Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 56




"Ai muốn cùng ngươi như vậy..." Thiên Nhã thiếu nữ tâm đối với việc thân mật kia vẫn là lộ ra biểu hiện xấu hổ.

"Thiên Nhã đem ta từ Thanh Phong Quan ôm vào đến khuê phòng, chính là rõ như ban ngày, hiện tại ai cũng biết ta là người của Thiên Nhã, Thiên Nhã hủy ta danh dự, chẳng lẽ muốn không thừa nhận sao?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí giống như tiểu nữ nhân bị bội tình bạc nghĩa vậy.

"Ngươi và ta đều là nữ tử, người khác sẽ không nghĩ lệch đi." Thiên Nhã mới không tin lần làm dáng này của Tiêu Cửu Thành, nàng biết Tiêu Cửu Thành khẳng định là đang trêu đùa mình mới nói như vậy, cho nên Thiên Nhã nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

"Thiên Nhã thật sự không chịu nhận?" Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã, ngữ khí sâu kín nói.

Tiêu Cửu Thành lại nói một lần, cái này làm Thiên Nhã phân không rõ cảm xúc Tiêu Cửu Thành là thật hay giả, nhất thời có chút luống cuống, lần đầu trải qua tình yêu nên nàng thật sự vụng về.

"Hiện tại... ban ngày ban mặt... không tốt lắm..." Thiên Nhã có chút thẹn thùng giải thích, không phải nàng không muốn cùng Tiêu Cửu Thành làm chuyện đó, chỉ là cảm thấy quá xấu hổ khi tắm gội vào ban ngày để làm điều kia.

Tiêu Cửu Thành không nghĩ tới Thiên Nhã sẽ nói như vậy, không khỏi bật cười, cười đến khóe mắt đều có chút nước mắt, có lẽ đây là lần nàng cười thoải mái nhất từ lúc sinh ra đến giờ.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành cười đến lưng không thể đứng thẳng, biết chính mình lại bị Tiêu Cửu Thành giễu cợt, vừa rồi rõ ràng gấp gáp chính là Tiêu Cửu Thành, nhưng bị Tiêu Cửu Thành cười như vậy, làm nàng ngược lại có vẻ gấp gáp, người nghĩ đến chuyện đó là chính nàng, điều này khiến cho Thiên Nhã thập phần xấu hổ cùng buồn bực. Nàng luôn cảm thấy mình mất hơn mười mấy năm ký ức, hoàn toàn không phải đối thủ của Tiêu Cửu Thành. (Thật ra bảo bảo không mất ký ức thì cũng không đấu lại độ mặt dày của chị Chín đâu)

"Không được cười!" Thiên Nhã thẹn quá hóa giận, ra lệnh nói.

"Hảo... không cười... không cười..." Tiêu Cửu Thành biết còn cười nữa thì Thiên Nhã sẽ nổi giận, chính là nàng nhịn không được, nguyên lai nín cười vất vả như vậy.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành nói không cười nhưng vẫn đang cười, quả nhiên liền nổi giận, đối với người thích đùa giỡn như Tiêu Cửu Thành thì không cần động khẩu, trực tiếp động thủ là được, vì muốn phản công nên Thiên Nhã liền như mãnh hổ chụp mồi, lập tức đè Tiêu Cửu thành xuống giường.

Tiêu Cửu Thành bị hành động đột ngột của Thiên Nhã làm cả kinh liền nín cười, thấy biểu tình của Tiêu Cửu Thành, Thiên Nhã rốt cuộc cũng có chút đắc ý.

"Thiên Nhã, không phải nói ban ngày không được sao? Sao lại sốt ruột như vậy?." Tiêu Cửu Thành bị Thiên Nhã đè ở dưới thân, còn không quên nói lời đùa giỡn.

"Câm miệng!" Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành vừa mở miệng nói, liền đặc biệt phiền lòng.

Tiêu Cửu Thành lần này ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói lời nào, nhưng nàng vẫn là mỉm cười nhìn Thiên Nhã.

Thiên Nhã nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Cửu Thành, rõ ràng đang cười nhạo mình nên vẫn là phiền lòng. Bất quá nàng xác nhận không làm gì được Tiêu Cửu Thành, cũng vì chuyện này mà nàng khó chịu, luôn cảm thấy Tiêu Cửu Thành đùa mình giống như chơi đùa con mèo vậy.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã ở khoảng cách gần, gương mặt cực mỹ diễm kia làm lòng Tiêu Cửu Thành ngứa ngáy, vì thế nàng thuận theo khát vọng nội tâm nhẹ nhàng đặt môi lên trán Thiên Nhã, thật nhẹ nhàng và cẩn thận.

Thiên Nhã hơi hơi sửng sốt, luôn cảm thấy thái độ trân trọng của Tiêu Cửu Thành đối với nàng giống như mình là trân bảo của nàng ấy, vì thế Thiên Nhã hiếm khi thuận theo nhắm hai mắt lại, mặc cho môi Tiêu Cửu Thành lại lần nữa rơi xuống mi, mắt, mũi, mặt nàng,...

Tuy rằng hai người trong lòng đạt thành nhận thức chung, không làm chuyện đó giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng là hai người lại nhịn không được muốn thân cận đối phương, dính nhau cả buổi chiều chẳng nói được mấy câu, vẫn là triền miên hôn môi.

Ngọt ngào thời gian luôn là ngắn ngủi như vậy, trời rất nhanh đã tối, Văn Trúc cũng trở về từ Thanh Phong Quan từ sớm.

Nàng thực thức thời, nghe Thuận tẩu nói tiểu thư đem phu nhân kia ôm về phòng mình thì chưa từng ra khỏi phòng, nên Văn Trúc không dám đi quấy rầy, sợ hỏng chuyện xấu của tiểu thư cùng Thái Hậu nương nương. Thẳng đến thời điểm dùng bữa tối, Văn Trúc mới không thể không đi gõ cửa.

"Nương nương, tiểu thư, có thể dùng bữa." Văn Trúc dị thường cung kính cách cánh cửa nói, chỉ là thật lâu không thấy tiểu thư nhà nàng trả lời, vì thế lại nhịn không được đành gõ cửa và nói lại một lần nữa.

"Đã biết." Nguyên lai hai người bên trong phòng viết chữ vun đắp tình cảm, viết viết, không biết thế nào lại hôn nhau, lúc này Tiêu Cửu thành đang ngồi trên đùi Thiên Nhã, hai người dị thường thân mật. Thẳng đến khi Văn Trúc bên ngoài gõ cửa lần thứ hai, hai người mới kết thúc nụ hôn kéo dài này.

Văn Trúc nghe âm thanh tiểu thư cùng bình thường có chút bất đồng, nghĩ thầm quả nhiên các nàng là quan hệ như vậy, Văn Trúc tâm lý lĩnh ngộ liền yên lặng lui ra, ở ngoài sảnh chờ tiểu thư cùng Thái Hậu nương nương ra dùng bữa.

Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành, hai người lần đầu mới nếm thử tư vị tình cảm, nên dây dưa thêm một hồi lâu mới ra khỏi phòng, đi đến sảnh ngoài dùng bữa.

Văn trúc nhìn Thái Hậu nương nương cùng tiểu thư nhà nàng, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà giờ này nàng thấy Thái Hậu đặc biệt phong tình vạn chủng. nguyên bản trong mắt Thái Hậu luôn có một cổ tối tăm, nhưng giờ phút này không những không còn u ám mà còn đặc biệt quyến rũ, so với lúc trước càng thêm phong tình vạn chủng.

Ánh mắt tiểu thư nhà nàng cơ hồ đều đặt lên người Thái Hậu nương, giấu cũng giấu không được tình cảm, mỗi lần tiểu thư nhìn vào đôi mắt câu nhân của Thái Hậu thì đều đỏ mặt, giống như thiếu nữ vừa mới biết yêu. Văn Trúc nhìn mà cả người không được tự nhiên, phải biết rằng, trong cảm nhận của Văn Trúc, hình tượng của hai người không phải bộ dáng này, nhưng nàng chỉ có thể yên lặng tiêu hóa cảm giác không hài hòa này.

Buổi tối, Tiêu Cửu Thành mời Thiên Nhã cùng nhau tắm gội, Thiên Nhã tâm thiếu nữ tự nhiên cự tuyệt, Tiêu Cửu Thành cũng không miễn cưỡng mà đi tắm trước. Buổi tối sẽ phát sinh cái gì, Tiêu Cửu Thành chính là lòng tràn đầy chờ mong, giống như chờ mong đêm tân hôn, bất quá nàng cảm thấy nàng mình không phải là tân nương, mà là tân lang thú được mỹ thê, chờ mong đêm động phòng hoa chúc.

Nội tâm Thiên Nhã so với lần trước Tiêu Cửu Thành ngủ lại càng thêm không bình tĩnh. Sau khi Tiêu Cửu Thành tắm xong, Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu thành như thủy xuất phù dung, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trái tim nàng khuấy động, vừa e thẹn vừa chờ mong.

Khi Thiên Nhã bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Tiêu Cửu thành tản ra tóc dài ngồi quỳ trên giường. Đây là lần đầu tiên Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành thả tóc, so với ngày thường vấn tóc thì lại có loại phong tình khác. Nàng phát hiện Tiêu Cửu Thành có rất nhiều mặt, mỗi mặt đều bất đồng nhưng tất cả đều mê người như nhau. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành giống như mê muội, không tự chủ đi về phía Tiêu Cửu Thành.

Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã bước về phía mình, khóe miệng gợi lên một nụ cười câu nhân.