Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 73




Sau ngày đó, Lục Ngưng Tuyết luôn cảm thấy Đại sư tỷ có điểm kỳ quái, nhưng lại không nói ra được kỳ quái chỗ nào.

Chờ sau khi những phòng mới của Đạo quan lần lượt tu sửa xong, Tô Thanh Trầm lại lần nữa tìm lý do để Lục Ngưng Tuyết dọn ra khỏi phòng mình.

"Hiện giờ đạo quan có rất nhiều sương phòng, ngươi có thể tùy tiện chọn một phòng làm phòng mới của ngươi." Tô Thanh Tầm nghĩ rằng như vậy thì Lục Ngưng Tuyết muốn làm cái gì liền làm cái đó, mình cũng đỡ phải phiền lòng, ít nhất Tô Thanh Trầm cảm thấy những hành vi đó của Lục Ngưng Tuyết đã ảnh hưởng đến nàng. Ban đêm chỉ cần có chút động tình, nàng đều bị đánh thức cho đến khi Lục Ngưng Tuyết xong việc mới có thể đi vào giấc ngủ. Lục Ngưng Tuyết thường xuyên túng dục thì xuân quang đầy mặt, còn nàng thì hốc mắt biến đen.

Lời này đối với Lục Ngưng Tuyết mà nói như sét đánh giữa trời quang, nàng khổ sở nhìn Tô Thanh Trầm. Lục Ngưng Tuyết không ngốc, lúc nàng một lần nữa dọn vào phòng Đại sư tỷ thì Đạo quan đã có phòng trống, hơn nữa trước đó thái độ của Đại sư tỷ đối với mình có biến hóa, nàng luôn cảm thấy đây không phải nguyên nhân thật sự.

"Đại sư tỷ, ta làm sai cái gì, ngươi cùng ta nói, ta đều có thể sửa!" Lục Ngưng Tuyết ngữ khí gần như muốn khóc, nàng sợ nhất là Đại sư tỷ lạnh nhạt nàng.

"Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta không có ý muốn xa lánh người, chỉ là cảm thấy hiện tại đạo quan có nhiều phòng như vậy cùng không nên lãng phí. Ngươi một người một phòng, cũng có thể an tâm vẽ tranh." Tô Thanh Trầm không thể vạch trần Lục Ngưng Tuyết thường xuyên khinh nhờn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của nàng, cho nên chỉ có thể tùy ý tìm một cái cớ.
"Đại sư tỷ..." Lục Ngưng Tuyết nghĩ thầm chẳng lẽ trong lòng Đại sư tỷ thật sự không cách nào tiếp thu việc mình ái mộ nàng sao? Để mình lần nữa dọn vào là vì Đại sư tỷ quá thiện lương, nỗ lực tiếp thu mình thật sự yêu thích nữ tử, nhưng thực tế là Đại sư tỷ lại không có biện pháp miễn cưỡng chính mình. Nghĩ như vậy, sắc mặt Lục Ngưng Tuyết xám như tro tàn, cảm thấy dị thường mất mát cùng khổ sở.

Tô Thanh Trầm thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Lục Ngưng Tuyết, thoạt nhìn thập phần mất mát, trong lòng liền căng thẳng, vô cùng không đành lòng nhưng nàng nghĩ bản thân không thể mềm lòng, nếu như nàng không thể đáp lại Lục Ngưng Tuyết thì không nên để Lục Ngưng Tuyết càng lún càng sâu.

"Đừng khổ sở, ngươi và ta mỗi ngày đều ở đạo quan, cùng không phải không thấy mặt, ngươi tìm ngày nào đó thuận tiện liền dọn đến gian phòng mà ngươi thích đi." Tô Thanh Trầm ra vẻ nhẹ nhàng nói, làm như nàng không để ý chuyện Lục Ngưng Tuyết dọn ra ngoài.
"Đại sư tỷ, ta biết rồi, ngày mai ta liền dọn đi." Lục Ngưng Tuyết không muốn làm Đại sư tỷ khó xử, nàng nghĩ Đại sư tỷ nhất định không kiên nhẫn chờ mình dọn đi, nghĩ như vậy nên lòng Lục Ngưng Tuyết đau như dao cắt.

Tô Thanh Trầm có thể cảm thấy Lục Ngưng Tuyết khổ sở, điều này làm cho nàng đau lòng, nàng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Đêm đó, Lục Ngưng Tuyết như thế nào cùng ngủ không được, còn Tô Thanh Trầm thì giả vờ như đã ngủ say.

Lục Ngưng Tuyết ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tô Thanh Trầm, nàng cảm thấy mình sẽ không bao giờ có cơ hội ngắm Đại sư tỷ như thế này nữa, nghĩ đến Đại sư tỷ thiện lương cùng khó xử, lại nghĩ đến sư tuyệt vọng của bản thân không được tiếp nhận, Lục Ngưng Tuyết âm thầm rơi lệ.

Tô Thanh Trầm chỉ là giả bộ ngủ, tất nhiên biết rằng Lục Ngưng Tuyết chằm chằm nhìn mình, điều này khiến cho tâm trạng của Tô Thanh Trầm trở nên đặc biệt khó chịu, Lục Ngưng Tuyết dị thường làm nàng cảm thấy mình giống như một người xấu, mà tất cả những gì nàng đối với Lục Ngưng Tuyết đều quá tàn nhẫn.
Thấy Lục Ngưng Tuyết nhìn chằm chằm mình gần hai canh giờ còn chưa chịu đi ngủ, Tô Thanh Trầm cuối cùng nhịn không được mà mở mắt ra, lại thấy Lục Ngưng Tuyết lệ rơi đầy mặt, cũng không biết đã khóc bao lâu. Lục Ngưng Tuyết thoạt nhìn nhu nhược lại đáng thương, làm Tô Thanh Trầm lại mềm lòng, nàng luôn không thể nhẫn tâm với Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết thấy Tô Thanh Trầm đột nhiên mở mắt, nhanh chóng lấy tay áo lung tung lau nước mắt, nàng không muốn Đại sư tỷ nhìn thấy mình như vậy, nàng sợ làm Đại sư tỷ khó xử.

"Ngươi khóc bao lâu rồi?" Tô Thanh Trầm hỏi.

"Không có... thật lâu..." Lục Ngưng Tuyết trả lời.

"Ngươi như vậy, giống như ta khi dễ ngươi vậy." Tô Thanh Trầm thở dài nói.

"Không có liên quan đến Đại sư tỷ, tất cả đều là tại ta, Đại sư tỷ, có phải ta làm ngươi thức giấc không? Thực xin lỗi, ta lập tức đi ngủ..." Lục Ngưng Tuyết nhanh chóng đáp lại.
"Ngươi thật sự không muốn dọn đi thì không cần phải dọn." Tô Thanh Trầm cuối cùng cũng mềm lòng nói.

Lục Ngưng Tuyết da mặt cũng không đủ dày, cho nên nàng lắc đầu.

"Đại sư tỷ nếu không muốn cùng ta trụ một phòng, ta sẽ không làm Đại sư tỷ khó xử." Lục Ngưng Tuyết quan tâm nói.

"Vậy đi ngủ đi, ngày mai lại nói, cũng đừng khóc nữa, đừng để ta tỉnh lại lần nữa vẫn nhìn thấy ngươi khóc." Tô Thanh Trầm sờ sờ đầu Lục Ngưng Tuyết nói.

Lục Ngưng Tuyết nghe xong câu này đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân thể chấn động, cả người rơi vào trạng thái xấu hổ không gì sánh được. Nàng thường xuyên làm những chuyện không thể cho ai biết mỗi khi Đại sư tỷ đang ngủ, Đại sư tỷ cũng có khả năng giống như hôm nay mà đột nhiên tỉnh lại, nếu Đại sư tỷ đã biết những gì nàng làm thì nàng có thể hiểu vì sao Đại sư tỷ lại để mình dọn đi. Nghĩ đến khả năng này, hiện giờ Lục Ngưng Tuyết không cám nhìn Tô Thanh Trầm nữa. Nàng nằm xuống, sau đó trùm chăn kín cả đầu, ở trong chăn, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, cảm giác thẹn đến vô pháp gặp người lại ập đến
Tô Thanh Trầm thấy Lục Ngưng Tuyết đem chăn quấn chặt, giống như đang giận dỗi, Tô Thanh Trầm sờ một chút vào khối phồng lên kia rồi thở dài, sau đó lần nữa nằm xuống.

Lục Ngưng Tuyết một đêm không ngủ, Tô Thanh Trầm cũng không sai biệt lắm.

Tô Thanh Trầm thấy sắc trời đã sáng, liền muốn rời giường, chỉ là khi nàng rời giường vẫn thấy Lục Ngưng Tuyết đang bao thành một đoàn.

"Ta rời giường trước, ngươi ngủ tiếp một chút." Tô Thanh Trầm giống ngày thường nói với Lục Ngưng Tuyết.

Bình thường Lục Ngưng Tuyết nhất định sẽ trả lời một tiếng, hôm nay Lục Ngưng Tuyết rõ ràng một đêm không ngủ lại trước sau không hé răng.

Tô Thanh Trầm cho rằng Lục Ngưng Tuyết đang cùng mình sinh khí, cho nên cũng không nói cái gì nữa, sau khi mặc quần áo chỉnh tề liền rời khỏi phòng.
Lục Ngưng Tuyết cảm thấy xấu hổ đến không có dũng khí trả lời Tô Thanh Trầm, ngay cả dũng khí đối mặt với Tô Thanh Trầm cũng không có, hận trời đất không có khe hở để chui vào, không bao giờ ra ngoài nữa.

Sau khi Tô Thanh Trầm rời khỏi, Lục Ngưng Tuyết mới từ trong chăn đi ra, nàng đem tất cả đồ vật của mình đều dọn đi, dọn về tiểu sương phòng trước kia của mình, gian phòng đó cũng đã được sửa chữa qua.

Lúc Tô Thanh Trầm trở về phòng, nàng thấy Lục Ngưng Tuyết đã dọn hết đồ đạc, tuy rằng nàng không cho Lục Ngưng Tuyết tiếp tục ở nơi này, nhưng Lục Ngưng Tuyết sáng nay liền dọn đi như tối qua đã nói. Nhìn căn phòng bỗng trở nên trống trái rất nhiều, trong lòng Tô Thanh Trầm cảm thấy mất mát và phiền muộn không thể giải thích được,

Sau đó, Lục Ngưng Tuyết giống như cố ý tránh đi, mấy ngày nay nàng không thể gặp mặt nàng ấy.
Mấy ngày không thấy Lục Ngưng Tuyết, tâm trạng Tô Thanh Trầm không hiểu vì sao thật u ám, nàng cho rằng mình không cố ý xa lánh Lục Ngưng Tuyết, nhưng Lục Ngưng Tuyết lại cố ý né tránh mình, nàng không thích cảm giác này chút nào.

Trước khi Tiêu Cửu Thành mang Thiên Nhã rời đi, nàng nghĩ đến Lục Ngưng Tuyết, đại công thần cho tình cảm giữa nàng và Thiên Nhã. Vì thế, nàng muốn một mình đến Thanh Phong Quan để cáo biệt cùng Lục Ngưng Tuyết.

Khi Tiêu Cửu Thành đến gặp Lục Ngưng Tuyết, Tô Thanh Trầm trong lòng liền không thoải mái, nhất là khi nàng nhớ đến lần trước hai người trốn trong phòng nghiên cứu những bức nữ nữ xuân cung đồ kia, lại nghĩ tới bộ dáng phóng đãng của Lục Ngưng Tuyết khi thủ dâu, nàng có thể yên tâm mới kỳ quái

"Tô đạo trưởng, hôm nay cũng không nên quấy rầy ta cùng Ngưng Tuyết ở cùng nhau." Tiêu Cửu Thành rõ ràng cảm giác được khi Tô Thanh Trầm lại thấy mình đến tìm Lục Ngưng Tuyết, dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù, rõ ràng Tô Thanh Trầm đã sớm xem Lục Ngưng Tuyết là tài sản riêng của mình.
Tô Thanh Trầm cười nói nàng đương nhiên sẽ không, nhưng là nàng cười đến miễn cưỡng, Tiêu Cửu Thành liếc mắt một cái liền nhìn ra. Tô đạo trưởng thanh tâm quả dục sợ là đã động tình, mà không có nhận ra.

Tiêu Cửu Thành bước vào phòng Lục Ngưng Tuyết, cánh cửa đóng lại, sắc mặt Tô Thanh Trầm liền trở nên thập phần khó coi.

Ngay khi Tiêu Cửu Thành tiến vào phòng liền thấy bộ dạng như chết đi sống lại của Lục Ngưng Tuyết, nghĩ thầm Lục Ngưng Tuyết trừ bỏ vẽ tranh thì đúng là cái gì cũng không biết, Tô Thanh Trầm rõ ràng để ý nàng ta như vậy mà còn không bắt được, thật sự là không biết cố gắng.

"Nói cho ta nghe, gần đây ngươi là Tô Thanh Trầm đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Cửu Thành hỏi sau khi tìm một cái ghế dựa ngồi xuống. Nàng mà không giúp đỡ một phen thì không biết các nhà muốn nháo tới khi nào, tuổi không còn nhỏ, không thể để lãng phí thời gian.
Lục Ngưng Tuyết nhìn Tiêu Cửu Thành, muốn nói lại không dám nói, chuyện xấu hổ như vậy làm sao nàng có thể nói ra đây.

"Ngươi họa nữ nữ xuân cung đồ, thể xác và tinh thần đều phóng đãng, ngày ngày đêm đêm đều khinh nhờn Tô Thanh Trầm, ta đều biết, còn có chuyện gì ngươi không thể nói với ta đâu?" Tiêu Cửu Thành không màng Lục Ngưng Tuyết da mặt mỏng, thẳng thắn hỏi.

Lục Ngưng Tuyết bị chọc trúng tâm sự, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ thành gan heo, nàng cảm thấy Tiêu Cửu Thành con người này thập phần chán ghét, nếu có thể, nàng hy vọng mình sẽ không bao giờ nhìn thấy người này trong đời, bí mật xấu hổ cứ như thế bị vạch trần, không để lại một chút mặt mũi nào.

"Nói đi, ta giúp ngươi phân tích một chút, dù sao thì người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình rất tốt với Lục Ngưng Tuyết, đời này Lục Ngưng Tuyết sẽ cảm kích mình.
Lục Ngưng Tuyết tuy rằng chán ghét Tiêu Cửu Thành, nhưng cũng không phải thật chán ghét mà chỉ thẹn quá hóa giận mà thôi. Chỉ là từ trước tới giờ nàng luôn nhu nhược không chút lực sát thương, nên cho dù có thẹn quá hóa giận cũng không có nổi tính tình gì.

Lục Ngưng Tuyết xác thật trong lòng mê mang thành một đoàn, cũng xác thật cái gì cũng không thể gạt được Tiêu Cửu Thành, vì vậy liền ấp úng đem chuyện giữa nàng và Đại sư tỷ nhất nhất nói ra, khi nói đến chuyện Đại sư tỷ phát hiện chuyện mình thủ dâʍ thì Lục Ngưng Tuyết xấu hổ đến đỏ bừng mặt, chưa kể bên tai, cổ đều hống thấu, mắt càng không dám nhìn đến biểu tình của Tiêu Cửu Thành.

"Không nghĩ tới, ngươi ngày thường nhìn nhát gan như vậy, cũng dám làm chuyện to gan như vậy, kỳ thật là ngươi cố ý làm như vậy? Trong lòng ngươi vẫn không cam lòng đi, vẫn muốn có được Tô Thanh Trầm đi?" Sau khi Tiêu Cửu Thành nghe xong, cười Lục Ngưng Tuyết, liên tục hỏi.