái gì a?" Thiên Nhã giả ngu.

"Ngươi trách oan ta, làm gì để đền bù cho ta đây?" Tiêu Cửu Thành không cho Thiên Nhã cơ hội giả ngu.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thiên Nhã hỏi.

"Đêm nay, ta ở trên." Tiêu Cửu Thành đang thắt đai lưng cho Thiên Nhã, thân thể dựa sát vào người Thiên Nhã, bên tai nhẹ giọng mập mờ nói.
"Đến lúc đó nói sau." Thiên Nhã đỏ mặt nói, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành thích nữ sắc tuyệt đối không thể nghi ngờ, còn may thể lực nàng yếu đuối, nếu không thì háo sắc thành cái dạng gì. Ngày thường, ai cũng không nghĩ đến, Tiêu Cửu Thành lại có mặt háo sắc đến vậy.

"Thiên Nhã mặc màu đỏ, nhìn thật là đẹp." Tiêu Cửu Thành thu lại vẻ mặt không đứng đắn vừa rồi, ngắm nhìn Thiên Nhã mười phần xinh đẹp, ánh mắt nóng rực, Thiên Nhã của nàng thật là đẹp, Thiên Nhã ở trong quân nhiều năm, thêm mấy phần khí khái hào hùng, phối hợp nguyên bản dung mạo xinh đẹp, quả thực làm cho mình không thể dời ánh mắt, nhịn không được muốn thần phục bên dưới người nàng, nhưng cũng muốn chinh phục nàng.

"Ta biết ngươi chỉ có ham sắc đẹp của ta." Thiên Nhã nhìn vào gương đồng lớn, đây là Tiêu Cửu Thành cố ý sai người làm ra, có thể nhìn được toàn thân, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành rất biết cách ăn mặc, hiện tại tất cả y phục của nàng, đều là do Tiêu Cửu Thành cố ý sai người may, mỗi một bộ y phục đều rất đẹp, Thiên Nhã cũng không thể không hài lòng.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy, liền cười cười, không có phủ nhận, bắt đầu chải tóc cho Thiên Nhã.

"Ngoại trừ sắc đẹp, ngươi còn thích gì ở ta?" Tiêu Cửu Thành ngầm thừa nhận, làm cho Thiên Nhã bất mãn, lại truy vấn.

"Tất cả của Thiên Nhã, ta đều thích." Tiêu Cửu Thành trả lời.

"Rõ ràng là nói không được." Thiên Nhã có chút cố tình gây sự nói.

"Mỗi lần Thiên Nhã đều xoắn xuýt chuyện này, không bằng chờ lúc nào đó ta sẽ đem từng cái tốt của Thiên Nhã, từng cái sẽ nói cho ngươi nghe, sợ một ngày một đêm cũng chưa nói hết. Bất quá bây giờ chúng ta phải mau đi chủ viện, đừng để phụ thân đợi lâu." Bởi vì đang gấp nên Tiêu Cửu Thành cài cho Thiên Nhã một vật trang sức đơn giản lên tóc.

Thiên Nhã cũng cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói chuyện riêng, liền cùng Tiêu Cửu Thành đi chủ viện.
"Tỷ tỷ thật là đẹp, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân." Độc Cô Thành nhìn Thiên Nhã xinh đẹp phi phàm, từ đáy lòng nói ra, hắn nạp không ít mỹ thϊếp, so sánh với tỷ tỷ đều ảm đạm phai mờ. Độc Cô Thành cảm thấy, thiên hạ này tìm không được người thứ hai giống tỷ tỷ, xinh đẹp bức người, tư thế mười phần nữ nhân.

"Đúng vậy, Thiên Nhã càng ngày càng đẹp." Độc Cô Tấn cũng gật đầu nói, nữ nhi vẫn là nên ở trong nhà ăn mặc thật xinh đẹp mới tốt. Thiên Nhã toàn thân áo đỏ, Tiêu Cửu Thành toàn thân áo trắng, một người diễm mà không mị, một người xinh đẹp nho nhã, hai nữ tử phong cách mỹ lệ hoàn toàn khác biệt, đứng chung một chỗ, làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tiêu Cửu Thành nguyên cho là mình cảm thấy Thiên Nhã đẹp hơn trước kia là do tư tâm của mình thiên vị, nhưng xem ra mọi người cũng đều là cảm thấy như vậy.
"Mọi người khen từ nhỏ đến lớn, không thấy chán a?" Mặc dù hôm nay ba người mình thân cận nhất đều khen mình đẹp, nhưng nàng vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Thành mới là đẹp nhất, mà cũng là càng ngày càng đẹp, nàng nhìn Tiêu Cửu Thành một chút, liền kéo Tiêu Cửu Thành ngồi xuống chung một chỗ với mình. Tiêu Cửu Thành ngồi cùng Thiên Nhã, tự nhiên liền đem thân thể dựa sát vào người Thiên Nhã, hai người thân mật đến cực điểm, không có chút nào cố kỵ Độc Cô Tấn cùng Độc Cô Thành.

Độc Cô Thành đã sớm không cảm thấy lạ gì.

Tiêu Cửu Thành ở bên người Thiên Nhã dịu dàng ngoan ngoãn tựa như con cừu nhỏ, Độc Cô Tấn không khỏi chăm chú nhìn nữ nhi cùng Tiêu Cửu Thành.

"Phụ thân tính xử trí đám người Ngô Vương phủ như thế nào?" Bốn người hàn huyên một chút cách cục thiên hạ hiện tại, cùng các chiến sự, sau đó Thiên Nhã hỏi ra chuyện mình quan tâm nhất.
"Trong thư phụ thân có nói, Ngô Vương phủ để cho con xử trí, con muốn xử trí như thế nào thì xử, Thiên Nhã tính xử trí như thế đây?" Độc Cô Tấn hỏi ngược lại.

"Tất cả nam đinh Ngô Vương phủ đều xử tử, nữ quyến tuổi trẻ sung quân kỹ, nữ quyến còn lại, toàn bộ làm nô ɭệ." Thiên Nhã ngữ khí lạnh lùng nói, cách xử trí này là ở kiếp trước Lý Quân Hạo đối với Độc Cô gia làm như vậy, bây giờ, nàng đều từng cái hoàn trả.

Tiêu Cửu Thành đang dựa sát vào trên người Thiên Nhã, có thể cảm giác được Thiên Nhã tán phát ra lãnh ý, kỳ thật Thiên Nhã xử trí như vậy thì có chút hung ác.

"Vậy Tiêu Nghệ Tuyền cùng con của hắn thì làm sao bây giờ?" Độc Cô Thành hỏi, Tiêu Cửu Thành bây giờ thân phận tại Độc Cô gia không hề tầm thường, tình cảm của tỷ tỷ và Tiêu Cửu Thành lại tốt như vậy, Tiêu Nghệ Tuyền dù sao cũng là thân tỷ tỷ của Tiêu Cửu Thành, nếu như không cho Tiêu Cửu Thành một chút tình người, thì không thể nào nói được.
Tiêu Cửu Thành hiển nhiên cũng muốn biết Thiên Nhã sẽ xử trí tỷ tỷ nàng như thế nào, cho nên đang dựa sát vào người Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành lúc này mới có chút từ trên thân Thiên Nhã rời ra, ngồi thẳng người lên.

"Có thể tha cho Tiêu Nghệ Tuyền, nhưng con của Lý Quân Hạo thì nhất định phải xử tử." Thiên Nhã chần chờ một lát mới kiên định nói.

Tiêu Cửu Thành sau khi nghe xong, tâm tình của nàng có chút phức tạp, mặc dù hài tử của Nhị tỷ là con trai trưởng của Lý Quân Hạo, nhưng tóm lại cũng là cháu trai của mình, nàng còn ôm qua một hai lần, nếu như ngay cả hài tử của Nhị tỷ đều xử tử, Nhị tỷ ắt hẳn sẽ hận mình tới chết. Mà nếu như không xử tử con của nàng, xử tử phu quân của nàng, nàng cũng hận mình luôn. Tỷ muội từ nhỏ lớn lên, bây giờ muốn trở mặt thành thù, nội tâm Tiêu Cửu Thành cũng không chịu được. Nhưng nàng biết, Thiên Nhã tha cho Nhị tỷ, đã là nghĩ đến mình.
"Cửu Thành cảm thấy thế nào?" Độc Cô Tấn hỏi ý kiến Tiêu Cửu Thành.

"Kỳ thật con cảm thấy trước tiên có thể xử tử Lý Quân Hạo, những người khác của Ngô Vương phủ thì đợi sau khi đoạt được thiên hạ sẽ xử trí, dù sao chúng ta muốn được thiên hạ, trước tiên phải được dân tâm, Độc Cô gia vẫn nên lưu chút thanh danh nhân nghĩa tốt, như vậy tốt hơn." Tiêu Cửu Thành hồi đáp.

"Lời của Cửu Thành nói có lý, Thiên Nhã cảm thấy thế nào?" Độc Cô Tấn hỏi Thiên Nhã, dù sao ông đã đáp ứng Thiên Nhã để nàng xử trí Ngô Vương phủ, bất quá Tiêu Cửu Thành nói vô cùng có đạo lý.

"Lý Quân Hạo nhất định phải mau xử trí, miễn cho đêm dài lắm mộng, còn những người khác, phụ thân cùng Cửu Thành nếu cảm thấy sau này xử trí tốt hơn, vậy thì để sau này xử trí đi." Ngoại trừ Lý Quân Hạo, Thiên Nhã đối với những người khác của Ngô Vương phủ cũng không có quá hận ý.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã đồng ý xong liền lần nữa dựa sát thân Thiên Nhã.

Đại khái là trừ được họa lớn trong lòng nên ba người Độc Cô gia cảm xúc cũng không tệ, không khỏi uống nhiều thêm vài chén rượu, bốn người càng vui vẻ nói chuyện phiếm thế cục, đương nhiên phần lớn là Độc Cô Tấn cùng Tiêu Cửu Thành phân tích, Thiên Nhã thỉnh thoảng chen vào một chút, Độc Cô Thành hoàn toàn không nhúng vào, chỉ uống rượu.

Đến giờ Hợi, kéo dài hơn một canh giờ sau, gia yến mới kết thúc.

Về hậu viện, Tiêu Cửu Thành liền sai Cẩm Nhi chuẩn bị nước nóng để mình tắm rửa, sau đó liền kéo Thiên Nhã vào cùng tắm chung.

——

Tác giả có lời muốn nói: Nghe nói có đường sắt cao tốc.