Thiên Nhã xoay người nhìn Tiêu Cửu Thành, nàng hiện tại không thể xác định rốt cuộc người kỳ quái là Tiêu Cửu Thành hay là bản thân mình, hay cả mình và Tiêu Cửu Thành đều có vấn đề.
"Nhưng ngươi cũng thật sự kỳ quái, thích sờ ngực nữ tử, lại còn có suy nghĩ làm nam tử lấy nữ tử làm vợ, ngươi chẳng lẽ thích nữ sắc sao?" Thiên Nhã cảm thấy lý do hoài nghi này của mình thập phần hợp lý.
"Thích nữ sắc sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi ngược lại, nàng nghĩ thầm Thiên Nhã rốt cuộc không nín được, muốn tìm hiểu ngọn ngành.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Tiêu Cửu Thành cũng không có lập tức phủ nhận, làm Thiên Nhã càng cảm thấy khả nghi.
"Có phải thích nữ sắc hay không, ta cũng không rõ, chỉ là từ nhỏ liền cảm thấy nử tử hương mềm đáng yêu, nam tử như bùn nhão thối." Tiêu Cửu Thành tuy rằng không có trực tiếp thừa nhận tính hướng của mình, nhưng cũng coi như là gián tiếp thừa nhận.
Nghe Tiêu Cửu Thành nói như vậy, Thiên Nhã vừa có cảm giác vui vẻ vừa nhẹ nhõm thở ra một hơi, thầm nghĩ quả nhiên người kỳ quái là Tiêu Cửu Thành, bản thân mình bất quá là bị nàng ta hại thành như vậy.
"Nói như vậy, ngươi xác thật là thích nữ sắc, chỉ là không tự biết thôi." Thiên Nhã kết luận nói.
"Đúng không?" Tiêu Cửu Thành ngữ khí nửa tin nửa ngờ hỏi ngược lại.
Thiên Nhã cho rằng Tiêu Cửu Thành không tin, nàng cảm thấy chính mình tựa hồ cần thiết xác nhận Tiêu Cửu Thành có thật sự thích nữ sắc hay không. Tay nàng ôm lấy thân thể Tiêu Cửu Thành, một tay đặt trên mông Tiêu Cửu Thành, tay khác nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo lưng nàng ấy.
Tiêu Cửu Thành hiển nhiên không dự đoán được Thiên Nhã sẽ có hành động như vậy, thân thể lập tức liền cứng đờ, từng đợt tê dại làm thân thể nàng cơ hồ đều mềm thành một bãi xuân thủy.
"Như thế nào, ta như vậy đối với ngươi, ngươi là thích hay là chán ghét?" Thiên Nhã cảm giác được Tiêu Cửu Thành thân mình cứng đờ, nàng đối Tiêu Cửu Thành rốt cuộc là thích hay là chán ghét, trong lòng cũng không nắm chắc.
Tiêu Cửu Thành đâu chỉ là thích, quả thực là yêu cực kỳ Thiên Nhã chạm vào mình, chỉ là Thiên Nhã trực tiếp hỏi như vậy, thật là làm người ta ngượng ngùng.
"Ta nghĩ ta thích Thiên Nhã như vậy đối ta..." Tiêu Cửu Thành nhỏ giọng nói, chỉ cảm thấy nói xong, mặt đều nóng đến hoảng, ngay cả thân thể của mình cũng có chút nóng, giống như nói ra bí mật xấu hổ nhất.
Thiên Nhã nghe, tâm tình rất tốt.
"Vậy ngươi còn không buông ta ra, nếu ngươi thích nữ sắc, vậy ta và ngươi nên tránh hiềm nghi mới được, ngươi không thể tùy tiện làm những hàng động thân mật quá phận với ta." Thiên Nhã nghiêm trang nói, nàng vẫn có chút kháng cự với những biến chuyển ký quái trong lòng mình. Hiện tại chứng thực được Tiêu Cửu Thành thích nữ sắc, nàng cảm thấy bản thân mình ký quái có thể không trị mà khỏi, chỉ cần Tiêu Cửu Thành không có cử chỉ thân mật quá mức đối với mình, như vậy nàng có thể khôi phục lại bình thường.
Lời này của Thiên Nhã làm mặt Tiêu Cửu Thành trắng bệt trong bóng tối, nàng cho rằng biểu hiện của Thiên Nhã ít nhiều cũng có chút thích mình, lại trăm triệu lần không nghĩ đến khi Thiên Nhã biết bí mật của mình liền tránh hiềm nghi. Giờ khắc này, nội tâm Tiêu Cửu Thành có cảm giác tự mình đa tình, nàng thông suốt buông thân thể Thiên Nhã ra, sau đó di chuyển thân thể vào trong, lần này nàng chừa lại khe hở ở giữa hai người, không để cho mình lại đụng vào Thiên Nhã. Những tưởng rằng bản thân đối với Thiên Nhã có thể trăm ngàn trắc trở không buông, hiện giờ mới phát hiện bản thân đã đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình, nguyên lại mình trước mặt Thiên Nhã không chịu được một kích.
"Nguyên lai Thiên Nhã không thích ta đụng chạm." Tiêu Cửu Thành ngữ khí sa sút còn xen lẫn vô số thất vọng.
"Không có chán ghét, chỉ là cảm thấy khó chịu..." Thiên Nhã giải thích, Tiêu Cửu Thành chủ động buông mình ra là rõ ràng làm thỏa mãn ý tứ của mình, nhưng giờ phút này nàng cũng không có cảm giác nhẹ nhõm, ngược lại so với vừa rồi bị Tiêu Cửu Thành ôm càng thêm không được tự nhiên.
Tiêu Cửu Thành cũng không nói nữa, trong không khí, lập tức liền lâm vào yên tĩnh, Thiên Nhã vụng về nên cũng không biết nói cái gì, mặc cho trầm mặc tiếp tục kéo dài.
Tiêu Cửu Thành không còn quấy rầy Thiên Nhã đi ngủ, Thiên Nhã ngược lại so với lúc bị quấy rầy càng không có ý đi ngủ.
Tiêu Cửu Thành hồi tưởng những chuyện xảy ra hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, nàng luôn cảm thấy Thiên Nhã không có khả năng hoàn toàn thờ ơ với mình, nàng nghĩ Thiên Nhã chỉ là khó chịu mà thôi. Tiêu Cửu Thành lại nghĩ, có phải mình nóng vội hay không, làm quá chặt khiến Thiên Nhã không có thời gian tiêu hóa, ngược lại chưa chắc là tâm lý chân thực của Thiên Nhã. Suy nghĩ một lúc, Tiêu Cửu Thành quyết định lấy lui làm tiến.
Ngày hôm sau, Tiêu Cửu Thành đã khôi phục thái độ bình thường, nàng thất bại trên người Thiên Nhã cũng quen rồi, cũng nhanh khôi phục một chút, đang suy nghĩ sách lược về sau, Tiêu Cửu Thành hết thảy như thường.
Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành khôi phục bình thường, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, làm khó chính mình còn vì thế cả đêm ngủ không ngon.
"Thiên Nhã nếu cảm thấy muốn tránh hiềm nghi, ta liền không ở đây quấy rầy Thiên Nhã, chờ dùng đồ ăn sáng xong ta liền đi." Lúc Tiêu Cửu Thành dùng bữa, đột nhiên mở miệng đối Thiên Nhã nói.
Thiên Nhã nghe vậy thì sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới Tiêu Cửu Thành nhìn qua giống như qua cơn mưa trời lại sáng vậy mà chủ động rời đi, nàng phát hiện chính mình lại phi thường không muốn Tiêu Cửu Thành như vậy mà rời đi, hơn nữa còn là vì những lời mình nói tối qua.
"Dù muốn tránh hiềm nghi thì cũng không cần rời đi, chúng ta không ngủ cùng là được." Thiên Nhã có ý giữ lại, nhưng lời nói ra lại mang theo vài phần khó chịu.
"Ta xuất cung còn có sự tình khác cần làm, chờ một thời gian, sau khi xong xuôi mọi chuyện lại đến tìm Thiên Nhã, từ giờ đến trước khi hồi cung thì ta sẽ ở tạm Thanh Phong đạo quan." Tuy rằng Thiên Nhã mở miệng giữ lại nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy không đủ, nàng nhịn xuống du͙ƈ vọиɠ muốn lưu lại, nàng vẫn là nên lấy lui làm tiến, bằng không Thiên Nhã khó chịu không biết khi nào lại đâm vào lòng nàng một nhát, bản thân nơi nào chịu nổi đau, phải biết rằng nàng đem tâm mềm mại nhất bày trước mặt Thiên Nhã. Chính mình trụ lại Thanh Phong Quan, vì hy vọng Thiên Nhã nhớ tới mình, có thể tới Thanh Phong Quan tìm mình.
"Vậy tùy ngươi vậy." Thiên Nhã ngữ khí không quá thoải mái nói, nhưng cũng không giữ lại, dù sao hôm qua người nói tránh hiềm nghi chính là mình.
Tiêu Cửu Thành đương nhiên là hy vọng Thiên Nhã làm gì đó giữ mình lại, ý muốn giữ lại kia mãnh liệt một chút, có lẽ nàng sẽ không còn quản cái gì sách lược lấy lui làm tiến, phải biết rằng tách ra thì nàng nhớ Thiên Nhã chắc chắn nhiều hơn Thiên Nhã nhớ nàng, thấy Thiên Nhã không hề giữ lại, trong lòng lại cảm thấy thập phần hụt hẫng.
Ăn sáng xong, Tiêu Cửu Thành quả nhiên rời đi, Thiên Nhã cũng không tiễn nàng ra cửa, trong lòng ít nhiều có chút giận dỗi, nhưng khi thấy Tiêu Cửu Thành thật sự xoay người rời đi thì nàng còn thấy khó chịu, đã sớm quên hôm qua chính mình có ý muốn khôi phục bình thường.
Tiêu Cửu Thành rời đi cả ngày, Thiên Nhã luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, làm cái gì đều cảm thấy không có tý sức lực nào, cứ nghĩ đến Tiêu Cửu Thành. Sau mấy ngày suy nghĩ thì Thiên Nhã không thể không thừa nhận bản thân mình biến kỳ quái, dù không có Tiêu Cửu Thành ảnh hưởng thì nàng cũng sẽ không tốt.
Tiêu Cửu Thành về tới Thanh Phong Quan, liền hướng Tô Thanh Trầm hỏi Lục Ngưng Tuyết. Không sai, nàng chính là muốn tìm Lục Ngưng Tuyết, muốn nữ nữ xuân cung đồ. Dù gì Thiên Nhã có cuộn tranh kia là từ Lục Ngưng Tuyết bên này, nàng nghĩ Lục Ngưng Tuyết khẳng định còn giấu những cái khác.
"Tô đạo trưởng, trong đạo quan có một họa sư gọi là Lục Ngưng Tuyết phải không?" Tiêu Cửu Thành hỏi Tô Thanh Trầm.
"Không biết vì sao Thái Hậu muốn tìm Lục Ngưng Tuyết đây?" Tô Thanh Trầm không biết Tiêu Cửu Thành vì cái gì muốn tìm Lục Ngưng Tuyết, cũng không biết là họa hay phúc.
"Ta có một bộ tạp ký, muốn tìm một cái họa sư xứng đồ, chỉ là ta không mang họa sư xuất cung, nghe nói đạo quan có một nữ quan kêu Lục Ngưng Tuyết thập phần thiện họa, liền muốn triệu kiến nàng, làm nàng vì ta họa chút xứng đồ." Tiêu Cửu Thành nói.