Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 46




"Ta liền tìm Lục Ngưng Tuyết tới đây." Tiêu Cửu Thành đã chỉ mặt gọi tên muốn tìm Lục Ngưng Tuyết nên Tô Thanh Trầm cũng không tiện thoái thác, chỉ để Lục Ngưng Tuyết xứng đồ hẳn là không có gì trở ngại.

"Làm phiền đạo trưởng, ta cùng nhau đi, ta muốn tự mình bái phỏng Lục họa sư." Tiêu Cửu Thành thân thiện nói với Tô Thanh Trầm.

Tiêu Cửu Thành như thế hạ mình hàng quý, Tô Thanh Trầm nghĩ Lục Ngưng Tuyết họa thế mà có thể lọt vào mắt Tiêu Cửu Thành, đại khái là Lục Ngưng Tuyết tiền đồ vô lượng, ngày sau giá trị con người phỏng chừng cũng tăng gấp trăm lần.

Tô Thanh Trầm liền dẫn Tiêu Cửu Thành cùng nhau hồi hậu viện tìm Lục Ngưng Tuyết.

Lúc này Lục Ngưng Tuyết đang trộm họa xuân xung đồ, từ lần trước đem nhầm xuân cung đồ cùng tranh bán cho chủ nợ thì nàng đã lâu không dám họa nó nữa, bởi vì nàng cảm thấy xấu hổ. Cũng may chủ nợ không nhắc tới hay tuyên truyền việc này, hiện giờ đã rời khỏi Thanh Phong Quan nên Lục Ngưng Tuyết mới thời phào nhẹ nhõm. Nàng nhớ tới dung mạo của chủ nợ, thật là mỹ nhân khó gặp, nàng hôm nay hứng khởi liền đem nàng ấy họa vào tranh, họa xong còn không đã ghiền, còn đem nàng ấy họa thành bộ dáng quần áo không chỉnh tề, dù sao dáng người kia cũng là hiếm thấy. Chỉ là nàng vẽ hơn phân nửa thì nghe tiếng gõ cửa, nàng hoảng hốt nhanh chóng đem họa nhét vào gầm giường, sau đó thần sắc có chút hoảng loạn đi mở cửa

Lục Ngưng Tuyết thấy Đại sư tỷ mang theo một nữ tử trở về, nàng nhìn vào nữ tử, không giấu được kinh diễm trong ánh mắt, nàng cảm thấy nữ tử trước mặt vì nhập họa mà sinh, long mày kia, mắt kia, mũi kia, môi kia, thần vận kia, không có cái nào không làm cho Lục Ngưng Tuyết kinh diễm, nguyên lại thế gian còn có tuyệt thế sắc giai nhân như này. Đương nhiên, Lục Ngưng Tuyết đối với người trước mặt chỉ là thuần túy thưởng thức, không có nửa điểm tà niệm.

Tiêu Cửu Thành thấy ánh mặt Lục Ngưng Tuyết nhìn mình không hề che đậy sự kinh diễm, liền biết họa sư có thể họa nữ nữ xuân cung đồ kia phải cùng mình là đồng loại. Ánh mắt nhìn mình hơi híp, tầm nhìn hẳn là không quá tốt, làn da trắng nõn, dung mạo cũng tạm được. Thấy mình cũng đang đánh giá nàng liền nượng ngùng thu lại tầm mắt, tựa hồ có chút bứt rứt bất an.
"Vị này chính là đường xa mà đến khách quý, còn nàng chính là Lục Ngưng Tuyết." Tô Thanh Trầm vì hai người dẫn tiến.

Thật ra, Lục Ngưng Tuyết rất ít thấy Đại sư tỷ rất ít đương người khác là khách quý, nàng nghĩ thầm, người này nhất định là Đại sư tỷ khách quý, nghĩ vậy càng làm nàng thêm câu nệ. Chỉ là không biết vì sao Đại sư tỷ lại giới thiệu khách quý này cho mình, nàng biết bản thân mình không giỏi cùng người khác giao tế.

"Tô đạo trưởng, ngươi có thể đi làm chính sự của ngươi." Tiêu Cửu Thành đem Tô Thanh Trầm lui đi.

Tô Thanh Trầm thấy Lục Ngưng Tuyết không muốn cùng Tiêu Cửu Thành một chỗ, chính là nàng cũng không thể không rời đi, ai bảo Tiêu Cửu Thành là Thái Hậu quyền cao chức trọng.

Sau khi Tô Thanh Trầm rời khỏi, Lục Ngưng Tuyết càng thấp thỏm cùng câu nệ.
"Có... Chuyện gì sao?" Lục Ngưng Tuyết có chút bất an hỏi.

"Trong tay ta có bản tạp ký, tưởng thỉnh Lục họa sư xứng đồ." Tiêu Cửu Thành đem quyển sách nhỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết vừa nghe chỉ là vẽ tranh, thở dài một hơi, nhưng vừa lật vài tờ thì mặt nàng liền đỏ bừng lên, đây là một quyển dùng văn tự miêu tả sự tình thân mật giữa nữ tử, nếu xứng đồ chình là xuân cung đồ. Lục Ngưng Tuyết mặt đỏ cũng không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng cho rằng Tiêu Cửu Thành là do chủ nợ giới thiệu tới, nếu không thì không thể nào lấy sách này đưa cho nàng, lại còn yêu cầu mình xứng đồ, nhất định là biết mình lén họa nữ nữ cung xuân đồ. Giống như bị mọi người biết được bí mật của mình, Lục Ngưng Tuyết xấu hổ đến hận không tể đào một cái khe để chui vào.
"Ta... Sẽ không!" Lục Ngưng Tuyết thập phần hổ thẹn hoảng loạn phủ nhận nói, giống như đang hấp hối giãy giụa.

"Lục họa sư như thế nào sẽ không đâu? Nhất định là vẽ không ít, nếu ngươi đem tất cả nữ nữ cung xuân đồ cho ta, ta sẽ giữ bí mật này cho ngươi, nếu không ta liền cho Tô đạo trưởng biết, ngươi ở Thanh Phong Quan của nàng họa nữ nữ xuân cung đồ, thậm chí còn dòm ngó sắc đẹp của Tô đạo trưởng!" Tiêu Cửu Thành biết không uy hϊếp thì sợ Lục Ngưng Tuyết sẽ không thừa nhận bản thân họa qua xuân cung đồ.

Lục Ngưng Tuyết vừa nghe, sắc mặt trắng bệch như một trương giấy trắng, vô luận là họa nữ nữ xuân cung đồ, hay là ái mộ Đại sư tỷ, đều là nàng uy hϊếp, nàng vô pháp tưởng tượng Đại sư tỷ nếu là biết thì nên làm thế nào cho phải, càng không rõ, vì sao nữ tử trước mắt biết bí mật của mình.
"Ta không có ái mộ Đại sư tỷ!" Lục Ngưng Tuyết sốt ruột nên nói chuyện cũng lưu loát lên, nóng lòng phủ nhận tâm tư không thể để lộ ra của mình, nàng không sợ bản thân như thế nào, chỉ sợ đem đến ảnh hưởng không tốt cho Đại sư tỷ.

"Không cần khẩn trương, ngươi ái mộ Đại sư tỷ ngươi cũng không phải sự tình gì ghê gớm, người ta ái mộ vừa vặn cũng là nữ tử, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, nhưng lại không hiểu nữ nữ chi gian khuê phòng chi nhạc, cho nên mới hướng ngươi yêu cầu một ít nữ nữ xuân cung đồ, sợ ngươi không chịu lấy ra mới cố ý dọa ngươi. Ngươi cứ việc yên tâm, ta sẽ không đem bí mật của ngươi nói cho người khác." Tiêu Cửu Thành thấy Lục Ngưng Tuyết sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên kinh hách không nhỏ, làm nàng có chút không đành lòng, vì thế mềm hạ ngữ khí, nhẹ giọng nói.
Lục Ngưng Tuyết không xác định nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng vừa rồi thật sự bị dọa đến không nhẹ, giờ phút này vô pháp hoàn toàn tín nhiệm Tiêu Cửu Thành.

"Ngươi nghĩ đi, nếu không phải ái mộ nữ tử, nữ tử bình thường như thế nào sẽ cầm tạp ký như vầy đâu?" Tiêu Cửu Thành thấy Lục Ngưng Tuyết không dám tín nhiệm chính mình, liền hướng dẫn từng bước nói.

Lục Ngưng Tuyết nghe xong, giống như có chút đạo lý, này xác thật không phải đồ vật mà bình thường nữ tử nên có, vừa rồi tâm bị dọa đến quá sức mới hơi hơi thả lỏng một ít.

"Nếu không phải bởi vì ta cũng ái mộ nữ tử, như thế nào chỉ bằng ánh mắt ngươi nhìn Tô Thanh Trầm vừa rồi mà kết luận ngươi ái mộ nàng đâu? Dù sao ta và người cũng chưa từng quen biết." Tiêu Cửu Thành tiến thêm một bước nói.
Lục Ngưng Tuyết tuy rằng tin hơn phân nửa vẫn không chịu đi lấy nữ nữ xuân cung đồ ra, vì những cái đó rõ ràng là đồ cực kỳ xấu hổ, nàng sợ lấy ra về sau sẽ bị xem như chứng cứ.

Tiêu Cửu Thành thấy Lục Ngưng Tuyết còn không muốn lấy ra, liền không có hảo nhẫn nại, nàng không phải đối ai đều giống đối Thiên Nhã như vậy hảo nhẫn nại.

"Nếu ngươi không chịu lấy ra, ta đây liền đem Tô Thanh Trầm gọi tới, ta cũng không tin đem này phòng hủy đi, tìm không thấy nữ nữ xuân cung đồ mà ngươi đã họa, lúc đó khó xử chính là ngươi, chỉ sợ Đại sư tỷ mà ngươi ái mộ cũng sẽ không muốn nhìn thấy mặt ngươi." Buôn xuống ngoan thoại, Tiêu Cửu Thành liền muốn xoay người đi ra ngoài.

Lục Ngưng Tuyết liền sốt ruột, nhanh chóng bắt được Tiêu Cửu Thành, không cho nàng thật đem Đại sư tỷ gọi tới.
"Ta đưa." Lục Ngưng Tuyết thỏa hiệp, nàng đã hết biện pháp.

Tiêu Cửu Thành lúc này mới vừa lòng, tuy rằng cảm thấy chính mình tựa như cái ác bá khinh nhục một cái đàng hoàng phụ nữ và trẻ em, bất quá phụ nữ và trẻ em này cũng không phải nhà lành gì.

Lục Ngưng Tuyết đem sở hữu nữ nữ xuân cung đồ đều giấu trong tủ gỗ kế bên gầm giường, lúc nàng lôi tủ gỗ ra cũng đem tập tranh chưa hoàn thành vừa nhét dưới gầm giường kéo ra.

Tiêu Cửu Thành nhặt lên tập tranh kia, không nghĩ tới nhân vật trong tập tranh như thế quen mắt, không phải Thiên Nhã của nàng sao? Họa sư này gan cũng thật lớn, còn dám họa Thiên Nhã của nàng, nhưng Tiêu Cửu Thành không thể không thừa nhận, Lục Ngưng Tuyết đem thần vận của Thiên Nhã họa đến cực chuẩn, làm Thiên Nhã sống động trên giấy.

Thiên Nhã bên trong họa làm nàng xem đến huyết mạch phun trương, quả thực mê người cực điểm, cái loại vừa đúng chọc người, nếu là mình sợ cũng không họa ra được một bộ hoạt sắc sinh hương đồ như vậy. Bộ vị mấu chốt một chỗ cũng không lộ, nhưng Thiên Nhã trong tranh nằm trên giường, lộ ra chân thon dài thẳng đến bắp đùi, kia góc chăn bông phủ lên bộ vị tư mật nhất, vừa vặn nửa người trên cũng thế, xiêm y đã bung ra từng mảng, lộ ra phần lớn vai ngọc, xiêm y nhìn hỗn độn như thế, vừa đủ che đậy ngọc phong lại để lộ phần bụng bằng phẳng ra ngoài.
Bộ vị muốn nhìn nhất toàn bộ che khuất, cái loại dục lộ còn che giống như gãi không đúng chỗ ngứa, trêu chọc lòng người ngứa ngáy, ít nhất giờ phút này Tiêu Cửu Thành nhìn xem chỉ cảm trong lòng khô nóng. Bất quá nàng nhìn ra được, bức họa này còn vài nét nữa mới kết thúc, xem nàng ta đem Thiên Nhã họa đến độ mê người như thế, Tiêu Cửu Thành quyết định không trị tội Lục Ngưng Tuyết.

"Ngươi đem họa này họa cho xong, ngày sau không chuẩn lại họa người này, người này là tâm ta duyệt người." Tiêu Cửu Thành nói với Lục Ngưng Tuyết.

Lục Ngưng Tuyết lập tức liền tin Tiêu Cửu Thành, khó trách người này biết chính mình có nữ nữ xuân cung đồ, quả nhiên là chủ nợ nói cho nàng, hai người bọn họ thậm chí còn cùng nhau xem qua nữ nữ xuân cung đồ kia, cho nên mới tới lấy lòng. Tưởng tượng chủ nợ vừa nhìn cao ngạo lại mỹ diễm phi phàm cũng nữ tử trước mắt lưỡng tình tương duyệt, Lục Ngưng Tuyết một chút cũng không thấy đột ngột, chỉ cảm thấy xứng đôi làm người hâm mộ.