Lúc Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành hồi tiểu viện thì Thuận tẩu ra mở cửa. Thuận tẩu thấy Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành, dáng vẻ hai người thập phần thân mật, sửng sốt một chút nhưng cũng thực mau lấy lại tinh thần.
"Tiểu thư đã trở lại." Thuận tẩu đối với Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành cung kính nói, kỳ thật từ lần Tiêu Cửu Thành đến đây tránh mưa, Thuận tẩu thấy thái độ cung kính cùng sợ hãi của Văn Trúc đối với nàng liền đoán được thân phận phu nhân trẻ tuổi này không tầm thường. Tuy rằng Thuận tẩu hơi khó hiểu với mối quan hệ của hai người, sự thân mật đó không giống như khuê mật bình thường, nhưng Thuận tẩu hiểu đây không phải điều nàng nên tò mò.
Thiên Nhã vốn lo lắng Thuận tẩu sẽ hỏi mình vì sao lại ôm Tiêu Cửu Thành, thấy Thuận tẩu cái gì cũng không hỏi thì trong lòng thở phào một hơi, hạ nhân không nhiều lời quả nhiên là tốt một chút. Dù sao tâm trí Thiên Nhã chỉ mới mười bảy tuổi, ôm Tiêu Cửu Thành trở về là hành vi bồng bột nhất thời nên khó tránh khỏi vẫn còn chút ngại ngùng.
"Thiên Nhã lo lắng người khác nhìn thấy ngươi ôm ta, rất kỳ quái sao?" Tiêu Cửu Thành cười hỏi.
"Ta dám ôm ngươi trở về, sẽ không lo lắng người khác thấy thế nào!" Hiện tại Thiên Nhã tâm trí còn trẻ, cái loại tự vả này, xin lỗi chứ trước mặt Tiêu Cửu Thành nàng như thế nào sẽ rụt rè cùng ngượng ngùng, cho nên lúc nói ra lời này vẫn là thập phần khí phách.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy nhìn vào mắt Thiên Nhã, trong mắt tràn ngập thu thủy và sóng xuân, đều là nhu tình mật ý, dù cho Thiên Nhã không hiểu phong tình cũng hiểu được ý tứ trong đó, chỉ cảm thấy xấu hổ, một lần nữa mặt đỏ bừng.
Tiêu Cửu Thành thì cảm thấy Thiên Nhã mới giống tân nương, động một chút liền đỏ mặt, làm nàng nhịn không được liền muốn đùa giỡn mỹ nhân minh diễm động lòng này.
"Thiên Nhã như vậy ôm ta về phòng, giống như ôm ta nhập động phòng vậy." Vào lúc Thiên Nhã ôm Tiêu Cửu Thành tiến vào khuê phòng mình thì Tiêu Cửu Thành nói một câu như vậy.
Mặt Thiên Nhã vốn dĩ đã đỏ giờ còn đỏ hơn, Tiêu Cửu Thành thật đúng là không có chút e lệ nào.
"Ngươi đường đường là Thái Hậu, làm sao cái gì cũng nói được vậy?" Thiên Nhã hỏi, Tiêu Cửu Thành một chút cũng không giống với những nữ nhi quan văn gia trong ấn tượng của nàng, nhìn thì dịu dàng hiền huệ, kỳ thật là lớn mật càn rỡ không biết kiềm chế.
"Thiên Nhã thật là thẹn thùng sao?" Được Thiên Nhã đặt ngồi ở trên giường, Tiêu Cửu Thành mỉm cười hỏi.
"Ngươi không biết xấu hổ, ta như thế nào sẽ thẹn thùng!" Thiên Nhã một mực giữ lấy bộ mặt uy nghiêm xuất thân võ tướng của mình mà cãi cọ, nàng không tin mình không trị được nhu nhược nữ nhân trói gà không chặt này.
"Vậy tại sao vừa rồi Thiên Nhã đỏ mặt, ngay cả tai cũng hơi đỏ đây?" Tiêu Cửu Thành vươn tay vuốt nhẹ vành tai Thiên Nhã, lỗ tai hồng hồng, vành tai mềm mại thật đáng yêu.
Thiên Nhã cảm giác được tay Tiêu Cửu Thành đang nhẹ nhàng vuốt ve tai nàng, sự thân mật này dường như sẽ sinh ra vô số suy nghĩ vô hình, hàng ngàn sợi tơ gắn chặt trái tim nhau, giống như sinh ra cả trong không khí, làm nàng nhịn không được muốn đến gần người trước mặt, rõ ràng lúc này khoảng cách giữa nàng và Tiêu Cửu Thành vô cùng gần, đến mức nàng có thể ngửi được thanh hương trên người Tiêu Cửu Thành. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng cảm giác tâm mình như một đám nai con chạy tán loạn. Tiêu Cửu Thành xinh đẹp như lá liễu, chiếc mũi cao thanh tú, đôi mắt câu nhân, đôi môi đỏ mọng như anh đào, tất cả đều hấp dẫn mình. Nàng nhớ tới giấc mơ đáng hổ thẹn của mình, cả bức nữ nữ xuân cung đồ của Lục Ngưng Tuyết. Lúc này, nàng vô pháp phủ nhận tình yêu của nàng dành cho Tiêu Cửu Thành, yêu thích liền yêu thích đi, Thiên Nhã một khi đã nhận rõ cảm xúc của mình, tâm lý mù mịt kia ngay lập tức bị thổi bay, không còn bất an hay thất lạc. Yêu Tiêu Cửu Thành, không phải là nữ nhân thích nữ nhân thôi sao, có sự tình gì lớn chứ. Thiên Nhã với tâm trí tuổi trẻ vốn là người dám yêu dám hận.
Vì thế Thiên Nhã không còn bối rối và hoảng loạn, thấy ánh mắt nhìn Tiêu Cửu Thành mãnh liệt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn theo khát vọng mà đặt môi mình lên môi Tiêu Cửu Thành. Thù hận một người liền muốn gϊếŧ người đó, yêu thích một người liền phải được người đó, Thiên Nhã vẫn luôn thẳng thắn và dứt khoát như vậy.
Tiêu Cửu Thành thấy ánh mắt Thiên Nhã nhìn chính mình, cũng lờ mờ nhận ra Thiên Nhã hình như khác với trước đây, đặc biệt là môi Thiên Nhã càng ngày càng gần, vừa rồi còn đùa giỡn Thiên Nhã vậy mà giờ đây Tiêu Cửu Thành đột nhiên lúng túng, bị Thiên Nhã đến làm cơ thể nóng đến mềm nhũn. Giờ phút này, nội tâm mong chờ, vui sướng cùng xao động tựa như cầu vồng trên trời, đầy màu sắc và lộng lẫy.
Lúc Thiên Nhã hôn lên môi mình, Tiêu Cửu Thành nhắm hai mắt lại.
Thiên Nhã cũng không có ký ức gì về việc thân mật nên nàng hôn Tiêu Cửu Thành một cách trúc trắc, có chút vụng về, bất chấp sự háo hức, nàng vụng về thăm dò.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã vụng về, nàng đảo khách thành chủ dẫn đường Thiên Nhã, nàng so với Thiên Nhã mạnh một ít, nữ tử mềm mại cùng hương thơm đặc hữu làm Tiêu Cửu Thành mê muội. Nghĩ đến người đang hôn mình là Độc Cô Thiên Nhã, nội tâm Tiêu Cửu Thành liền có cảm giác kích động, vừa ngọt ngào vừa chua xót. Đặc biệt trong quá khứ từng bị Thiên Nhã xem thường, thù hận và thậm chí cảnh Thiên Nhã chết cũng hiện lên trong tâm trí Tiêu Cửu Thành, giống như sau lưng là vực thẳm làm Tiêu Cửu Thành hiện tại không thể không chút kiêng kỵ mà vui sướng. Tiêu Cửu Thành cảm thấy mình giống như người bị rớt vào động băng, sau khi được cứu lên vẫn đứng trên lớp băng mỏng tùy thời mà vỡ tan. Tựa như Thiên Nhã sẽ biến mất, Tiêu Cửu Thành nhiệt tình tham nhập trong miệng Thiên Nhã, nàng muốn Thiên Nhã, muốn chạm đến Thiên Nhã nhiệt độ cơ thể để xác thực hết thảy đều là sự thật.
Cảm giác xa lạ như thế, trí nhớ hữu hạn của Thiên Nhã chưa từng biết đến, thân thể bị người đụng vào sẽ thoải mái như thế này, ngay cả thân mình tựa hồ đều trở nên mềm mại vô lực. Thiên Nhã luôn cảm thấy để Tiêu Cửu Thành đảo khách thành chủ làm mình có vẻ không chút tiền đồ, vì thế nàng cực lực áp xuống cảm giác của thân thể, phản công đem Tiêu Cửu Thành đặt ở dưới thân.
"Thiên Nhã sẽ sao?" Tiêu Cửu Thành ôm lấy cổ Thiên Nhã, xấu hổ và quyến rũ hỏi.
Thiên Nhã chỉ xem qua một bộ xuân cung đồ, tự nhiên là sẽ không, nhưng là nàng chính là đả thũng kiểm sung bàn tử*.
*Đả thũng kiểm sung bàn tử: có nghĩa là phồng má giả làm người mập, ở đây có thể hiểu là "một người vì giữ thể diện mà làm những việc quá sức mình".
"Kia có cái gì khó, tự nhiên sẽ." Thiên Nhã phô trương thanh thế nói.
Tiêu Cửu Thành cảm thấy Thiên Nhã cái gọi là sẽ, bất quá là nhìn qua một bức đồ thôi, nhưng nàng sẽ không vạch trần Thiên Nhã, dù sao đến lúc đó mình sẽ giáo nàng, dù sao mình cũng nghiêm túc lĩnh giáo vài ngày.
"Chúng ta trước tiên tắm rửa một phen." Tiêu Cửu Thành đề nghị nói, nàng cùng Thiên Nhã lần đầu tiên, nhất định phải thập toàn thập mỹ mới được.
Thiên Nhã mặt lại lần nữa đỏ bừng, khôi phục một ít lý trí, cảm thấy vì làm chuyện đó, còn cố ý đi tắm rửa, thật là làm người ta thẹn thùng. Nàng nghĩ đến ban ngày ban mặt, để Thuận thúc Thuận tẩu chuẩn bị nước ấm tắm gội, chẳng phải là rất kỳ quá sao? Hơn nữa, nàng cùng Tiêu Cửu Thành rõ ràng đính ước không bao lâu, liền như vậy, có quá nhanh hay không? Thiên Nhã tâm thiếu nữ, lại lần nữa lâm vào thiếu nữ nội tâm rối rắm thẹn thùng...