Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 29




Tiêu Cửu Thành chỉ là lo lắng nhìn Thiên Nhã, cam chịu Thiên Nhã lên án, nàng biết cảm xúc của Thiên Nhã cần thiết được phóng thích. Nếu không hướng người khác bùng nổ, phân tán đi một phần, liền phải tự mình tiêu hóa toàn bộ cảm xúc, này đối Thiên Nhã tới nói thật là quá khó tiếp thu rồi.

Thiên Nhã nhìn về phía Tiêu Cửu Thành, sự lo lắng của Tiêu Cửu Thành trong mắt nàng đều trở thành thương hại, mà nàng không cần thương hại, cho dù nàng cũng cảm thấy chính mình thật đáng thương, nhưng nàng chính là không cần người khác thương hại mình.

Thiên Nhã từ trên mặt đất đứng dậy, bởi vì không động trong thời gian dài nên khi đứng dậy thân thể có chút tê dại mà lảo đảo về phía trước. Tiêu Cửu Thành lập tức duỗi tay đỡ lấy Thiên Nhã, lại lần nữa bị Thiên Nhã không chút lưu tình đẩy ra, vẫn là một chút lực đạo cũng không khống chế, Tiêu Cửu Thành bị đẩy về phía sau vài bước. Dù ký ức đã mất sạch, Thiên Nhã cùng Tiêu Cửu Thành đứng trong mưa, Thiên Nhã cũng không biết chính mình muốn làm cái gì, có thể đi nơi nào, nhưng nàng biết nàng không muốn nhìn đến Tiêu Cửu Thành càng không nghĩ cùng Tiêu Cửu Thành trở lại hoàng cung.

Tiêu Cửu Thành đứng vững lúc sau, liền lập tức đuổi theo Thiên Nhã, vì Thiên Nhã bung dù, lần này Thiên Nhã không có đẩy nàng, chỉ là bước nhanh hơn, ý đồ bỏ Tiêu Cửu Thành lại phía sau. Tiêu Cửu Thành không thể không bước nhanh hơn đi theo Thiên Nhã, nàng biết Thiên Nhã sẽ không theo mình hồi cung, nhưng là Thiên Nhã chỉ có một người, nàng còn có thể đi nơi nào đâu?

"Ngươi lại đi theo ta, ta liền gϊếŧ ngươi!" Thiên Nhã đối vẫn luôn đi theo chính mình Tiêu Cửu Thành cảm thấy một cổ tức giận, phẫn nộ uy hϊếp nói.

"Không sao, này cũng không phải lần đầu tiên." Tiêu Cửu Thành hoàn toàn không thèm để ý nói.

Tiêu Cửu Thành sở hữu thiện ý, vào giờ phút này Thiên Nhã xem ra đều là ác, tuyệt vọng thời điểm, hết thảy đều là hắc ám, tựa như giờ phút này, Tiêu Cửu Thành nói, ở Thiên Nhã nghe tới đều là trào phúng. Một cái chính mình ba lần bốn lượt đều gϊếŧ không chết người, cuối cùng thay thế được chính mình, trở thành cuối cùng người thắng, hiện giờ còn không phải là châm chọc nàng qua đi kia mười mấy năm ngu xuẩn cùng thất bại sao?
"Ta không ngại lại gϊếŧ ngươi một lần." Thiên Nhã duỗi tay bóp lấy Tiêu Cửu Thành cổ, chỉ cần nàng hơi chút dùng một chút lực, Tiêu Cửu Thành cổ là có thể bị chính mình vặn gãy. Chính là Thiên Nhã cũng không có ký ức thù hận đối Tiêu Cửu Thành, chỉ có này hơn một tháng, cùng Tiêu Cửu Thành ở chung điểm điểm tích tích, cái này làm cho nàng căn bản vô pháp thật sự dùng sức vặn gãy Tiêu Cửu Thành cổ.

Tiêu Cửu Thành ở Thiên Nhã bóp chặt chính mình cổ thời điểm, liền nhắm hai mắt lại, quả nhiên cho dù Thiên Nhã mất đi ký ức, nàng vẫn là hận chính mình. Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành nhắm mắt lại, bộ dáng tựa hồ mặc cho chính mình xử trí, Thiên Nhã buông lỏng tay ra, nàng biết chính mình không thể lấy oán trả ơn.

"Đi!" Thiên Nhã buông ra Tiêu Cửu Thành, đối Tiêu Cửu Thành lạnh băng nói ra cái này tự, rồi tiếp tục lang thang không có mục tiêu trong màn mưa, nàng không biết chính mình muốn đi đâu, nàng đã không nhà để về, cũng không biết chính mình muốn làm cái gì, giống như cái xác không hồn.
Tiêu Cửu Thành biết, Thiên Nhã mất đi ký ức khi biết được những chuyện đã xảy ra, cũng không có hận mình mãnh liệt như trước kia, thậm chí thị vệ còn chưa đến ngăn cản thì Thiên Nhã đã tự buông mình ra, cái này so với chính mình dự đoán còn tốt hơn rất nhiều. Nàng nghĩ, chỉ cần Thiên Nhã tiếp thu được mọi chuyện thì có lẽ quan hệ giữa nàng và Thiên Nhã sẽ có chuyển biến thôi, còn hiện tại là thời điểm Thiên Nhã khó tiếp nhận nhất, nàng liền sợ Thiên Nhã sẽ làm chuyện không hay.

Vì thế, dù nàng hiểu rõ giờ phút này Thiên Nhã trăm triệu lần không muốn nhìn đến chính mình, thì nàng vẫn gắt gao đi theo Thiên Nhã phía sau vì nàng chính là không yên lòng Thiên Nhã.

Không biết các nàng đi rồi bao lâu, Tiêu Cửu Thành cảm thấy ở như vậy tiếp tục đi nữa cũng không phải biện pháp, nàng cần thiết ngăn cản Thiên Nhã, cho dù Thiên Nhã muốn phát tiết cảm xúc, cũng không thể để nàng vẫn luôn đi trong mưa.
Ngày lúc Tiêu Cửu Thành tính toán để thị vệ cưỡng chế Thiên Nhã dừng lại, cùng để thị vệ đưa Thiên Nhã hồi cung thì Thiên Nhã đột nhiên ngã xuống.

Tiêu Cửu Thành tâm tình trầm xuống, lập tức chạy đi đến ôm lấy Thiên Nhã đang nằm trên mặt đất, nhìn Thiên Nhã hôn mê mà Tiêu Cửu Thành lệ rơi đầy mặt.

Đưa về đến trong cung, lâm vào hôn mê Thiên Nhã lại bắt đầu sốt cao, cái này làm cho Tiêu Cửu Thành thay đổi quần áo ướt lúc sau, liền vẫn luôn canh giữ ở Thiên Nhã bên người, đối chính mình không có kịp thời ngăn cản Thiên Nhã gặp mưa, hối hận không thôi.

Ngự y nói, này chỉ là một cái tiểu phong hàn, dùng chén thuốc lúc sau hẳn là liền sẽ không có gì trở ngại, chỉ là không rõ vì sao chính là sốt cao không lùi.

Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã vì cái gì vẫn luôn sốt cao không lùi, cũng không tỉnh lại, đó là bởi vì Thiên Nhã không còn cầu sinh ý chí, nàng không nghĩ tỉnh lại, không nghĩ đối mặt với thế giới đã không còn gì nữa.
Tiêu Cửu Thành cho dù có lợi hại hơn nữa cũng vô pháp kêu tỉnh người không còn ý chí cầu sinh. Thiêu Cửu Thành nhìn Thiên Nhã đang sốt sao, nhịn không được nước mắt lại chảy dài.

"Thiên Nhã, cầu ngươi tỉnh lại được không?" Tiêu Cửu Thành nắm tay Thiên Nhã, hơi hơi nghẹn ngào nói. Hơn một tháng qua với nàng mà nói chính là thời gian vui vẻ nhất trong suốt mười mấy năm qua, cũng là thời gian nhẹ nhàng yên bình nhất. Nếu nàng biết trước có rồi sẽ lại mất thì thà rằng Thiên Nhã chưa từng chết đi sống lại, như vậy nàng cho dù vẫn luôn khổ sở nhưng không giống hiện tại, phải chuẩn bị tiếp thu một lần nữa mất đi, so với trước kia càng thêm thống khổ.

"Trên đời này, còn có người muốn ngươi tồn tại, còn có người yêu thương ngươi, ngươi không phải cái gì cũng không có. Ta nói cho ngươi một bí mật, có một người đã thích ngươi thật lâu thật lâu..." Tiêu Cửu Thành vừa nói vừa rơi lệ, mấy ngày qua dường như muốn chảy hết nước mắt của một đời nàng.
Đối với Thiên Nhã mà nói, hiện thực mới là ác mộng lớn nhất, chỉ cần nàng không tỉnh lại thì không cần sống trong ác mộng. Nàng đang ở một giấc mộng khác, ở đó thấy được phụ thân cùng đệ đệ, cũng là thời gian thiếu nữ vô ưu vô lo của nàng. Chính là phụ thân cùng đệ đệ nói muốn đi xa chinh, nàng sợ hãi bọn họ lưu lại nàng một mình nên cũng muốn đi theo, nhưng phụ thân cùng đệ đệ làm nàng lưu lại. Bọn họ nói, còn có người yêu nàng, cần nàng. Thiên Nhã không rõ, trừ bỏ phụ thân cùng đệ đệ thì còn ai yêu nàng, cần nàng? Phụ thân cùng đệ đệ cưỡi ngựa đi xa, nàng ở phía sau đuổi theo nhưng làm thế nào đều không đuổi kịp, nguyên lại ở trong giấc mộng này, nàng cũng là tuyệt vọng. Đúng lúc này, trong bóng đem truyền đến âm thanh, không ngừng nói với nàng ta cần ngươi, ta yêu ngươi, thế nhưng nàng thế nào cũng không tìm thấy rốt cuộc ai đang nói. Nàng không biết trên thế gian này còn có ai cần nàng, yêu nàng.
Vào buổi sáng Thiên Nhã hôn mê ngày thứ ba, Tiêu Cửu Thành thân thể sớm đã tiêu hao quá mức tới cực hạn, mệt cực ghé vào mép giường.

Thiên Nhã mở to mắt, chung quanh hoàn cảnh nói cho nàng, nàng vẫn là ở Cửu Thành cung, cũng không phải nàng ở Độc Cô gia khuê phòng, nàng liền biết chính mình còn tại đây một hồi ác mộng. Nhưng giống như những cảm xúc bi thống kia đã phát tiết hết, nên khi nàng nhìn Tiêu Cửu Thành đã không còn bất luận cảm xúc dao động nào, dường như hết thảy đều vô hỉ vô bi, kỳ thật chỉ là nàng lâm vào một loại chết lặng khác

Tiêu Cửu Thành dù là mệt cực độ mà hôn mê nhưng vẫn không thể ngủ một cách yên ổn, mới nghỉ ngơi được một canh giờ nàng liền tỉnh, nàng tỉnh lại liền phát hiện Thiên Nhã cũng đã tỉnh. Mà Thiên Nhã vẫn là ánh mắt vô cự nhìn về phía trước.
"Ngươi có khỏe không?" Tiêu Cửu Thành lo lắng hỏi.

Thiên Nhã quay đầu nhìn Tiêu Cửu Thành, cũng không có trả lời.