Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 74




"Ngươi... nói bậy... ta sao có thể cố ý..." Lục Ngưng Tuyết đề cao âm lượng, khuôn mặt bỏ đừng cãi lại, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy có vài phần chột dạ.

Tiêu Cửu Thành dùng ánh mắt người làm sao gạt được ta nhìn Lục Ngưng Tuyết, Lục Ngưng Tuyết xấu hổ, mặt đỏ đến muốn bốc khói.

"Đây là chuyện tốt, Tô Thanh Trầm sau khi biết những chuyện ngươi làm mà không có vạch trần, không để ngươi khó xử cùng xấu hổ, không thể không nói nàng đối với ngươi săn sóc vô cùng." Tô Thanh Trầm biết Lục Ngưng Tuyết thích nữ sắc, không những không xa lánh Lục Ngưng Tuyết mà còn không ngại để Lục Ngưng Tuyết lần nữa vào ở trong phòng nàng, có thể thấy Tô Thanh Trầm đối với Lục Ngưng Tuyết tuyệt đối là có tình, hơn nữa dựa vào biểu hiện Tô Thanh Trầm nhìn mình vừa rồi, Tiêu Cửu Thành chắc chắn Tô Thanh Trầm có tình cảm với Lục Ngưng Tuyết còn là loại tình cảm mà Lục Ngưng Tuyết mong muốn, chỉ là cảm tình mười mấy năm sớm chiều sống chung, bất tri bất giác biến chất nên Tô Thanh Trầm rất khó phát hiện. Trừ khi có cơ hội, chẳng hạn như đánh mất nó, giống như lúc trước mình ái mộ Thiên Nhã mà không biết, cho đến khi Thiên Nhã chết mới lĩnh ngộ được tình cảm của mình.

"Đại sư tỷ luôn luôn đối xử với ta rất tốt, nàng là người thiện lương như vậy." Lúc Lục Ngưng Tuyết nói đến Tô Thanh Trầm, ái mộ chất chứa trong ánh mắt không thể che giấu, tâm tình vừa vui sướng vừa chua xót.

"Ngươi chỉ cần nói, ngươi có muốn nàng hay không? Có muốn nàng đáp lại tình cảm không?" Tiêu Cửu Thành hỏi, lấy cá tính của Lục Ngưng Tuyết, nàng cùng Tô Thanh Trầm cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy mà lãng phí cả đời.

"Đương nhiên muốn!" Cái này còn cần hỏi sao? Nàng nằm mơ cũng nghĩ đến.

"Vậy ngươi làm theo những gì ta nói, bảo đảm ngươi sẽ ôm được mỹ nhân về." Tiêu Cửu Thành nghĩ dù sao việc này nàng cũng đã can thiệp, vậy đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên vậy.

"Thật sao?" Lục Ngưng Tuyết nghi ngờ nhìn Tiêu Cửu Thành, luôn cảm thấy làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.
"Nếu ngươi đã tuyệt vọng như thế, sao không đánh cuộc một lần đi?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại.

Lục Ngưng Tuyết nghĩ đến nàng lại bị Đại sư tỷ đuổi khỏi phòng nàng, và sẽ không bao giờ có cơ hội tiến vào đó nữa, Lục Ngưng Tuyết cũng quyết định bất cứ giá nào cũng phải đánh cuộc một lần.

Tô Thanh Trầm khắc chế du͙ƈ vọиɠ muốn đi gõ cửa, Tiêu Cửu Thành đi vào đã gần hai canh giờ, hai canh giờ này làm Tô Thanh Trầm cảm thấy lâu chưa từng thấy. Tô Thanh Trầm có bình tĩnh đến đâu cũng không còn kiên nhẫn, nàng không quan tâm Tiêu Cửu Thành có phải Thái Hậu hay không, chuẩn bị đi gõ cửa, lúc nàng vừa nâng tay lên thì Tiêu Cửu Thành từ phòng Lục Ngưng Tuyết bước ra. Tiêu Cửu Thành giống như vừa mặc mới mặc xiêm y, đang sửa sang lại cho tốt.

"Nên dùng cơm trưa rồi." Tô Thanh Trầm tìm một lấy cớ giải thích nguyên nhân bản thân mình xuất hiện, liếc mắt vào phòng thì nhìn thấy Lục Ngưng Tuyết đang ngồi ở mép giường, xiêm y cũng có chút loạn. Nghĩ đến sự tình có khả năng phát sinh giữa Tiêu Cửu Thành và Lục Ngưng Tuyết, trong lòng Tô Thanh Trầm càng thêm u ám, nhưng đối mặt với Tiêu Cửu Thành lại không phát tác được.
"Ta không dùng bữa trong quan, vựa vặn ta đang muốn tìm Đại sư tỷ thương lượng một việc." Tiêu Cửu Thành vẻ mặt suиɠ sướиɠ nói với Tô Thanh Trầm.

"Chuyện gì?" Tô Thanh Trầm trước kia đối với Tiêu Cửu Thành rất có hảo cảm, hiện giờ nhìn Tiêu Cửu Thành chỉ cảm thấy chán ghét, chỉ hy vọng người này vĩnh viễn không cần xuất hiện ở Thanh Phong Quan nữa. (Tội nghiệp chị Chín ghê, muốn làm việc tốt mà hết bị bảo bảo dỗi đến bị người ta ghét đến không muốn nhìn mặt hà)

"Là thế này, sắp tới ta phải trở về kinh, Ngưng Tuyết rất có thiên phú vẽ tranh, tính tình lại đơn thuần làm ta yêu thích, cho nên ta muốn để Ngưng Tuyết theo ta hồi cung." Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa nghiêm túc quan sát biểu tình của Tô Thanh Trầm, chỉ thấy sắc mặt Tô Thanh Trầm trầm xuống, quả nhiên là không tình nguyện
"Ngưng Tuyết tính tình đơn thuần, lại không thông thế tục, tựa như một đứa trẻ sơ sinh lúc nào cũng cần người chăm sóc, ta sợ nàng khó có thể sinh tồn trong cung." Tô Thanh Trầm theo bản năng cự tuyệt, mặc kệ giữa Lục Ngưng Tuyết và Tiêu Cửu Thành có tư tình hay không nàng đều không muốn để Lục Ngưng Tuyết theo Tiêu Cửu Thành rời đi. Nếu Tiêu Cửu Thành toàn tâm toàn ý đối với Lục Ngưng Tuyết thì cũng thôi đi, nhưng Tiêu Cửu Thành đã qua lại cùng Độc Cô Thiên Nhã, Độc Cô Thiên Nhã lại ghen tị như vậy, Lục Ngưng Tuyết nơi nào có thể ứng phó được. Hơn nữa, hôm nay Tiêu Cửu Thành chân trong chân ngoài, trở lại hoàng cung sợ là trái ôm phải ấp, hiện tại Lục Ngưng Tuyết đối với Tiêu Cửu Thành chỉ là đồ mới lạ nhất thời. Nàng sao có thể trơ mắt nhìn Lục Ngưng Tuyết nhảy vào hố lửa đây!
"Ta biết bản thân mình, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định có thể bảo hộ nàng một đời chu toàn, cũng để nàng phát huy hết tài năng của mình, nếu để nàng mai một tại đây thì thật đáng tiếc." Tiêu Cửu Thành son sắt hứa hẹn.

"Thái Hậu ngài trăm công ngàn việc, một cái họa sư nhỏ nhỏ sao lại đáng giá để ngươi hao tổn tâm huyết đây?" Tuy rằng Tiêu Cửu Thành hứa hẹn như thế, nhưng Tô Thanh Trầm vẫn cảm thấy không yên tâm, nếu không phải tự mình chăm sóc thì nàng đều không yên tâm.

"Ngưng Tuyết hiện tại chỉ là một tiểu họa sư, chỉ cần theo ta hồi cung, liền có thể nổi danh khắp thiên hạ, Tô đạo trưởng đừng coi thường tài hoa của Ngưng Tuyết. Ta dùng uy nghiêm của Thái Hậu hướng ngươi đảm bảo sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, Tô đạo trưởng cứ việc yên tâm đi." Tiêu Cửu Thành lại nói.
"Ngưng Tuyết cá tính đơn thuần, không tranh với đời, ta cảm thấy nàng vẫn nên lưu tại Thanh Phong Quan sẽ tốt hơn. Nếu Thái Hậu yêu quý tài hoa của Lục Ngưng Tuyết, ta chắc chắc đem họa tác của nàng đưa đến kinh thành cho ngươi." Tô Thanh Trầm lại lần nữa cự tuyệt nói.

Tô Thanh Trầm lại cự tuyệt, làm Tiêu Cửu Thành khẽ nhíu mày.

"Nghe nói hơn mười mấy năm qua, Tô đạo trưởng cùng Ngưng Tuyết đêm nào cũng ngủ cùng nhau, tư tình thâm hậu, Tô đạo trưởng lại nhiều lần cự tuyệt, chẳng lẽ là có tư tâm, không đành lòng để Lục Ngưng Tuyết theo ta rời đi? Nếu là như thế, quân tử không đoạt đồ của người khác, bổn cung cũng sẽ không cường đoạt đi." Tiêu Cửu Thành nhìn Tô Thanh Trầm nghi hoặc nói.

Tô Thanh Trầm rõ ràng nghe ra được ý tứ của Tiêu Cửu Thành, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trong lòng có loại chột dạ không thể giải thích, nhưng lại cảm thấy vô lý, mình cần gì chột dạ chứ.
"Ta cùng Ngưng Tuyết quen biết mười mấy năm, tình như tỷ muội, tư nhiên ta sẽ vì nàng mà suy nghĩ tốt xấu, nếu nương nương có thể hộ nàng một đời chu toàn để nàng thi triển hết tài năng, đây hiển nhiên là chuyện tốt. Về phần Ngưng Tuyết có muốn vào cung hay không thì còn phải xem ý tứ của chính nàng ấy." Tô Thanh Trầm không thừa nhận mình có tư tâm.

"Nếu Tô đạo trưởng nói như vậy, ta liền an tâm rồi, việc này ta đã cùng Ngưng Tuyết nói qua, nhưng Ngưng Tuyết vẫn chưa cho ta câu trả lời, nói là muốn suy xét thêm một chút nên ta cho nàng ba ngày. Trong ba ngày này, làm phiền Tô đạo trưởng giúp ta khuyên bảo Ngưng Tuyết." Tiêu Cửu Thành phó thác cho Tô Thanh Trầm.

"Tự nhiên sẽ giúp thái hậu khuyên bảo." Tô Thanh Trầm trả lời vô cùng miễn cưỡng.

"Rất tốt." Tiêu Cửu Thành cười nói.
Sau khi Tiêu Cửu Thành rời khỏi, sắc mặt Tô Thanh Trầm lập tức trở nên âm trầm, đẩy cửa vào phòng Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết tuy rằng quyết định đánh cuộc một lần và làm theo những gì Tiêu Cửu Thành nói, nhưng nàng chưa từng lừa gạt Đại sư tỷ nên vẫn thấy rất lo sợ, đặc biệt là thấy sắc mặt Đại sư tỷ chưa bao giờ khó coi như thế, liền cảm thấy bất an cùng hoảng loạn. Chính sự bất an cùng hoảng loạn của nàng rơi vào mắt Tô Thanh Trầm liền bị hiểu thành vì bị bắt gian tại giường nên mới vậy, đặc biệt Tô Thanh Trầm nhìn thấy vết đỏ trên cổ Lục Ngưng Tuyết vừa rồi bị Tiêu Cửu Thành véo, còn có nệm chăn hỗn độn trên giường, Lục Ngưng Tuyết thì quần áo bất chính, Tô Thanh Trầm chỉ thấy trong lòng như lửa đốt. Đương nhiên giờ lúc này Tô Thanh Trầm không cho rằng đây là ghen tuông, mà nghĩ vì Lục Ngưng Tuyết không tự trọng nên sinh khí.
Lục Ngưng Tuyết cũng chú ý tới ánh mắt của Đại sư tỷ dừng trên cổ mình và trên giường, biết Đại sư tỷ có thể nghĩ đến cái gì, lại nhớ Đại sư tỷ biết việc mình thủ dâʍ, trên mặt lập tức đỏ lên.

Lục Ngưng Tuyết đỏ mặt bị Tô Thanh Trầm lý giải thành, nàng xấu hổ về chuyện cẩu thả của bản thân cùng Tiêu Cửu Thành, điều này làm cho Tô Thanh Trầm có loại khí huyết dâng lên, lửa giận công tâm.

"Ngươi không biết tự trọng như vậy sao, chỉ cần là nữ nhân, đều có thể sao?" Tô Thanh Trầm ghen tức đến mức không lựa lời mà chất vấn Lục Ngưng Tuyết.

Sắc mặt Lục Ngưng Tuyết tái đi khi nghe những chất vấn đầy tổn thương từ Tô Thanh Trầm, sau đó nàng nhìn Tô Thanh Trầm với đôi mắt ngấn lệ. Đại sư tỷ chưa bao giờ nói những lời đả ngươi người khác như thế, chẳng lẽ giống như Tiêu Cửu Thành nói, sư tỷ đang ghen sao? Lục Ngưng Tuyết bị lời nói của Tô Thanh Trầm làm cho đau lòng, nhưng trong nổi đau có vài phần hy vọng.
Tô Thanh Trầm thấy Lục Ngưng Tuyết như vậy, mới ý thức được lời mình nói có chút nặng, sắc mặt mới hơi hơi hòa hoãn một chút.

"Nàng không phải người bình thường, thân phận bối cảnh đều thập phần phức tạp, không phải ngươi có thể ứng đối được, hơn nữa quan trọng nhất chính là nàng không thể đối đãi ngươi toàn tâm toàn ý, tại sao ngươi vẫn không hiểu?" Tô Thanh Trầm ngữ khí không khỏi có chút bất đắc dĩ nói.

"Nàng không thể đãi ta toàn tâm toàn ý thì thế nào chứ? Dù sao ta cũng không thể đãi nàng toàn tâm toàn ý. Người ta ái mộ vĩnh viễn sẽ không tiếp thu ta, ta có thể làm gì bây giờ đây?" Lục Ngưng Tuyết vẻ mặt khổ sở nhìn Tô Thanh Trầm hỏi.

Tô Thanh Trầm bị Lục Ngưng Tuyết hỏi lại, liền không nói nên lời cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Cho dù thế thì ngươi cũng không thể liều lĩnh như vậy!" Một lúc lâu sau, Tô Thanh Trầm cảm thấy chính mình vẫn là không thể mặc kệ Lục Ngưng Tuyết.
"Nàng cho ta một ít dịu dàng cùng an ủi, có thể thương hại ta, yêu ta, còn có thể hiểu ta. Trước giờ ta không đòi hỏi gì nhiều, vậy thì có gì không tốt chứ?" Lục Ngưng Tuyết làm như bất chấp tất cả nói, phải biết rằng những lời này đều là Tiêu Cửu Thành dạy nàng, lúc nói những lời này, trong lòng nàng không có nghĩ như thế.

"Cho nên, ngươi muốn cùng nàng đi phải không?" Tô Thanh Trầm nghe Lục Ngưng Tuyết những lời này, trong lòng thập phần không dễ chịu, nhưng nàng biết mình không thể đáp lại những gì Lục Ngưng Tuyết mong muốn, vậy có lẽ mình nên để nàng rời đi.

"Ta luyến tiếc Đại sư tỷ, nhưng chỉ cần ta còn ở Thanh Phong Quan một ngày, ta sẽ không khắc chế được ái mộ cùng khát vọng đối với Đại sư tỷ, ta vẫn luôn đau khổ mà kìm nén, không lúc nào mà không khát vọng Đại sư tỷ, thậm chí trong đêm khuya thanh vắng, ta khắc chế không được muốn thân cận, muốn hôn môi, muốn vuốt ve Đại sư tỷ, còn muốn cùng Đại sư tỷ da thịt thân mật. Ta biết Đại sư tỷ một lòng hướng đạo, nhưng ta chỉ là một tục nhân, còn là một tầm thường tục nhân, nên không tránh khỏi thất tình lục dục. Trước đây ta không dám nói gì với Đại sư tỷ, một chút tâm tư cũng không dám để Đại sư tỷ biết vì sợ Đại sư tỷ sẽ ghét bỏ ta, hiện giờ thì không cần lo lắng nữa, chỉ cần đem hết những gì trong lòng nói cho Đại sư tỷ, sau đó cho dù Đại sư tỷ ghét bỏ ta thì cũng không còn phiền lòng khi nhìn thấy ta nữa..." Lục Ngưng Tuyết nói nhưng lời này, nửa đoạn đầu là Tiêu Cửu Thành dạy nàng nhưng cũng chính là tiếng lòng nàng, vì thế nói một hồi liền nhịn không được mà đem suy nghĩ của mình nói ra hết. Càng nói càng xúc động, hốc mắt phiếm hồng, dựa vào sắp phải chia ly mà nói hết những tương tư cất giấu
Tô Thanh Trầm nghe Lục Ngưng Tuyết nói xong, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng Lục Ngưng Tuyết, nàng biết hiện tại Lục Ngưng Tuyết đang rất thống khổ, có lẽ nàng ấy rời đi nơi này chỉ vì muốn giải thoát, nhưng nàng không yên tâm để Lục Ngưng Tuyết theo Tiêu Cửu Thành, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành sẽ không giống mình cẩn thận chiếu cố Lục Ngưng Tuyết, cũng có lẽ còn có luyến tiếc, dù sao các nàng sớm chiều ở chung mười mấy năm, nhưng Lục Ngưng Tuyết muốn thất tình lục dục, nàng cho nổi sao? Tô Thanh Trầm nàng nên làm cái gì bây giờ, chỉ cảm thấy trong lòng thực sự rối bời.

Lục Ngưng Tuyết nhìn Tô Thanh Trầm lẳng lặng rời đi, quỳ rạp xuống đất bắt đầu khóc nức nở, nàng cảm thấy có lẽ rời khỏi đây là lựa chọn đúng đắn, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa Đại sư tỷ, nàng cho rằng bản thân yên lặng bên cạnh Đại sư tỷ là đủ rồi, nhưng nàng biết giống như vừa rồi nàng nói, chỉ cần còn ở Thanh Phong Quan, nàng sẽ thời thời khắc khắc mà hy vọng xa vời khát khao Đại sư tỷ, đây là chuyện nàng không thể khống chế được. Nàng không thể bởi vì sự ích kỷ của mình mà trở thành gánh nặng của Đại sư tỷ. Vốn dĩ Lục Ngưng Tuyết chỉ khóc một chút nhưng nghĩ đến phải thật sự rời khỏi này thì Lục Ngưng Tuyết lớn tiếng khóc rống lên, tiếng khóc vô cùng bất lực cùng tuyệt vọng.
Ở bên ngoài, Tô Thanh Trầm còn chưa đi xa nghe được tiếng khóc của Lục Ngưng Tuyết, không biết thế nào mà hốc mắt cũng có chút hồng, nàng không ngờ rằng mình lại cảm thấy đau khổ vì Lục Ngưng Tuyết.

Ba ngày này đối với Lục Ngưng Tuyết hay Tô Thanh Trầm mà nói đều vô cùng gian nan, ba ngày ba đêm, hai người cơ hồ không thể nào nhắm mắt. Ban ngày có chạm mặt cũng không có gì để nói, nhưng tuyệt vọng cùng thống khổ trong mắt Lục Ngưng Tuyết, Tô Thanh Trầm lại không thể làm như không thấy.

Ba ngày này, nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng rất ngắn, càng đến gần ngày thứ ba, Tô Thanh Trầm càng hoảng loạn, thậm chí là lo được lo mất. Ngay cả những nữ quan cũng nhận thấy cảm xúc Tô Thanh Trầm không thích hợp.

"Đại sư tỷ cùng Lục Ngưng Tuyết có chuyện gì vậy?" Các nữ quan lén thảo luận với nhau, kỳ thật trong mắt các nàng thì Đại sư tỷ cùng Lục Ngưng Tuyết đã là một đôi rồi. Dù sao họ đã sống cùng nhau mười mấy năm, hơn nữa ngày thường Đại sư tỷ che chở Lục Ngưng Tuyết không ít chuyện, nói không có gì các nàng tin mới kỳ quái. Bất quá, hầu hết những nữ quan ở đây đều là những người số khổ, cho nên đối với chuyện nữ nữ yêu nhau cũng rất bao dung. Hơn nữa, mấy năm nay, các nàng đều nhận ân tình của Tô Thanh Trầm.
"Chắc là do cãi nhau, Tiêu phu nhân kia rõ ràng coi trọng Lục Ngưng Tuyết, mà Lục Ngưng Tuyết cũng thật không có lương tâm, cũng không nghĩ tới Đại sư tỷ tốt, cho dù nữ nhân kia có dung mạo xinh đẹp hơn Đại sư tỷ, lại có quyền có thế cũng không thể chân trong chân ngoài như vậy..." Một nữ quan khác nói.

"Đại sư tỷ cũng quá dung túng Lục Ngưng Tuyết, nếu là ta, làm sao cho phép Lục Ngưng Tuyết ở một mình với nữ nhân khác..."

"Ta cảm thấy Ngưng Tuyết không phải là người như vậy, nhất định là có cái gì hiểu lầm..."

Lúc Tô Thanh Trầm nghe mấy cái thảo luận này thì lòng ngũ vị tạp trần, nàng cho rằng chính mình cũng Lục Ngưng Tuyết là thanh thanh bạch bạch, không ngờ rằng trong mắt các sư muội thì nàng cùng Lục Ngưng Tuyết đã sớm không trong sạch. Từ trước tới giờ, nàng luôn cho rằng thanh giả tự thanh, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy không chắc chắn, nàng cùng Lục Ngưng Tuyết thật sự có thể hoàn toàn trong sạch sao? Nếu không, trong ba ngày này, mỗi khi nghĩ đến Lục Ngưng Tuyết sẽ cùng Tiêu Cửu Thành rời đi thì nàng đã không khó chịu như vậy. Nàng cho rằng mình đối với Lục Ngưng Tuyết chỉ là luyến tiếc tình nghĩa mười mấy năm qua mà thôi.
Nội tâm Tô Thanh Trầm còn đang ở rối rắm hỗn độn, nhưng thời gian không đợi nàng đem tình cảm của mình với Lục Ngưng Tuyết làm sáng tỏ, Tiêu Cửu Thành đã đến.

Tiêu Cửu Thành thấy Tô Thanh Trầm cùng Lục Ngưng Tuyết hai người đều dị thường tiều tụy, liền biết hai người rối rắm cùng thống khổ không ít.

Tiêu Cửu Thành vào Lục Ngưng Tuyết phòng, chỉ thấy Lục Ngưng Tuyết bị bao phủ trong bóng tối.

"Thua cuộc rồi..." Khi Lục Ngưng Tuyết nói ra ba chữ này, nước mắt lại lần nữa không kìm được mà rơi xuống.

"Vậy ngươi muốn đi theo ta hay không? Nhà ta gia nghiệp lớn mạnh, thêm cái miệng ăn cũng không đáng ngại." Tiêu Cửu Thành nói, nàng không cảm thấy Lục Ngưng Tuyết đã thua, chỉ là đi vào chỗ chết để trùng sinh, có lẽ Lục Ngưng Tuyết thật sự đi rồi thì Tô Thanh Trầm mới có thể chân chính cảm nhận đã mất đi Lục Ngưng Tuyết. Nếu đi rồi mà Tô Thanh Trầm không tỏ vẻ gì thì Lục Ngưng Tuyết lưu lại cũng vô nghĩa mà thôi, lúc đó sẽ càng thêm thương tâm.
"Được, ta đi theo ngươi." Lục Ngưng Tuyết gật đầu nói, trong lòng nàng cảm kích Tiêu Cửu Thành đã chấp nhận thu lưu mình, nhưng mà càng nhiều hơn chính là thống khổ.

"Vậy thu thập một chút, theo ta đi đi." Tiêu Cửu Thành thấy Lục Ngưng Tuyết thật sự đáng thương, tâm tư của Lục Ngưng Tuyết lúc này nàng có thể lý giải, nàng cũng đã trải qua thời gian tuyệt vọng như vậy, cho nên thái độ của nàng dịu đi rất nhiều, không đành lòng bỏ đá xuống giếng.

Lần này Tiêu Cửu Thành ở lại không lâu lắm liền mang theo Lục Ngưng Tuyết đi ra. Tô Thanh Trầm ở hậu viên Thanh Phong Quan nhìn Tiêu Cửu Thành nắm tay Lục Ngưng Tuyết, nhưng khiến nàng để tâm chính là Lục Ngưng Tuyết đeo trên lưng một cái tay nải, đôi mắt phiếm hồng khiến nàng đau lòng, nàng biết Lục Ngưng Tuyết đã quyết định cùng đi với Tiêu Cửu Thành. Tô Thanh Trầm cảm thấy tâm trạng nặng nề như tảng đá lớn đè lên, âm u khó chịu. Từ hốc mắt đỏ hoe của Lục Ngưng Tuyết, nàng biết Lục Ngưng Tuyết không muốn đi, nàng muốn nói với Lục Ngưng Tuyết không muốn đi thì không cần đi, chỉ là nàng nói không nên lời, nàng biết nàng lưu lại Lục Ngưng Tuyết có nghĩa đáp ứng những gì mà Lục Ngưng Tuyết mong muốn.
"Ngươi cùng Tô đạo trưởng nói lời cáo biệt đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi." Tiêu Cửu Thành buông tay Lục Ngưng Tuyết ra, quan tâm để lại một mình Lục Ngưng Tuyết cùng Tô Thanh Trầm, chính mình đi ra ngoài đạo quan chờ.

"Đại sư tỷ, ta phải đi rồi." Lục Ngưng Tuyết miễn cưỡng cười nói nói đối Tô Thanh Trầm nói, nhưng nhìn Tô Thanh Trầm, nước mắt nàng lại rơi.

"Nếu ngươi đã quyết định, ta cũng chỉ có thể chúc ngươi mọi chuyện tốt đẹp." Tô Thanh Trầm cũng ra vẻ nhẹ nhàng đáp lại.

"Cảm ơn Đại sư tỷ, ta đi đây." Lục Ngưng Tuyết sợ tâm tình mình sụp đổ, nhanh chóng quay đầu đi.

Tô Thanh Trầm thấy thân thể Lục Ngưng Tuyết run nhè nhẹ, trong lòng cũng cảm thấy chua xót vô cùng.

"Chờ đã..." Lục Ngưng Tuyết đi được vài bước, Tô Thanh Trầm nhịn không được mà gọi Lục Ngưng Tuyết.
Lục Ngưng Tuyết nghe được Tô Thanh Trầm thanh âm, lập tức trong lòng dâng lên một chút hy vọng.

"Nếu ở bên ngoài trả qua không tốt, có thể tùy thời trở về, Thanh Phong Quan lúc nào cũng hoan nghênh ngươi." Tô Thanh Trầm vốn muốn giữ lại Lục Ngưng Tuyết, nhưng lời đã muốn ra khỏi miệng thì lại nuốt vào, thay đổi một câu.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, Lục Ngưng Tuyết tức khắc lệ rơi đầy mặt.

"Ân." Lục Ngưng Tuyết đáp, nhanh chóng bước ra khỏi Thanh Phong Quan.

Tô Thanh Trầm nhìn bóng dáng Lục Ngưng Tuyết rời đi, trong lòng như bị thứ gì đào rỗng, không tự giác mà đi theo Lục Ngưng Tuyết đến cổng Thanh Phong Quan, sau đó trơ mắt nhìn Lục Ngưng Tuyết từng bước từng bước đi về hướng Tiêu Cửu Thành, đi đến cổ kiệu Tiêu Cửu Thành đón nàng, sau đó trơ mắt nhìn Lục Ngưng Tuyết ngồi lên kiệu, nhìn kiệu rời đi, một màn này làm tâm Tô Thanh Trầm đau như dao cắt.
Cho đến khi cổ kiệu dần biến mất trong tầm mắt của Tô Thanh Trầm, Tô Thanh Trầm đột nhiện cảm thấy một trậnn khủng hoảng cùng sợ hãi, nàng ý thức được chính mình thật sự sẽ mất đi Lục Ngưng Tuyết. Nghĩ đến sự ân cần của Lục Ngưng Tuyết đối với bản thân mười mấy năm qua, từng cái nhíu mày từng nụ cười kia, Tô Thanh Trầm đột nhiên hiểu được cảm tình của mình đối với Lục Ngưng Tuyết đâu chỉ là tình tỷ muội, nếu không tại sao lại khó chịu như thế. Nàng sớm đã ái thượng Lục Ngưng Tuyết mà nàng không biết, nếu không nàng sẽ không dung túng cho tình cảm của Lục Ngưng Tuyết hết lần này đến lần khác, nghĩ đến đây, Tô Thanh Trầm bất chấp mọi thứ vội vàng đuổi theo xuống núi.

Ở trong kiệu, Tiêu Cửu Thành thấy Tô Thanh Trầm không có đuổi theo, lại nhìn đến Lục Ngưng Tuyết đang khóc thành lệ nhân, trong lòng có chút không đành lòng, nhớ đến mình cùng Thiên Nhã, nghĩ thầm, trên đời này không phải ai cũng may mắn giống mình, trờ về nàng sẽ càng đối tốt với Thiên Nhã. Bất quá, nàng đối với Thiên Nhã luôn rất tốt, hiện tại càng hận không thể đem tâm mình đào ra cấp Thiên Nhã.
"Nếu luyến tiếc như vậy thì trở về đi? Tốt xấu gì cũng có thể ở bên người nàng." Tiêu Cửu Thành nói, Lục Ngưng Tuyết dù có theo mình rời đi cũng sẽ không vui vẻ, Lục Ngưng Tuyết cũng là một người cố chấp, cả đời này sợ là trừ bỏ Tô Thanh Trầm, sẽ không có ai lọt vào mắt nàng nữa. Thà rằng nhìn thấy còn hơn không gặp, nhìn không thấy mới là tuyệt vọng nhất.

Lục Ngưng Tuyết nghe vậy thì đình chỉ rơi lệ, nàng biết bản thân là muốn trở về, muốn lưu lại bên người Đại sư tỷ, cho dù mình sẽ chọc Đại sư tỷ phiền lòng, nàng vẫn muốn trở về, nàng không có vĩ đại như vậy.

"Ta muốn trở về, ta muốn lưu tại bên người nàng." Lục Ngưng Tuyết khóc lóc nói.

"Vậy trở về đi." Tiêu Cửu Thành không ngạc nhiên với lựa chọn của Lục Ngưng Tuyết, giống như năm đó mình cũng từng lựa chọn như vậy, thà rằng làm thϊếp, thà rằng bị nàng chán ghét cùng muốn lưu bên người nàng.
Lục Ngưng Tuyết hướng Tiêu Cửu Thành quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau đó liền xuống kiệu.

Lúc này, Tô Thanh Trầm cũng từ phía sau đuổi theo, truy đến tóc đều rối loạn, Lục Ngưng Tuyết chưa từng thấy qua Đại sư tỷ chật vật như vậy, Lục Ngưng Tuyết không dám ôm hy vọng quá lớn, vì cảm giác thất vọng vừa rồi vẫn còn mới mẻ, nàng nghĩ có lẽ Đại sư còn lời chưa giao phó xong, còn nàng thì đang muốn tìm cái cớ nói mình không đi nữa.

Tô Thanh Trầm nhìn Lục Ngưng Tuyết, trực tiếp đi tới ôm lấy Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết ngây ngốc để Tô Thanh Trầm ôm, không thể tin mà mở to hai mắt.

"Ngươi muốn làm phàm phu tục tử, vậy ta theo ngươi." Tô Thanh Trầm gắt gao ôm Lục Ngưng Tuyết nói, có loại cảm giác mất đi lại tìm được, trên đường đuổi theo nàng đã nghĩ, chỉ cần Lục Ngưng Tuyết lưu lại nàng có thể mặc kệ cái gì giới luật thanh quy.
Lục Ngưng Tuyết không thể tin những gì mình nghe được, nước mắt nàng như ngọc vỡ vụ, nhưng lần này nàng khóc vì quá vui sướng.

Tiêu Cửu Thành nhìn Tô Thanh Trầm Lục Ngưng Tuyết đang ôm nhau, không khỏi khẽ mĩm cười, nàng buông mành để kiệu phu tiếp tục nâng kiệu xuống núi.