Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 2




- Thân xác nàng phải đặt trong băng quan bên dưới cung điện, vì không để làm hỏng trận pháp bất luận kẻ nào cũng không được phép đến gần, mà dẫn đến thể xác bị hư thối. Bởi vì người dùng tâm đầu huyết nuôi hồn phách của nàng nên hồn phách không thể cách người quá mười trượng bên ngoài – Quỷ Y vừa thuật lại cách làm, đồng thời cũng lấy vài lọn tóc từ nàng để hồn phách không thể rời khỏi Tiêu Cửu Thành.

- Sau ba năm, có thể tiếp tục lấy máu của ta nuôi dưỡng? – Tiêu Cửu Thành hỏi

Quỷ Y lắc đầu, hắn không nói cho Tiêu Cửu Thành biết, nếu không có cơ duyên hảo hợp vào thời khắc hoàn hồn, nhục thể ở ba nă sau tự khắc trong nháy mắt mục nát thành đống xương trắng, mà linh hồn cũng sẽ mười phần mỏng manh bất lực, nhất định phải do người có đạo pháp cao thâm an toàn hộ tống về địa phủ chuyển thế, nếu không sẽ dễ dàng bị dã quỷ khác nuốt mất.
- Nếu vậy nàng sẽ như thế nào? – Tiêu Cửu Thành không yên lòng tiếp tục hỏi

- Nếu không thể hoàn hồn, nhục thể sau ba năm sẽ hư thối, linh hồn cũng sẽ trở lại nguyên bản mà đi nơi khác. – Quỷ Y hồi đáp. Hắn ở trong cung làm cấm thuật, hẳn biết đó là xen vào việc của người khác, sẽ thuật sĩ đến điều tra, đến lúc đó những chuyện phiền toái về sau ắt có người tiếp quản.

- Sẽ không có ảnh hưởng xấu đối với nàng chứ? – Tiêu Cửu Thành sợ nhất là tạo ảnh hưởng không tốt cho Thiên Nhã.

- Không có trở ngại – Quỷ Y hoàn toàn không muốn thẳng thắn mọi việc.

Nghe Quỷ Y nói như vậy, Tiêu Cửu Thành mới an tâm để hắn sử dụng mười bốn giọt tâm đầu huyết của mình làm chất dẫn, ở trong cung làm cấm thuật.

Ngày thi triển cấm thuật, kinh thành trên trời mây đen dày đặc, sắc trời đột nhiên chuyển tối, mưa to gió lớn, sấm chớp như phá nát bầu trời đêm, nhìn mười phần dọa người. Người đi trên đường đều thấy sợ hãi, tìm nơi trốn vào.
- Buổi sáng còn mặt trời chói chang, buổi chiều liền bắt đầu đột biến dọa người, thật khác thường – Lý Quân Hạo ở trong cung nhìn thấy bên ngoài bầu trời đen kịt bị những tia sấm hung tợn xé nát, tâm thần có chút bất định mà nói với Tiêu Cửu Thành.

Bị lấy đi mười bốn giọt tâm đầu huyết, Tiêu Cửu Thành tổn thương nguyên khí trầm trọng, khí sắc tái nhợt, nghe bên ngoài ầm ầm lôi minh, tâm hồn cũng treo lơ lửng. Nàng gần đây xem qua vô số tài liệu lịch sử có liên quan đến cấm thuật, đại khái cũng hiểu rõ, cái gọi là cấm thuật chính là chuyện nghịch thiên hành đạo. Chỉ hơi không cẩn thận, tất tạo ra phản thệ, người thi cấm thuật cũng như kẻ thụ cấm thuật đều không được chết tử tế. Nên Tiêu Cửu Thành nhìn thời tiết khác thường khiến trong lòng vạn phần bất an, lo lắng Thiên Nhã sẽ bị phản phệ vì cấm thuật.
- Nàng làm sao mà khí sắc hai ngày nay đều kém như vậy? – Lý Quân Hạo thấy sắc mặt của Tiêu Cửu Thành giờ phút này tái nhợt như sắp ngất đi, lo lắng đỡ lấy Tiêu Cửu Thành.

- Hai ngày nay thϊếp luôn mơ thấy Thiên Nhã, nên không ngủ được – Tiêu Cửu Thành bình bình đạm đạm giải thích, ngữ khí xác thực vô cùng.

- Nàng còn suy nghĩ đến nàng ấy làm gì? – Lý Quân Hạo có chút không vui nói, Tiêu Cửu Thành luôn nhắc đến Độc Cô Thiên Nhã, hắn khó tránh không khỏi thấy phiền bực.

- Hoàng Thượng đối với nàng ấy, chưa từng thấy bản thân có nửa điểm mắc nợ sao? – Tiêu Cửu Thành hỏi lại, cho dù nàng biết rõ Lý Quân Hạo luôn không thích mình nhắc đến Thiên Nhã, nhưng nàng nhịn không được, muốn vì Thiên Nhã bất bình. Nếu ngày đó không phải vì Lý Quân Hạo cứu được Thiên Nhã, nàng ấy sẽ không yêu Lý Quân Hạo, không bước vào nhà Lý Quân Hạo, Độc Cô gia đã ko giúp hắn đánh thiên hạ, có phải hay không, mọi việc sẽ khác biệt.
- Đủ rồi! – Lý Quân Hạo đập bàn tức giận, quát Tiêu Cửu Thành, cùng với tiếng chớp vang trời bên ngoài, càng dọa người. Lý Quân Hạo đúng là thẹn quá hóa giận, hắn cảm thấy Tiêu Cửu Thành cái gì cũng tốt, chỉ duy việc này thật không rõ ràng, nhiều lần xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn.

Tiêu Cửu Thành nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của Lý Quân Hạo, không hé thêm tiếng nào, sắc mặt lạnh lùng nhìn ra phía ngoài.

Lý Quân Hạo thấy biểu hiện hờ hững của Tiêu Cửu Thành, cũng như lần trước, thêm lần nữa cảm thấy nữ nhân này như không giống với người luôn dịu dàng quan tâm trong tâm tưởng mình, mà giờ đây muôn phần xa cách.

- Cửu Thành... – Lý Quân Hạo giọng nhỏ nhẹ, theo bản năng gọi tên riêng của Tiêu Cửu Thành.

- Hoàng Thượng có gì phân phó? – Tiêu Cửu Thành nhàn nhạt mà hỏi
- Nàng đang giận dỗi trẫm đúng ko? – Lý Quân Hạo có chút khẩn trương nắm chặt cổ tay Tiêu Cửu Thành mà hỏi.

- Hoàng Thượng nhạy cảm rồi, thần thϊếp làm sao giận dỗi người được? – Tiêu Cửu Thành dịu dàng nói, đây là thói quen luôn dùng mặt nạ đối với Lý Quân Hạo trong quá khứ.

Lý Quân Hạo thấy Tiêu Cửu Thành trở lại dáng điệu mà bản thân quen thuộc, mới có chút buông lỏng nắm lấy cánh tay Tiêu Cửu Thành.

- Hoàng Thượng khí sắc cũng không tốt, có muốn mời ngự y đến xem một chút? – Tiêu Cửu Thành phát hiện khí sắc của Lý Quân Hạo cũng không tốt lắm, liền ra vẻ quan tâm. Kì thực sau khi Thiên Nhã chết đi, nàng đã gia tặng liều lượng của chất độc mãn tính.

- Trẫm không có việc gì, nàng chỉ cần không nhắc đến nàng ấy là được! – Lý Quân Hạo không muốn để Tiêu Cửu Thành biết, vừa rồi lúc bản thân nộ khí trái tim bị đau đớn kịch liệt, chỉ là bây giờ đã chậm lại, hắn muốn đợi sau đó sẽ tự mình triệu kiến ngự y mà không muốn để Tiêu Cửu Thành biết được.
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, sấm chớp đã ngưng, mây đen cũng tản đi, lại lộ ra ráng đỏ của trời chiều, khắp bầu trời chiếu lên một mảnh đỏ bừng.

- Thần thϊếp thân thể bất an, xin lui về cung nghỉ ngơi trước – Tiêu Cửu Thành biết cấm thuật đã hoàn thành, nóng lòng muốn biết kết quả, nên tranh thủ thời gian tìm cái cơ, chuẩn bị từ cung của Lý Quân Hạo rời đi.

- Vậy nàng về nghỉ ngơi trước đi – Lý Quân Hạo xác thấy sắc mặt cuat Tiêu Cửu Thành quả thật không tốt, liền đồng ý.

Sau khi từ chỗ Lý Quân Hạo rời đi, Tiêu Cửu Thành liền bước nhanh đến nơi Quỷ Y thi cấm thuật, cũng chính là lãnh cung nơi Thiên Nhã ở khi còn sống.

- Ra sao? – Tiêu Cửu Thành khẩn trương hỏi, sắc mặt Quỷ Y lúc này đều có chút xanh đen, cho thấy hao tổn cũng cực lớn.

- Đã che mắt thiên hạ làm cấm thuật, chờ sau khi trời tối, hồn phách sẽ đi sát đằng sau nương nuong, đến lúc đó dù người không nhìn thấy nàng, cũng hẳn có thể cảm ứng tất cả, chí ít là nơi nàng tồn tại. – Quỷ y hữu khí vô lực nhìn Tiêu Cửu Thành nói.
- Sẽ một mực đi theo ta? – Tiêu Cửu Thành còn có chút không thể không tin mà hỏi lại. Thiên Nhã khi còn sống, mình một mực đến gần nhưng mọi cách đều không gần được, bây giờ lại có thể cùng hồn phách Thiên Nhã ngày đêm ở chung, ngẫm lại Tiêu Cửu Thành thật thấy thế sự vô thường, lại có cảm giác liễu ám hoa minh*, trời xanh với mình xem như cũng có chiếu cố.

*liễu ám hoa mình: ý nói mắt nhìn thấy việc không còn đường tiến nữa thì đột nhiên lại xuất hiện chuyển biến và hi vọng

- Đúng vậy! Ngoại trừ cất đặt thi thể nàng ấy trong địa cung, không thể để bất cứ kẻ nào đi vào, miễn cho hỏng trận pháp, nơi này tất cả trận pháp là không thể động, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, còn lại cũng ko còn nhắn nhủ nào nữa, có thể hoàn hồn hay không đành thuận theo ý trời. – Nói xong Quỷ Y xoay người nhảy một cái, thoát chốc biến mất sau tường thành lãnh cung.
Tiêu Cửu Thành trở lại cung mình, cho lui tất cả cung nhân, nói là muốn nghỉ ngơi, thật lòng là chờ từng giây từng phút đến trời tối, thời gian chờ đợi lại luôn luôn trôi qua cực kì chậm chạp.

Chờ mãi mới đến được lúc trời sập tối, nhưng nàng vẫn chưa cảm giác được hồn phách của Thiên Nhã đã đến. Tiêu Cửu Thành tin tưởng Quỷ Y sẽ không lừa gạt mình, chỉ có thể nén lại lo nghĩ cùng sự nóng vội của bản thân vào lòng, tiếp tục chờ đợi.

Cuối cùng đến giờ Hợi, gần giờ Tý, Tiêu Cửu Thành đi về phía trước cửa sổ, nhìn lên trời vầng trăng non như liềm đao, trong lòng đột nhiên cảm giác được một xung động rất lớn. Không sai, nàng cảm giác được, mặc dù nàng không nhìn thấy nhưng nàng cảm giác được, đối diện nàng chừng mười trượng, có thứ gì đó đang tự triệu đến gần mình, nghĩ đến đó là hồn phách của Thiên Nhã, nàng cảm giác lòng bàn tay vì khẩn trương mà có chút mồ hôi.
Thiên Nhã biết mình đã chết, trước khi chết nàng nghĩ đến việc hóa thành lệ quỷ mà đi tìm kẻ địch báo thù. Người nàng muốn trả thù nhất trừ Lý Quân Hạo ra không còn ai khác, nhưng nàng lại cảm giác linh hồn của mình tựa như bị quản chế bởi một lực lương vô hình, nàng căn bản không có cách nào lướt đến cung điện của Lý Quân Hạo, mà lực lượng ấy lại dẫn dắt đến Cửu Thành cung của Tiêu Cửu Thành. Nơi đây từng là chỗ ở của Hoàng Hậu, nguyên do bách điểu hướng hoàng chi ý, nhưng là bách điểu nào có phải trăm phượng hướng hoàng mà càng lộ vẻ tôn quý đâu? Chỉ là về sau khi bị phế, Tiêu Cửu Thành vào ở, Lý Quân Hạo vì muốn ân sủng nên lấy danh tự của Tiêu Cửu Thành đặt thành Cửu Thành cung, có ý là hữu phượng lại nghi.

Thời khắc này Thiên Nhã đới với Tiêu Cửu Thành hận ý vẫn còn nồng đậm, ngày ấy bóp chết Tiêu Cửu Thành, giờ phút này lại hận không thể lần nữa bóp chết nàng ấy. Cho nên khi này trở thành lệ quỷ Thiên Nhã từng bước từng bước hướng gần Tiêu Cửu Thành, muốn lần nữa gϊếŧ chết nàng. Trước hết gϊếŧ Tiêu Cửu Thành, sau đó đến lượt Lý Quân Hạo cũng không muộn.
Tiêu Cửu Thành cảm giác được Thiên Nhã đang bay đến gần mình, cách càng gần, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn, nghĩ đến đấy tâm nàng càng loạn động.

Thiên Nhã cũng không hề để ý bản thân ngày càng gần Tiêu Cửu Thành, nàng vốn chỉ là một hồn phách mỏng manh giờ lại càng rõ ràng hơn, một lòng chỉ muốn hướng đến Tiêu Cửu Thành mà báo thù. Vào lúc chỉ còn cách Tiêu Cửu Thành trong gang tấc, Thiên Nhã đưa tay ra ngoài, ý đồ muốn bóp lấy cổ Tiêu Cửu Thành, nhưng tay nàng lại xuyên qua cổ, nửa điểm nguy hại cũng không hề có.

-------------------------------

Lời tác giả:

Thiên Nhã: vừa biến ta thành quỷ, thật đáng ghét, thật giận mà

Tiêu Cửu Thành: ta lại thật vui vẻ