Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 123




Mấy ngày nay, Tiêu phủ trên dưới đều là khách quý, lúc đang dùng bữa, hạ nhân chạy vào báo.

"Lão gia, phu nhân, đại hỉ, nhị tiểu thư cùng nhị cô gia cũng về rồi, đang đi vào bên này." Hạ nhân mừng rỡ bẩm báo.

Tiêu Truyền cùng Tiêu phu nhân quả nhiên vui mừng đứng lên, ba năm trước đây hai tiểu nữ nhi đều xuất giá, từ đó tới giờ Tiêu gia đều chưa có lần nào đoàn tụ đầy đủ mặt. Người xưa luôn xem trọng đại đoàn viên, mặc dù nữ nhi đều gả ra ngoài, chung quy cũng là con mình, huống chi Tiêu gia nữ nhi đều gả đến những chỗ vô cùng tốt, nếu không phải quyền quý thì cũng là hoàng thân quốc thích, làm cho thế nhân ca ngợi, nữ nhi mang theo rể quý lại mặt, đối với Tiêu gia là vô cùng hãnh diện. Mặc dù ba năm trước đây Lý Quân Hạo đã có hành động không tốt, nhưng dù sao ván đã đóng thuyền, lại cũng đã lâu rồi, chuyện đã qua cũng phai mờ, nhị nữ nhi có gởi thư về nhà đều nói Lý Quân Hạo đối đãi nàng vô cùng tốt, cho nên Tiêu gia đã không còn nói gì.
Thiên Nhã nghe Lý Quân Hạo cùng Tiêu Nghệ Tuyền trở về, trong lòng lộp bộp một chút, Lý Quân Hạo trong lòng nàng là một cây gai cứng, chỉ cần một ngày chưa nhổ được, nàng liền không có cách nào thanh thản.

Lý Quân Hạo cùng Nhị tỷ trở về, Tiêu Cửu Thành đã có một nửa đoán được, đại tỷ cùng Lý Tu trở về, nhận được tin tức Lý Quân Hạo chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội kết giao cùng hộ quốc công phủ. Tiêu Cửu Thành đối với chuyện Lý Quân Hạo cùng nhị tỷ trở lại cũng chẳng thấy gì, chỉ là nàng bản năng nhìn qua Thiên Nhã, phát hiện sắc mặt Thiên Nhã biến hóa, hiển nhiên Thiên Nhã để ý bọn họ, mà lại hiển nhiên là để ý đến Lý Quân Hạo nhiều hơn. Tuy Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo lưu ý không phải là yêu thích, nhưng Tiêu Cửu Thành cũng không thích Thiên Nhã đem lực chú ý đặt ở người khác. Nói Thiên Nhã ghen tị, kỳ thật Tiêu Cửu Thành cũng cảm thấy mình là cực kì ghen tị, chỉ là nàng sẽ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Một lát sau, quả nhiên Lý Quân Hạo và Tiêu Nghệ Tuyền ôm hài nhi đi vào đến.

"Cha, mẹ, tỷ tỷ, ca ca… Cửu Thành…" Tiêu Nghệ Tuyền vừa vào cửa liền kêu tên mọi người, duy chỉ lúc gọi Cửu Thành thì có hơi chần chờ một chút.

Tiêu Cửu Thành nhìn nhị tỷ nhà mình, mặt mỉm cười, cũng không bất kỳ khác thường, Tiêu Nghệ Tuyền có chút chần chờ, nàng liền biết nhị tỷ vẫn còn khúc mắc đối với mình.

"Nghệ Tuyền cùng Quân Hạo cũng về rồi, tốt, tốt, tốt…" Tiêu phu nhân tràn đầy cười nói, liên tục nói tốt, nói thật ra nàng nguyên bản không yên lòng nhất là nhị nữ nhi, tính tình không giống Cảnh Tịch cùng Cửu Thành nội tú thông minh, liền sợ tại Ngô Vương phủ bị thua thiệt, bây giờ thấy nhị nữ nhi trở về, tựa hồ xác thực cuộc sống cũng không tệ, mới thấy yên tâm.
"Mau lấy cho nhị tiểu thư cùng nhị cô gia thêm hai bộ bát đũa và ghế ngồi." Tiêu Truyền sai hạ nhân đi lấy.

Người xưa rất nặng tư tưởng thứ tự trưởng ấu, Tiêu Cửu Thành nhẹ nhàng đụng đụng Thiên Nhã đang ngồi bên cạnh mình, để Thiên Nhã chuyển qua vị trí bên cạnh. Thế là Thiên Nhã đứng dậy, chuyển một chút qua chỗ bên cạnh, chừa chỗ cho Tiêu Nghệ Tuyền. Thật ra lúc Thiên Nhã nhìn thấy gia đình Lý Quân Hạo tới, quả thực liền ghét bỏ không thôi, nhưng mình là khách, vẫn phải giữ cho Tiêu Cửu Thành một chút thể diện. Ở kiếp trước, trưởng tử của Lý Quân Hạo là do Tiêu Cửu Thành sinh ra, nhưng không có sinh sớm như vậy, Tiêu Cửu Thành đến sau khi Lý Quân Hạo lên ngôi mới sinh trưởng tử, bây giờ xem ra, mệnh cách của Lý Quân Hạo đã thay đổi.

Bởi vì nam nữ tách biệt, Tiêu Truyền cùng anh em nhà họ Tiêu, Lý Quân Hạo cùng Lý Tu đều ngồi ở phía đối diện nữ quyến.
Lý Tu vị trí được an bài ngồi đối diện Tiêu Cảnh Tịch, vị trí Lý Quân Hạo sát bên Lý Tu, cái này hợp ý muốn của Lý Quân Hạo.

Bởi vì Tiêu Nghệ Tuyền mới trở về nhà, không như Tiêu Cảnh Tịch cùng Tiêu Cửu Thành đã trở về nhà nhiều ngày trước rồi, cho nên trên bàn cơm, chuyện tất cả mọi người đàm luận đều là chuyện của Tiêu Nghệ Tuyền cùng Lý Quân Hạo còn có con của bọn họ là Lý An.

Thiên Nhã chỉ là ngoại nhân nên nàng chuyên tâm ăn cơm, không tham dự đàm luận, huống chi Độc Cô gia nàng cùng Ngô Vương phủ đã sớm như nước với lửa, càng không muốn nhiều lời.

Thiên Nhã thì có thể không nói cũng được, nhưng Tiêu Cửu Thành là không thể, mặc dù nhị tỷ đối với mình có khúc mắc trong lòng, nhưng nàng vẫn nhiều lần chủ động cùng nhị tỷ trò chuyện lấy lòng. Tiêu Nghệ Tuyền mặc dù cũng có đáp lại, nhưng là không thân thiết như những người khác. Bất quá Tiêu Cửu Thành luôn biểu hiện không chút khúc mắc nào, ngược lại làm cho Tiêu Nghệ Tuyền có chút không hiểu, rõ ràng năm đó xảy ra chuyện như vậy, Tiêu Cửu Thành sao có thể giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Tiêu Nghệ Tuyền trong lòng nhận định tâm cơ muội muội rất sâu, ra vẻ rộng lượng, từ nhỏ đã biết trang nhu thuận, nàng chỗ nào không biết Tiêu Cửu Thành từ nhỏ tâm nhãn đã sâu.
Tiêu Cảnh Tịch ngồi gần đó đều nhìn thấy, nàng biết tính tình Cửu Thành cao ngạo, có thể chủ động lấy lòng như vậy, đã xem như quan tâm tới Nghệ Tuyền, chỉ là Nghệ Tuyền không có chút nào cảm kích, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, dù sao nàng vẫn hi vọng ba tỷ muội đều có thể tương thân tương ái như trước, không phải trong lòng có khoảng cách như hiện tại.

Lý Quân Hạo cùng nhạc phụ, hai anh vợ và Lý Tu đều nói chuyện vui vẻ hòa thuận, nói đến, Lý Quân Hạo giao tiếp cũng rất tốt, ở kiếp trước có thể trở thành Hoàng đế, đương nhiên vẫn là có chút ngự tài.

Thiên Nhã thấy Lý Quân Hạo cùng Lý Tu trò chuyện vui vẻ hòa thuận, nhớ đến ở kiếp trước Lý Tu như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Lý Quân Hạo, nội tâm liền rất khẩn trương, sợ Lý Tu bị Lý Quân Hạo mua chuộc.
Tiêu Cửu Thành nhìn thoáng qua Thiên Nhã đối với Lý Quân Hạo thỉnh thoảng lộ ra một ánh mắt không chút thân thiện, liền vỗ nhẹ tay, trấn an Thiên Nhã, không nên quá để ý, một bữa cơm tốn bao nhiêu công phu, huống chi giờ phút này Lý Tu còn đang khổ sở vì tình, trong lòng đều là tỷ tỷ của nàng, Lý Tu nhìn chằm chằm tỷ tỷ rõ ràng như vậy, khi bị tỷ tỷ trừng lại thì mới có chút thu liễm. Đương nhiên nàng cũng phát hiện Lý Quân Hạo cũng thỉnh thoảng nhìn trộm mình, mặc dù mịt mờ, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm giác tâm tư Lý Quân Hạo đối với mình còn chưa đoạn, cái này cũng khó trách nhị tỷ đề phòng mình.

Lý Quân Hạo đương nhiên là muốn nhìn Tiêu Cửu Thành, nhưng không dám trắng trợn nhìn, Tiêu Cửu Thành giờ đã mười tám tuổi, so với hai năm trước giơ tay nhấc chân đẹp cùng lịch sự tao nhã, đã siêu thoát phàm trần. Có lẽ Tiêu Cửu Thành không cùng suy nghĩ với mình, nhưng Lý Quân Hạo phát hiện, hắn yêu thích Tiêu Cửu Thành không những không giảm, ngược lại càng nhiều thêm.
Tiêu Nghệ Tuyền mặc dù cùng người nhà nói chuyện nhưng cũng đang quan sát trượng phu của mình cùng muội muội, thấy Cửu Thành đối với Thiên Nhã vẫn thân mật như ba năm trước, trượng phu cùng Cửu Thành cũng không có quá nhiều ánh mắt tiếp xúc, mới có chút an tâm.

Bữa tối dùng xong, các nam nhân ngồi chung nói chuyện, mấy đứa bé thì cùng nhau chơi đùa, bốn mẹ con Tiêu gia muốn nói chuyện riêng một chút. Tiêu Cửu Thành sợ bỏ rơi Thiên Nhã chủ động nói Thiên Nhã ở lại. Thiên Nhã thức thời nên đi về hậu viện của Tiêu Cửu Thành trước, người ta mẹ con tỷ muội nói chuyện riêng, nàng góp mặt làm gì, nàng cùng Tiêu Nghệ Tuyền vốn là không thích, càng nhìn càng thấy ghét, nàng lại còn nhìn thấy Tiêu Nghệ Tuyền đối với Tiêu Cửu Thành lạnh nhạt, ngược lại Tiêu Cửu Thành lại chủ động lấy lòng. Nàng đương nhiên đau lòng cho Tiêu Cửu Thành, nàng nếu biết tính tình Tiêu Nghệ Tuyền như vậy, nàng đã sớm mặc kệ, chủ động lấy lòng một lần coi như thôi đi, lại nhiều lần chủ động, Tiêu Cửu Thành không chê vấp nhiều lần ê mặt sao?
Tiêu Nghệ Tuyền ôm nhi tử mới năm tháng tuổi cùng tỷ tỷ và muội muội ngâm trà, vây quanh bên cạnh mẫu thân, nói chuyện nhà.

"Bây giờ làm ta quan tâm nhất không phải là Nghệ Tuyền nữa, hôm nay thấy Quân Hạo đối với Nghệ Tuyền xác thực vô cùng tốt, Nghệ Tuyền lại sinh trưởng tôn cho Ngô Vương phủ, ta cũng yên lòng." Tiêu phu nhân cười nói, bây giờ nhị nữ nhi đã làm cho nàng yên tâm.

"Mẹ". Tiêu Nghệ Tuyền có chút nũng nịu với Tiêu phu nhân, bất quá trong mắt vẫn có chút đắc ý, nàng tự biết không sánh bằng tỷ tỷ, cũng không sánh bằng muội muội, nhưng mình gả cho vị hôn phu tốt nhất, nàng sao lại không thể đắc ý chứ?

"Hiện tại làm cho ta quan tâm nhất chính là Cảnh Tịch, Cảnh Tịch đến cùng là con nghĩ như thế nào?" Tiêu phu nhân hỏi, nàng không so với trượng phu, trượng phu quan tâm đến danh dự Tiêu gia hơn, mà nàng lại quan tâm đến hạnh phúc cả đời của nữ nhi hơn, nàng đau lòng nhất chính là Cảnh Tịch.
"Mẹ, con không có ý gì nữa, đã không còn có thể gả chỗ tốt nhất." Tiêu Cảnh Tịch cũng không nguyện ý nói ra.

"Hôm qua Cửu Thành có thương lượng với ta, chúng ta đều cảm thấy, hạnh phúc cả đời của con là quan trọng nhất, mẹ không phải như cha con, nam nhân và chúng ta quan tâm những điều khác nhau, thanh danh gì đều là hư ảo, chuyện mẹ quan tâm nhất là nửa đời sau của con sống có tốt hay không, có khổ hay không. Lý Tu ở trong phủ một thời gian, ta thấy đứa nhỏ này cũng khá. Một nam tử có thể vì nữ tử như vậy, đã là hiếm thấy, đứa nhỏ này nhân phẩm cũng tốt, thân thể cũng tốt, lại có tước vị, tước vị này còn chưa ai bằng, vinh quang cỡ nào, ngoại trừ nhỏ hơn ba tuổi so với con, ta cảm thấy so với Lý Thao cũng tốt, Lý Thao là hài tử tốt, đáng tiếc thể cốt kém một chút, Cảnh Tịch nếu con có thể chịu được thì chấp nhận đi…" Tiêu phu nhân khuyên.
"Mẹ, sao mẹ cũng nói như vậy, Lý Tu hắn là tiểu thúc tử của con mà!" Tiêu Cảnh Tịch xấu hổ nói.

"Tỷ tỷ, muội cũng cảm thấy mẹ nói đúng, việc này muội cùng phu quân cũng có nói chuyện qua, phu quân cũng cảm thấy tỷ tỷ nên đồng ý, muội cảm thấy hạnh phúc của mình mới thật sự trọng yếu nhất, ngày đó muội gả đến Ngô Vương phủ, không phải cũng đầy lời đàm tiếu đó sao, đều là Ngô Vương phủ vì bị từ chối nhiều chỗ mới cưới muội, nhiều người xem muội như trò cười, bây giờ muội sinh trưởng tôn cho Ngô Vương phủ, phu quân đối với muội lại vô cùng tốt, còn ai dám nhiều lời đàm tiếu đây?" Tiêu Nghệ Tuyền lúc nói những lời này không quên nhìn thoáng qua Tiêu Cửu Thành, kỳ thật ngày đó nàng nghe lời đàm tiếu cũng phi thường khó chịu, nhưng nàng làm sao chịu đựng lời đàm tiếu được, ai nói xấu nàng, nàng trực tiếp tát người đó, thế lực Tiêu gia đối với Ngô Vương phủ tuy chưa là gì, nhưng nàng có một tỷ tỷ gả vào hộ quốc công phủ, một muội muội gả vào Độc Cô gia, hai nhà đều tay cầm trọng binh, ai bị Tiêu Nghệ Tuyền đánh cũng chỉ có thể ôm hận trong lòng, thật sự cũng không dám làm gì Tiêu Nghệ Tuyền. Thời gian dài mới dần dần không ai dám ở trước mặt nàng nói gì nữa.
"Hiện tại người ngoài đều biết việc này, tỷ tỷ nếu không lấy chồng, ngoại nhân cũng không cho là tỷ tỷ và Lý công tử đều trong sạch." Tiêu Cửu Thành nói, tỷ tỷ rất quan tâm tới thanh danh, giờ đã không thể khôi phục trong sạch, chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi.

"Giữa ta cùng Lý Tu là thanh bạch…" Tiêu Cảnh Tịch nghe vậy, mặt tái xanh.

"Tỷ tỷ vẫn là không hiểu dư luận, có một số người không tốt, kiểu gì cũng sẽ ác ý tâm tư tung tin đồn thất thiệt, thế gian này nhiều sinh ra nhiều chuyện từ những người không đâu. Hiện tại bọn hắn còn không dám quá làm càn, ngày sau nếu tỷ tỷ lấy Lý Tu, thành nữ chủ nhân hộ quốc công phủ, bọn hắn ai dám nghị luận về tỷ tỷ chứ, nhưng nếu một khi tỷ tỷ không gả vào hộ quốc công phủ, ngược lại có một đống người sẽ bỏ đá xuống giếng…" Tiêu Cửu Thành nói.
"Thật có thể như vậy sao?" Tiêu Cảnh Tịch cũng đã làm nữ chủ nhân hộ quốc công phủ, không còn là thiếu nữ ngây thơ, đương nhiên biết có không ít người ác, nhưng nàng tin tưởng phần lớn người vẫn là thiện lương.

"Bây giờ tỷ tỷ dù lấy chồng hay không, kết quả đều giống nhau, tỷ tỷ không phải là nữ hài trẻ người non dạ, con người có đôi khi vẫn phải vì chính mình tính toán, nếu như không vì mình, tỷ cũng nên vì Nghiêu nhi. Để Nghiêu nhi lớn lên mà đi văn đồ khảo thủ công danh, nhưng đã có thư sinh nào có thể lên làm vạn hộ hầu đâu? Tương lai tạo hóa, có ai nói đến trong sạch đâu? Tước vị của hộ quốc công phủ kia cũng không phải tước vị bình thường, tỷ tỷ cần phải suy nghĩ rõ ràng." Tiêu Cửu Thành khuyên, ngôn ngữ không nguội giống trước nữa, phân tích thẳng lợi và hại.
Tiêu Nghệ Tuyền nghe, trong lòng cười lạnh, nghĩ Cửu Thành chính là người tư lợi như vậy.

"Đúng vậy a, làm mẹ cả đời đều chỉ hi vọng con cái có thể sống tốt nhất, một chút đều sợ ủy khuất con của mình, Nghiêu nhi còn nhỏ mà mất cha xem như đã rất đáng thương, Cảnh Tịch không đau lòng mình, cũng nên đau lòng Nghiêu nhi một chút. Mẹ cả đời này hi vọng cũng chỉ là năm huynh đệ tỷ muội các con, mỗi người đều có thể khỏe mạnh phú quý, ai không tốt, đều âm thầm quan tâm, con cũng không biết mẹ đã vụиɠ ŧяộʍ khóc bao nhiêu lần, luôn cảm thấy ngày đó hẳn là nên ngăn không gả con vào hộ quốc công phủ, nhưng là xưa đâu như bây giờ, bây giờ mẹ chỉ mong con mạnh khỏe, có người có thể chiếu cố cho con thật tốt…" Tiêu phu nhân nói xong liền bắt đầu rơi lệ.

Tiêu Cảnh Tịch thấy mẫu thân rơi lệ, cũng rơi lệ theo, ngay cả Tiêu Nghệ Tuyền cùng Tiêu Cửu Thành cũng đều đỏ mắt theo.
"Mẹ, con đáp ứng mẹ, con sẽ suy nghĩ lại thật kỹ." Tiêu Cảnh Tịch đương nhiên biết mẹ vì mình quan tâm không thôi, nàng cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, nói chung vẫn là do phụ thân từ nhỏ dạy bảo danh tiết quan trọng, nhưng là bây giờ Nghiêu nhi cùng mẫu thân đều nặng như danh tiết, mà lại cũng như Cửu Thành nói, nàng nếu như không gả cũng không có danh tiết gì để nói.

Tiêu Cửu Thành gặp tỷ tỷ rốt cục mềm lòng, liền biết việc này đã thành hơn phân nửa, nàng vì hạnh phúc cả đời tỷ tỷ cũng coi như đã vắt óc suy tính.

"Mẹ, hôm nay chúng ta một nhà đoàn tụ, đừng khóc, hẳn nên cười mới đúng." Tiêu Cửu Thành nói.

"Cửu Thành, ngươi cùng Độc Cô Thành cũng thành hôn đã ba năm, làm sao bụng còn chưa có thai đây?" Tiêu Nghệ Tuyền hết sức quan tâm hỏi, kỳ thật nội tâm có phần đắc ý khoe khoang.
——

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Nghệ Tuyền: Rốt cục để cho ta phong quang một hồi.

Tiêu Cửu Thành: Được a, liền để tỷ tỷ làm nhân vật chính một chương.

Thiên Nhã: Cũng không thấy muội muội của ngươi là ai à? Mary Sue nữ chính đó!