Phế Hậu (Quyển Hạ)

Chương 1




Quỷ y vì tâm huyết (máu) của Tiêu Cửu Thành mà tiềm phục ở hoàng cung một thời gian, ngày đó hắn theo Tiêu Cửu Thành vào lãnh cung.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

- Ngươi đến làm gì? Có phải hay không là cười nhạo ta? – Độc Cô Thiên Nhã thù hận nhìn Tiêu Cửu Thành, hổ lạc bình dương bị khuyển khi, bây giờ ngay cả một cung nữ còn có thể cười nhạo mình, lúc này Thiên Nhã đối với thế gian bất kể là ai đều mang đầy oán thù. Hận nhất là Lý Quân Hạo - kẻ lấy oán trả ơn, còn có Tiêu Cửu Thành – kẻ chẳng cần tốn nhiều công sức đã cướp đi tất cả của mình. Giây phút này Thiên Nhã nhìn Tiêu Cửu Thành chính bằng ánh mắt tràn ngập hận thù.

- Ta đối với nàng chưa từng có ác ý, đợi thêm một thời gian nữa, ta sẽ cứu nàng ra khỏi lãnh cung.
Nhìn thấy ánh mắt ngập tràn oán khí của Thiên Nhã, trong lòng Tiêu Cửu Thành mười phần khó chịu. Chỉ cần Lý Quân Hạo vừa chết, tự mình sẽ cứu nàng ra khỏi lãnh cung, nàng nên hưởng thụ một cuộc đời đầy kiêu ngạo, đầy vinh hoa phú quý, chính mình sẽ giúp nàng đoạt lại.

- Ha ha ha, cho đến bây giờ ta vẫn là chưa bao giờ thấy qua một nữ nhân dối trá như vậy. Ngươi là muốn làm nhục ta đúng hay không?

Biểu hiện giả mù sa mưa của Tiêu Cửu Thành ngay thời khắc này càng khiến lửa hận của Độc Cô Thiên Nhã càng đậm, dựa vào cái gì mà Độc Cô gia nàng giúp Lý Quân Hạo đoạt được thiên hạ những cuối cùng lại bị thảm sát diệt môn, còn Tiêu Cửu Thành không cần tốn nhiều công sức lại hưởng thụ hết thảy. Nàng rất hận, rất hận Lý Quân Hạo lang tâm cẩu phế, hận ông trời bất công...
Oán khí của hiện tại lại càng khiến Thiên Nhã lâm vào cảnh điên dại mất đi lý trí, nàng muốn gϊếŧ chết Tiêu Cửu Thành, gϊếŧ chết kẻ thù của nàng, gϊếŧ chết đi nữ nhân mà Lý Quân Hạo yêu mến, thời khắc này Thiên Nhã chỉ có duy nhất một ý nghĩ: gϊếŧ chết Tiêu Cửu Thành.

Thiên Nhã hướng đến gần Tiêu Cửu Thành, Tiêu Cửu Thành cũng không lui lại, nàng biết rõ trong mắt ánh đẫm ướt của Thiên Nhã đang lộ ra sát ý điên cuồng, nhưng nàng lại không thấy khϊếp cảm, bởi vì đây là lần đầu tiên Thiên Nhã tiến đến gần mình.

- Ta muốn gϊếŧ chết ngươi! – Thiên Nhã trở nên điên cuồng, đưa tay hướng về cổ của Tiêu Cửu Thành mà bóp.

Thiên Nhã dùng hết sức bóp lấy cổ của Tiêu Cửu Thành, điên cuồng thể hiện oán hận của mình, trong nháy mắt đó Tiêu Cửu Thành đột nhiên từ bỏ phản kháng, nàng cảm thấy có lẽ chết trong tay Thiên Nhã cũng tốt, như thế, nàng không cần thường xuyên cảm thấy đau khổ, không cần phải nghĩ đến việc cố đến gần người luôn ngập tràn oán hận với mình. Trước kia, nàng cảm thấy mình chú ý đến Thiên Nhã vượt mức bình thường đơn thuần là áy náy, nhưng giờ khắc này, nàng mơ hồ nhận ra, có thể không chỉ là áy náy đơn giản như vậy, mà còn một số việc khó mở miệng, tựa như nàng thường xuyên mơ thấy cùng Thiên Nhã sống chung thật hòa hợp, như giao tình giữa khuê mật, là mười phần thân thiết. Có lẽ đời sau, nàng sẽ cùng Thiên Nhã giống như trong mộng vậy, nghĩ thế khiến nàng nhất thời vui vẻ hơn.
Quỷ y mắt thấy Tiêu Cửu Thành sắp tắt thở, đang chuẩn bị xuất thủ giúp đỡ, nghe bên ngoài có động tĩnh, thì ra là Lý Quân Hạo đột nhiên chạy đến. Lý Quân Hạo sắc mặt âm trầm hướng về Thiên Nhã đá bay nàng đi, sau đó liền ôm lấy Tiêu Cửu Thành đang hôn mê.

Bị đá văng ra khiến khóe miệng Thiên Nhã xuất huyết, đủ thấy Lý Quân Hạo ra tay rất hung ác, không chút nào hạ thủ lưu tình. Thiên Nhã nhìn thấy nam nhân mình từng yêu, kẻ đem cả Độc Cô gia diệt môn, hận không thể chém Lý Quân Hạo thành muôn mảnh, nàng lao về hướng Lý Quân Hạo báo thù, nhưng bị thị vệ của hắn chặn lại không thể đến gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thù mà không thể làm gì hơn được.

- Ban chết cho Độc Cô Thiên Nhã! – Lý Quân Hạo đau lòng nhìn vết bầm ứ đọng ở cổ Tiêu Cửu Thành, càng chán ghét kẻ đầy điên cuồng như Thiên Nhã, lập tức hạ lệnh cho thị vệ.
Nếu không phải Cửu Thành một mực vì Thiên Nhã cầu tình, hắn đã sớm không muốn để nàng sống, bây giờ Độc Cô Thiên Nhã dám tổn thương đến Cửu Thành, hắn làm sao có thể lưu lại mạng sống cho nàng.

Lý Quân Hạo ôm Tiêu Cửu Thành rời khỏi lãnh cung, còn lại hai tên thị vệ đem đến một dải lụa trắng, bức Thiên Nhã tự sát. Sau khi kiểm chứng Độc Cô Thiên Nhã đã tắt thở, liền rời khỏi lãnh cung, chuẩn bị xin chỉ thị của Lý Quân Hạo xem nên thu dọn thi thể như thế nào.

Thị vệ vừa đi, Quỷ Y từ chỗ tối hiện thân, ngay lập tức cho vào miệng Thiên Nhã một viên thuốc.

Tiêu Cửu Thành bị hôn mê, sau khi tỉnh lại biết được Thiên Nhã bị ban chết, cảm giác như tim bị móc ra, đau đến khó tự kìm chế, nàng nhìn về phía Lý Quân Hao đang tha thiết nhìn mình, chỉ cảm thấy buồn nôn chán ghét cùng hận ý. Một khắc trước khi hôn mê, nàng đã hiểu vì cớ gì không buông xuống được Độc Cô Thiên Nhã, bởi vì nàng yêu mến nàng ấy, là lấy tình yêu nam nữ để yêu nàng ấy, cũng bởi vì biết rõ tình cảm của bản thân mà nàng đau khổ đến như vậy.
Tiêu Cửu Thành muốn đi nhìn Thiên Nhã, dù chỉ là một lần cuối.

- Cửu Thành, nàng muốn đi đâu? – Lý Quân Hạo bắt lấy tay Cửu Thành hỏi.

- Thϊếp muốn đi nhìn nàng, ta không gϊếŧ Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết, thϊếp thật thấy thẹn trong lòng – Tiêu Cửu Thành khổ sở nói, nước mắt cứ vậy mà tuôn rơi, đau khổ đến tột cùng.

- Nàng chính là quá thiện lương, là ác phụ kia muốn gϊếŧ nàng, nàng hãy cứ mặc kệ ả ta đi - Lý Quân Hạo dụ dỗ mà nói

- Nàng chưa từng có lỗi với người, người không nên đối với nàng như vậy, người cũng đừng nói tất cả là vì thϊếp, thϊếp không chịu đựng nổi! – Tiêu Cửu Thành lần đầu tiên dùng giọng điệu lãnh đạm nói với Lý Quân Hạo.

Lý Quân Hạo nghe xong có chút sửng sốt, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Cửu Thành, lần đầu tiên cảm thấy lạ lẫm trước một Tiêu Cửu Thành dịu dàng, thanh tao, lịch sự, nhưng cũng không nghĩ xa, chỉ cho rằng Tiêu Cửu Thành vì cái chết của Độc Cô Thiên Nhã mà tự trách.
- Là Trẫm không dung thứ cho Độc Cô gia, không liên quan đến nàng, nên Cửu Thành không cần tự trách – Lý Quân Hạo tiếp tục an ủi Tiêu Cửu Thành.

- Thϊếp muốn đi nhìn nàng một chút – Tiêu Cửu Thành vẫn kiên định mà nói với Lý Quân Hạo.

- Trẫm đi cùng nàng! – Lý Quân Hạo không yên lòng nói khi thấy Tiêu Cửu Thành vẫn quyết tâm như vậy.

- Chính thϊếp đi là đủ rồi, nàng cũng đã chết, người cũng không cần lo lắng nàng còn làm hại được thϊếp hay không. Còn về hậu sự của nàng, thϊếp muốn do bản thân sắp xếp, dù sao thϊếp cũng thấy hổ thẹn với nàng – Tiêu Cửu Thành nói với Lý Quân Hạo.

- Vậy được rồi – Lý Quân Hạo chỉ cho rằng Tiêu Cửu Thành vì quá lương thiện và áy náy nên đối với Độc Cô Thiên Nhã như vậy, nên liền đồng ý.

Tiêu Cửu Thành bước vào lãnh cung, liền cho tất cả cung nhân lui xuống, nàng ôm thật chặt thi thể lạnh băng của Thiên Nhã, cứ như vậy bi thương mà không ngừng rơi lệ. Bản thân đợi chờ thời khắc được ôm lấy nàng, nhưng chỉ còn lại một thân xác lạnh lẽo, Tiêu Cửu Thành cảm thấy thống khổ cùng cực.
- Ta có thể bảo đảm thân thể nàng ba năm bất hoại, linh hồn nàng ba năm bất diệt, có thể còn có cơ hội hoàn hồn, nhưng khả năng này cực kì xa vời – Đó là giọng nói của Quỷ Y, người trước giờ vẫn ẩn nắp trong cung, cuối cùng hắn cũng tìm được thời cơ giao dịch cùng Tiêu Cửu Thành.

- Ngươi là ai? – Tiêu Cửu Thành cảnh giác, đột nhiên xuất mặt lại xuất hiện một nam nhân, mặc dù lời nói khiến nàng động tâm nhưng lại không làm cách nào phân biệt thật hư ra sao

- Quỷ Y – nam nhân trầm giọng trả lời.

- Có nghe trên giang hồ đồn đại, quỷ y là lấy đi vật trân quý nhất của người khác mới đồng ý chữa trị? – Tiêu Cửu Thành hoang mang hỏi.

- Chính là tại hạ - Quỷ Y hồi đáp.

- Ta cho đến bây giờ chưa nghe nói qua, y có thể cứu người chết? – so với bất kì ai Tiêu Cửu Thành khát vọng nhất Thiên Nhã còn sống, nhưng lý trí lại nói với nàng, điều này là không có khả năng.
- Ta không thể chữa người chết sống lại, mà là cấm thuật có thể, nhưng chỉ là có thể giúp nàng nhục thể ba năm bất hoại, linh hồn ba năm bất tán – Quỷ Y nói lại một lần.

- Thật có thể bảo đảm nhục thể nàng ba năm bất hoại, linh hồn ba năm bất tán? – Tiêu Cửu Thành giờ phút này thật hi vọng có năng nhân dị sĩ có thể bảo đảm cho thân thể Thiên Nhã ba năm không hư hại, linh hồn ba năm không tiêu tán, cho dù là hố sâu, nàng cũng nguyện nhảy vào.

- Có thể, chỉ không biết Hoàng Hậu nương nương có nguyện ý hay không? – Quỷ Y ngoài mặt cười nhưng bên trong điềm tĩnh mà nói.

- Điều kiện? – Tiêu Cửu Thành biết, thiên hạ sẽ không vô cớ có bữa ăn miễn phí, nếu điều Quỷ Y nói là sự thật, tất nhiên sẽ có yêu cầu.

- Muốn áp dụng cấm thuật nhất định phải có vật dẫn, chính là trên thân Hoàng Hậu nương nương lấy bảy giọt tâm đầu huyết. Ta vì nương nương dùng cấm thuật lấy thù lao cũng là bảy giọt tâm đầu huyết. Nương nương muốn lấy ra mười bốn giọt tâm đầu huyết cũng chính là giảm thọ mười bốn năm. Nương Nương mệnh người là quyền quý trường mệnh, có đồng ý vì người thương mà hi sinh mười bốn năm tuổi thọ? – Quỷ Y hỏi.
- Chỉ cần người có thể đảm bảo nàng nhục thể ba năm bất hủ, linh hồn ba năm bất diệt, đừng nói giảm thọ mười bốn năm, hai mươi năm đều có thể. Còn có người mới vừa nói còn có thể có khả năng hoàn hồn? – Tiêu Cửu Thành ôm một niềm tin mãnh liệt hỏi lại.

- Hoàn hồn khả năng cực nhỏ, chỉ chừng một phần trăm xác suất, ta chỉ có thể đảm bảo nàng trong ba năm thể xác và linh hồn bất hoại – Quỷ Y thẳng thắn không hề giấu diếm mà nói.

Dù chỉ một phần trăm cơ hội, đối với Tiêu Cửu Thành cũng là hi vọng. Nàng không chút do dự đồng ý cùng Quỷ Y giao dịch, thậm chí không màng xác minh thân phận của Quỷ Y. Trong mắt nàng, giờ phút này thậm chí cùng ác ma giao dịch, nàng cũng không chút do dự mà đồng ý, mà đánh cược một lần để đổi lại một chút hi vọng.