Tiêu phu nhân thật ra cũng đã hỏi Tiêu Cửu Thành việc này rất nhiều lần, mỗi lần Tiêu Cửu Thành đều lấy cớ nàng cùng Độc Cô Thành tuổi còn nhỏ, không cần vội vàng, nhưng bây giờ lại nhắc tới chuyện này, Tiêu phu nhân quả nhiên lại lo lắng cho nữ nhi. Thế đạo này, đều là mẫu bằng tử quý (mẹ quý nhờ con), Độc Cô Thành hiện tại mới mười tám tuổi, Độc Cô gia xác thực còn chưa vội, nhưng là nữ nhi đã ba năm vẫn không có mang, vẫn làm cho Tiêu phu nhân có chút bận tâm về Cửu Thành.
"Mà lại, sao Thiên Nhã lại cùng ngươi trở về, muội phu đâu?" Tiêu Nghệ Tuyền lại hỏi tiếp.
Nếu như hỏi mang thai chỉ là quan tâm, không để cho người ta suy nghĩ nhiều, nhưng vấn đề thứ hai Tiêu Nghệ Tuyền hỏi, đừng nói tới Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cảnh Tịch cũng đều hiểu ra Tiêu Nghệ Tuyền cố ý khoe khoang. Tiêu Cảnh Tịch là người duy nhất biết nội tình, nhìn Tiêu Nghệ Tuyền, trong lòng khẽ thở dài, cảm thấy nhị muội chỉ là nữ nhân bình thường, tầm mắt quá nông cạn, thứ mà Nghệ Tuyền muốn khoe khoang so sánh, thì Cửu Thành không muốn, mà Cửu Thành căn bản cũng không thèm để ý chuyện nhỏ nhặt, tôn lên lẫn nhau sẽ chỉ bị Cửu Thành xem thường.
"Phu quân muội chỉ là vũ phu, chúng ta lại là quan văn thế gia, muội sợ phu quân ở nhà chúng ta cảm thấy gò bó, cho nên không có để hắn tới." Tiêu Cửu Thành tỏ vẻ thê tử vì phu quân quan tâm nói.
"Đúng rồi, Thiên Nhã không phải là đang xuất gia tại đạo quán sao, làm sao lại cùng ngươi về nhà chúng ta vậy?" Tiêu Nghệ Tuyền lại hỏi.
"Nhạc phụ muội đau lòng Thiên Nhã, không nguyện ý tùy tiện ủy khuất Thiên Nhã, đi đạo quán bất quá là ngộ biến tùng quyền mà thôi. Phu quân không có đi cùng muội nên Thiên Nhã muốn đi theo giúp, muội với Thiên Nhã tình như tỷ muội." Tiêu Cửu Thành nhàn nhạt hồi đáp.
"Đã nhìn ra, ngươi thân với Thiên Nhã muốn hơn cả đối với ta là tỷ tỷ ruột." Tiêu Nghệ Tuyền chế giễu nói, trong nội tâm nàng, mình đối với Tiêu Cửu Thành tạo ra khoảng cách, nhưng lại hi vọng Tiêu Cửu Thành đối với nàng vẫn như trước kia.
"Nhị tỷ nói gì vậy, tỷ và muội vốn là thân tỷ muội, tình tỷ muội máu tan trong nước, Thiên Nhã há lại có thể so sánh." Tiêu Cửu Thành cười nói trái lương tâm, nhị tỷ vốn là dễ lừa gạt nên liền lừa gạt chứ sao.
Tiêu Nghệ Tuyền nghe, trong lòng liền dễ chịu một chút.
"Ta là thân tỷ muội, ta mới nói mấy câu công đạo, Độc Cô gia các ngươi bây giờ bất thành quy củ, nhất là nhạc phụ ngươi, nói là yêu thương Thiên Nhã, kỳ thật đang hại nàng, Thiên Nhã hiện tại cũng đã hai mươi, đều xem như cô nương sắp già, còn không lấy chồng, ở lại nhà làm gì, dưới gầm trời này không có đạo lý để nữ nhi ở nhà thành lão cô nương. Thiên Nhã cũng không sáng suốt, nàng cũng không vội lấy chồng, còn cả ngày dáng vẻ cao cao tại thượng, coi như dung mạo của nàng đẹp, nhưng còn có thể đẹp bao lâu? Hai năm trước lấy chồng, dựa theo quyền thế của Độc Cô gia các ngươi, vẫn có thể tìm được chỗ môn đăng hộ đối, bây giờ thành lão cô nương, tất nhiên sẽ không tìm được chỗ tốt hơn…" Tiêu Nghệ Tuyền nghiễm nhiên tư thái nhiều chuyện, lên mặt giáo huấn ngắn dài.
Nhị tỷ nếu là nói mình thôi thì Tiêu Cửu Thành sẽ không để trong lòng, nhưng nhị tỷ ai nói ai lại không nói, nhất định phải nói tới người trong lòng của mình làm cho Tiêu Cửu Thành nghe xong cảm thấy rất không vui. Cho nhị tỷ một ít màu, nhị tỷ thật đúng là mở lên xưởng nhuộm, nếu không phải mẫu thân cùng đại tỷ đang ở đây, Tiêu Cửu Thành tuyệt đối không có ý định giữ thể diện cho Tiêu Nghệ Tuyền. Tiêu Nghệ Tuyền có phải hay không đã quên lúc trước, vì Độc Cô gia từ chối Ngô Vương phủ cầu hôn, nàng mới có được mối gả vào Ngô Vương phủ, chỉ cần mình đem câu nói này nói ra, người khó xử sẽ là nàng.
"Nghệ Tuyền, đây là việc nhà của Độc Cô gia, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, chuyện ra sao thì ngoại nhân đều không biết được, chúng ta không nên tùy tiện đánh giá chuyện nhà của người khác." Tiêu Cảnh Tịch nhanh chóng cắt ngang Tiêu Nghệ Tuyền, nàng đã cảm thấy được Cửu Thành rất không vui, mấy ngày nay, nàng thấy rất rõ là trong lòng Cửu Thành có bao nhiêu che chở cho Thiên Nhã nhà nàng.
"Nghệ Tuyền, chuyện của Thiên Nhã ngươi chớ nói lung tung, Thiên Nhã đối với Cửu Thành vẫn là rất tốt." Mặc dù Tiêu phu nhân cùng Tiêu Nghệ Tuyền có đồng cảm, nhưng là ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích, tất cả mọi người là thân thích, truyền đi sẽ chỉ hỏng mối quan hệ. Huống chi Ngô Vương phủ cùng Độc Cô gia bởi vì chuyện hôn sự ba năm trước đây mà căng thẳng, hiện tại cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa. Trong ba nữ nhi, nhị nữ nhi tâm tư cạn nhất, cũng không kín miệng, làm cho Tiêu phu nhân thực sự không yên lòng.
"Người ta chỉ là vì tốt cho nàng mà thôi, nếu mẹ cùng tỷ tỷ đều nói như vậy, con cũng không nói nữa." Tiêu Nghệ Tuyền bất mãn nói.
"Mẹ, các tỷ tỷ, lúc này cũng không còn sớm, có lẽ nên nghỉ ngơi thôi." Tiêu Cửu Thành nói, nàng đã không còn hứng thú để nói chuyện với Tiêu Nghệ Tuyền. Bất quá cũng mất công Tiêu Nghệ Tuyền nói một mực không ngừng, chuyện mang thai sinh con bắt qua chuyện khác, nếu không dừng lại Tiêu Cửu Thành biết mẫu thân nàng cũng nhất định hỏi tới chuyện này không ngừng.
"Đúng là không còn sớm nữa, vậy ba tỷ muội các con sớm đi nghỉ ngơi đi." Đêm này Tiêu phu nhân cảm xúc cũng rất cao, hiện tại cũng còn chưa bình phục, bất quá thấy nam nhân bên kia đại khái cũng trò chuyện sắp vãn, cũng xác thực vừa đủ để mọi người nghỉ ngơi.
Ba tỷ muội đi ra, Tiêu Nghệ Tuyền nhớ phu quân nhà mình nên muốn đi tìm Lý Quân Hạo.
Thế là Tiêu Cảnh Tịch liền cùng Tiêu Cửu Thành đi về hướng hậu viện của các nàng.
"Cửu Thành, ngươi luôn luôn rộng lượng, đừng chấp nhặt với Nghệ Tuyền, nàng từ nhỏ đều như vậy." Tiêu Cảnh Tịch vì Tiêu Nghệ Tuyền giải thích.
"Muội cùng nhị tỷ từ nhỏ lớn lên, làm sao lại không biết tính tình nàng, cho nên làm sao lại chấp nhặt với nàng chứ." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói với đại tỷ.
"Ta biết Cửu Thành lòng dạ rộng lượng, sẽ không cùng chấp nhặt nhị muội." Tiêu Cảnh Tịch hết sức vui mừng nói, Cửu Thành làm người luôn làm cho người ta yên tâm.
"Tỷ tỷ sớm nghỉ ngơi." Đi tới trước hậu viện của Tiêu Cảnh Tịch, mỗi người rẽ sang một ngã, Tiêu Cửu Thành nói cùng tỷ tỷ nàng.
"Ừm, ngươi mau trở lại hậu viện đi, Thiên Nhã nhất định là đợi đã lâu." Tiêu Cảnh Tịch cũng nói.
Không cần Tiêu Cảnh Tịch nói, Tiêu Cửu Thành trong lòng chỉ muốn về nhanh.
– – –
"Thiên Nhã đang làm gì đó?" Tiêu Cửu Thành vừa về tới hậu viện của mình liền hỏi Cẩm Nhi, nàng để Cẩm Nhi lại hầu hạ Thiên Nhã.
"Đại tiểu thư đang xem sách của tiểu thư." Cẩm Nhi thật lòng hồi đáp.
"Nàng có hỏi ta không?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
"Không có, nhưng mà đại tiểu thư thỉnh thoảng hay ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, nhất định là đang chờ tiểu thư trở về." Cẩm Nhi hồi đáp.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy khẽ cười.
"Ngươi chờ ở bên ngoài đi." Tiêu Cửu Thành phân phó Cẩm Nhi xong, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nàng mới đẩy cửa, Thiên Nhã liền lập tức nhìn thấy.
Thời gian chờ đợi Tiêu Cửu Thành trôi qua dị thường dài dằng dặc, làm cho Thiên Nhã nhớ tới lúc ở kiếp trước nàng ở trong cung chờ Lý Quân Hạo, khác biệt duy nhất chính là ở kiếp trước, nàng chẳng biết lúc nào Lý Quân Hạo sẽ tới, nhưng ở kiếp này, nàng chắc chắn Tiêu Cửu Thành sẽ trở về. Thiên Nhã đang trông mong Tiêu Cửu Thành, cho nên ngay lúc Tiêu Cửu Thành bước vào nàng liền biết.
"Về rồi à." Thiên Nhã tùy ý hỏi, nhưng chỉ có Thiên Nhã biết, tâm tình nàng lúc này không hề giống giọng nói của nàng tùy ý như vậy.
"Ừm, ta đã về, để Thiên Nhã đợi lâu." Tiêu Cửu Thành nghe chỉ cảm thấy rõ ràng nàng cùng Thiên Nhã định tình chưa lâu, nhưng giống như các nàng yêu nhau đã rất lâu, cũng quen biết đã lâu, trong lòng Tiêu Cửu Thành có chút ấm áp.
"Ta cũng không có chờ ngươi, ta đang đọc sách." Thiên Nhã mạnh miệng không thừa nhận là mình đang chờ Tiêu Cửu Thành.
"Thiên Nhã đang xem sách gì vậy?" Tiêu Cửu Thành đi đến chỗ Thiên Nhã, ngồi vào trong lòng Thiên Nhã.
"Sách Chiến Quốc." Thiên Nhã bản năng liền ôm lấy eo Tiêu Cửu Thành, nàng đã có chút quen với việc Tiêu Cửu Thành ôm ấp yêu thương .
"Mặc dù là sách hay, nhưng chắc chắn không có đẹp bằng ta." Tiêu Cửu Thành đem mặt Thiên Nhã đang giả bộ còn đọc sách quay lại nhìn thẳng vào mình.
"Không biết xấu hổ." Thiên Nhã nhẹ nói. "Thế nào, tỷ muội trò chuyện như thế nào rồi?" Thiên Nhã lại hỏi tiếp.
"Thiên Nhã cũng đã biết ta cùng nhị tỷ tình cảm không sâu." Tiêu Cửu Thành mặc dù nói với Tiêu Cảnh Tịch là nàng không thèm để ý, nhưng là trong lòng đối với Tiêu Nghệ Tuyền vốn là tình cảm không sâu, càng thêm phai nhạt không ít.
"Tình cảm không sâu, vậy ngươi làm sao còn luôn muốn lấy lòng nàng?" Thiên Nhã tức giận hỏi, nàng liền không thích Tiêu Cửu Thành đi lấy lòng người khác, nhất là người đó còn không biết điều.
"Thiên Nhã đau lòng ta sao?" Tiêu Cửu Thành mỉm cười hỏi.
"Không!" Thiên Nhã lập tức phủ nhận nói, ngược lại bởi vì phủ nhận quá nhanh, mà có chút giấu đầu lòi đuôi.
"Thiên Nhã thật ưa khẩu thị tâm phi." Tiêu Cửu Thành vừa cười vừa nói.
"Ta không có khẩu thị tâm phi!" Thiên Nhã đề cao âm lượng phủ nhận nói.
"Nàng dù sao cũng là tỷ tỷ của ta, nàng hẹp hòi nhưng ta cũng không thể lại như vậy, đúng không? Thái độ hào phóng mới không làm mình mất khí độ, người sáng suốt, đều là nhìn ra được, lại nói, dù sao đi nữa, nàng cũng là nhị tỷ của ta." Tiêu Cửu Thành giải thích với Thiên Nhã.
Thiên Nhã hiểu, đây là con người chân chính của Tiêu Cửu Thành, ở kiếp trước chính mình thua thiệt Tiêu Cửu Thành như vậy không biết bao nhiêu lần, lúc mình ghen tị cố tình gây sự, Tiêu Cửu Thành liền luôn tỏ vẻ hiền lương thục đức tư thái tự nhiên hào phóng như thế.
"Ngươi xem nàng là tỷ tỷ, nhưng nàng chưa hẳn đã coi ngươi là muội muội." Thiên Nhã hừ lạnh nói, Tiêu Nghệ Tuyền nữ nhân kia tâm nhãn cực nhỏ .
"Không sao, đạo bất đồng bất tương vi mưu, chỉ là trước mặt cha mẹ và tỷ tỷ, ta không muốn làm quan hệ căng thẳng, để họ vui lòng." Tiêu Cửu Thành nói.
"Cũng được, ngươi nhanh đi tắm rửa, rồi đi ngủ." Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành nói chuyện xong, liền hối thúc Tiêu Cửu Thành đi tắm rửa.
"Thiên Nhã, hôm nay sao lại vội vàng như vậy đây?" Tiêu Cửu Thành cười đến dị thường mờ ám.
"Ngươi sao không có lúc nào đứng đắn vậy?" Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành đối với mình, đứng đắn không được tới một khắc, rõ ràng dáng vẻ bề ngoài rất lại là nghiêm chỉnh.
——
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Cửu Thành: Thích nhất dáng vẻ Thiên Nhã vội vàng gấp gáp.
Thiên Nhã: Rõ ràng là không có mà.
Tiêu Cửu Thành: Chắc chứ?
Thiên Nhã: Vậy đến đây đi.