"Thiên Nhã......" Tiêu Cửu Thành lại nhẹ nhàng gọi.
"Ta muốn rời đi nơi này." Thiên Nhã dùng ngữ khí phi thường bình tĩnh nói, tựa hồ đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định.
Tiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã nhất thời không có trả lời, Thiên Nhã muốn đi nàng cũng không ngoài ý muốn. Nếu là trước đây, khi cảm xúc của Thiên Nhã chưa ổn định thì nàng sẽ quả quyết không đáp ứng, nhưng giờ phút này, cảm xúc của nàng ấy rõ ràng đã lắng đọng rất nhiều, vậy thì nàng có thể dùng cái gì để giữ lại một Thiên Nhã đã quyết ý ra đi đây?
"Độc Cô Thành còn có một nữ nhi, nàng vẫn ở trong hoàng cung." Tiêu Cửu Thành vẫn muốn dùng lý do này ràng buộc Thiên Nhã lưu lại.
Thiên Nhã giờ phút này bình lặng như nước, không có cảm xúc gì.
"Ta muốn gặp nàng." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành.
"Hảo, ta cho người kêu nàng lại đây." Tiêu Cửu Thành chỉ hy vọng Độc Cô Thanh Dạng có thể đem Thiên Nhã lưu lại, lập tức phái người đi đem Độc Cô Thanh Dạng gọi tới.
"Thiên Nhã hẳn là đói bụng rồi, uống điểm cháo đi." Trong lúc Thiên Nhã chờ đợi Độc Cô Thanh Dạng, Tiêu Cửu Thành quan tâm nói Thiên Nhã.
"Không cần, ta không có tâm ăn uống." Thiên Nhã lãnh đạm cự tuyệt.
Tiêu Cửu Thành thấy Thiên Nhã xác thật không muốn ăn, nàng cũng không có miễn cưỡng, hơn nữa nàng rõ ràng cảm giác Thiên Nhã vô tình cùng mình nói chuyện, nàng vốn dĩ còn có lời muốn nói, nhưng trong nhất thời cũng không biết nói cái gì cho tốt. Ở trước mặt người khác nàng linh hoạt bao nhiêu thì giờ khắc này lại vụng về cùng không có biện pháp.
Cho nên trong lúc chờ đợi Độc Cô Thanh Dạng, hai người không hề nói chuyện với nhau. Thiên Nhã ngồi trên giường nhắm mắt chờ đợi, Tiêu Cửu Thành thì đứng thẳng bên mép giường lẳng lặng nhìn Thiên Nhã.
Không bao lâu, Độc Cô Thanh Dạng liền từ cung điện khác đi lại đây.
"Thanh Dạng cấp nương nương thỉnh an." Độc Cô Thanh Dạng cấp Tiêu Cửu Thành thỉnh an, ngẩng đầu liền nhìn thấy chính mình cô mẫu, không kiềm được kinh hô ra tiếng, "Cô mẫu!" Độc Cô Thanh Dạng vừa mừng vừa sợ, rốt cuộc đây chính là thân nhân duy nhất trên thế gian này của nàng.
Vào thời điểm Độc Cô Thanh Dạng tiến vào, nàng nhìn chằm chằm vào Độc Cô Thanh Dạng. Từ diện mạo của Độc Cô Thanh Dạng, nàng có thể nhìn ra rất giống đệ đệ của mình, cũng rất giống chính mình, nàng xác thật là hài tử của Độc Cô gia không thể phủ nhận. Nhưng, nàng đối với mười tuổi hài tử đang đối mặt với mình, một chút ấn tượng đều không có mà chỉ là cảm giác trống rỗng, giống như bỗng nhiên xuất hiện một người thân lại hoàn toàn xa lạ. Không khó nhìn ra, Độc Cô Thanh Dạng bị Tiêu Cửu Thành giáo đến cực hảo.
"Ngươi tên là gì?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.
Độc Cô Thanh Dạng thấy Độc Cô Thiên Nhã như không quen biết mình thì hơi hơi sửng sốt, nàng nhớ đến tin đồn nghe được, nói là trong cung xuất hiện một người lớn lên phi thường giống cô mẫu, chẳng lẽ thật sự không phải là cô mẫu sao? Người kia lớn lên quả thật quá giống đi. Nhưng nghĩ đến người trước mặt có khả năng không phải cô mẫu, Độc Cô Thanh Dạng khó nén được mất mát. Độc Cô gia luôn xem trọng huyết thống, hơn nữa Thiên Nhã vẫn luôn không có con, đối với hài tử của đệ đệ đều thập phần yêu thương, đặc biệt là Độc Cô Thành tiểu nữ nhi, cũng chính là Độc Cô Thanh Dạng, bởi vì nàng lớn lên giống Thiên Nhã nhất, cho nên Thiên Nhã yêu thích nhất. Vì thế tình cảm giữa hai người bọn nàng cũng coi như thân thiết.
"Ta là Độc Cô Thanh Dạng a!" Tuy rằng biết trước mắt người khả năng không phải là cô mẫu của mình, nhưng là đối với người giống cô mẫu như đúc, Thanh Dạng vẫn là không nhịn được sinh ta tâm ý thân cận.
"Ở trong cung ngốc thích chứ?" Độc Cô Thiên Nhã hỏi.
"Ở trong cung tất nhiên là tốt nhất." Độc Cô Thanh Dạng cảm thấy mình là cô nhi, ngốc tại trong cung là an toàn nhất cũng là tốt nhất. Tiêu Cửu Thành cố ý làm nàng trở thành Hoàng Hậu đời tiếp theo, Tiêu Cửu Thành thậm chí ám chỉ nàng, nếu nàng có năng lực thì nàng có thể đánh cắp quyền lực của phu quân tương lai. Độc Cô Thanh Dạng cũng vẫn luôn coi đây là sứ mệnh mà nỗ lực tồn tại, đánh cắp hoàng quyền, khôi phục Độc Cô gia vinh quang, đây là đối Lý Quân Hạo, thậm chí Lý thị vương triều đều là cách trả thù tốt nhất.
"Ngươi có bằng lòng theo ta rời đi hoàng cung hay không?" Thiên Nhã hỏi Độc Cô Thanh Dạng.
Tiêu Cửu Thành nghe vậy, không khỏi nhíu mày, Thiên Nhã thế nhưng tưởng cùng Độc Cô Thanh Dạng rời đi, quả nhiên một lòng muốn rời khỏi.
"Không muốn, ta muốn lưu tại trong cung." Độc Cô Thanh Dạng kiên định trả lời, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi nghi hoặc, nếu người này không phải là cô mẫu, vì cái gì muốn mang chính mình rời đi, lại nói nếu là chính mình cô mẫu, vì cái gì nàng sẽ không quen biết chính mình, thậm chí cùng cô mẫu trước kia cho người ta cảm giác vẫn là có chút bất đồng. Mặc dù nàng đối với người lớn lên giống cô mẫu như đúc liền có cảm giác thân thiết, nhưng là nàng cũng không muốn theo nàng rời đi hoàng cung, tuy rằng nàng mới tám tuổi, nhưng nàng đối việc mình muốn làm thì thập phần kiên định
Có thế nói, Độc Cô Thanh Dạng bị Tiêu Cửu Thành tẩy não thành công, tuy rằng Tiêu Cửu Thành cứu nàng cũng mang nàng về trong cung nhưng bản năng vẫn là sợ hãi Tiêu Cửu Thành, mặc dù Tiêu Cửu Thành là người duy nhất nàng có thể ỷ lại. Tiêu Cửu Thành muốn mình chết thì đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy. Độc Cô Thanh Dạng chán ghét tình cảnh của chính mình, sau khi trải qua Độc Cô bị diệt môn, nàng luôn cảm thấy lo âu, điều Tiêu Cửu Thành muốn chính là mục tiêu của nàng.
"Vì cái gì?" Thiên Nhã không rõ Độc Cô Thanh Dạng vì cái gì còn nghĩ lưu tại trong cung, chẳng lẽ là quá nhỏ, còn không hiểu thù hận hay sao? Nàng nào biết rằng, Độc Cô Thanh Dạng sớm thông tuệ cùng trưởng thành mà nàng không cách nào có thể tưởng tượng.
"Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, ta đã không có nhà để về, đi nơi nào đều giống nhau, trong cung với ta mà nói là địa phương an toàn nhất." Độc Cô Thanh Dạng dùng ngữ khí trưởng thành nói với Thiên Nhã. Nếu người trước mặt là cô mẫu, nàng liền nói với cô mẫu, cô mẫu không thể báo thù thì nàng, Độc Cô Thanh Dạng, sẽ thay nàng ấy làm được.
Thiên Nhã nghe được liền sửng sốt thế nhưng không có gì để nói, nàng từ trên người chất nữ của mình cảm nhận được khí tức trưởng thành sớm, hơn nữa hiển nhiên lựa chọn phụ thuộc vào Tiêu Cửu Thành. Đây chính là bất đồng với lựa chọn của nàng, nhưng ngoại trừ nội tâm có chút phiền muộn thì nàng cũng không có nói cái gì nữa.
Tiêu Cửu Thành nhìn Độc Cô Thanh Dạng được mình dưỡng hai năm, Độc Cô Thanh Dạng không giống phụ thân hay cô mẫu của nàng, nàng thừa kế sự thông tuệ, sáng suốt cùng gan dạ của gia gia Độc Cô Tấn. Nàng biết câu trả lời của Thanh Dạng sẽ làm Thiên Nhã khổ sở, Độc Cô Thanh Dạng thức thời tất nhiên là trái ngược với quan niệm của Thiên Nhã. Người như thiên Nhã, vô cùng bất khuất, tuyệt đối sẽ không vì sống tạm bợ là lựa chọn ăn nhờ ở đậu.
Nhưng Độc Cô Thanh Dạng vẫn còn là hài tử, Thiên Nhã cũng không có quá nghiêm khắc với Thanh Dạng, nghĩ thầm vậy cũng tốt, nàng đối với tương lai của chính mình còn không biết thế nào, xác thật không nên lỗ mãng mang theo một hài tử.
"Ngươi liền tiếp tục thay ta chiếu cố nàng." Thiên Nhã cũng không biết chính mình nên dùng thân phận gì tới phó thác, nàng tự nhiên biết nàng không có lập trường. Rốt cuộc cùng Tiêu Cửu Thành không thân cũng chẳng quen, nếu không nói còn mang thù, nhưng nếu lúc trước là Tiêu Cửu Thành chiếu cố, thì Thiên Nhã cũng chỉ có thể phó thác Tiêu Cửu Thành tiếp tục chiếu cố.
"Ngươi vẫn là phải đi sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi, nàng nghĩ người mất đi mười mấy năm ký ức như Thiên Nhã tựa hồ đối với Độc Cô Thanh Dạng tình cảm cũng không sâu, cho nên Độc Cô Thanh Dạng không thể lưu được nàng.
"Ta lưu lại nơi này làm gì?" Thiên Nhã hỏi ngược lại.
"Vậy ngươi tính toán đi đâu?" Tiêu Cửu Thành biết chính mình lưu không được Thiên Nhã, chỉ có thể lưu ý Thiên Nhã hành tung.
"Hồi huyện Bình An đi." Thiên Nhã cũng không biết chính mình có thể đi nơi nào, địa phương quen thuộc duy nhất chính là nơi nàng lớn lên, nàng nghĩ trở về nơi đó nhìn xem.
"Nơi đó cũng đã sớm cảnh còn người mất, rốt cuộc đều mười mấy năm." Tiêu Cửu Thành nhắc nhở nói.